Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu


Đáng tiếc, Quý Liên Hoàn hoàn toàn không có một tia mềm lòng, lời nói ra rất có cảm giác vô tâm vô phế: "Sắc đẹp này phải dùng ở thời điểm thích hợp, ta đây lại vừa lúc không thích loại hình như ngươi cho nên ngươi hãy đem bộ dáng làm bộ làm tịch thu hồi đi.

Lâm tướng quân à, chớ có trách ta nói chuyện khó nghe, hiện giờ thân phận của Lâm Đại tiểu thư thật không thể so sánh với tiểu vương phi tương lai của chúng ta."
Lâm Thương Hải tức giận trừng mắt nhìn nữ nhi một cái, nhưng ngữ khí vẫn mềm mỏng nói với Quý Liên Hoàn: "Quý tiểu tướng quân, Ngọc Châu dù sao cũng là thân nữ nhi, bộ dáng như vậy thật sự là không ổn, Quý tiểu tướng quân coi như là nể mặt lão phu để nữ nhi thu thập lại một phen."
Quý Liên Hoàn cười như không cười: "Cũng được, nếu Lâm tướng quân đã mở miệng, ta sao có thể không theo khuôn phép cũ chứ.

Lâm Đại tiểu thư, ngươi mau đi thu thập một chút đi."
Tịch viên, nội phòng Lâm Tịch Cận.
Đại Khờ khóc như một hài tử, một bên gạt lệ ô ô khóc: "Thiếu gia, thiếu gia, tiểu nhân thực xin lỗi ngài, thiếu gia ngài phạt ta đi, ta không để ngài ở một mình ô ô......!Tiểu nhân dù là chắn dao nhỏ cũng sẽ không làm ngài bị thương thành như vậy ô ô......!May mắn Hiền Vương gia tới cứu người, may mắn ô ô......!Cảm ơn Vương gia, Đại Khờ cảm ơn Vương gia, Đại Khờ thay thiếu gia cảm ơn Vương gia ô ô......!Sớm biết rằng Vương gia sẽ đến cứu người, tiểu nhân, tiểu nhân sẽ không đi tìm lão gia đâu, còn bị Đại phu nhân bắt được, nếu không phải hộ vệ ca ca của Hiền Vương gia cứu ta, ta đều không về được ô ô......"
Đùi cùng mắt cá chân của Lâm Tịch Cận đều được băng bó tốt, những nơi bị trầy da nghiêm trọng cũng được xử lý tốt.

Lúc này, y xụ mặt nhìn người đang khóc thương tâm trước mắt, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, tiểu tử này rốt cuộc có đầu óc hay không, không thấy được cả người Hiền Vương điện hạ đang tỏa ra hàn khí muốn gϊếŧ người hay sao?

"A? Thiếu gia, ngài có cảm thấy có chút lạnh hay không!" Đại Hàm khóc lóc khóc lóc, bỗng dưng đánh cái rùng mình, trong miệng còn nhắc mãi nếu không phải trời mưa gì đó, cuối cùng một đôi mắt nhỏ thật vất vả mới như ngừng lại trên người Hiền Vương điện hạ......
"Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi đi, tiểu nhân đến phòng bếp hầm canh gà cho ngài......"
Lời còn chưa nói xong, người đã xẹt một cái chạy ra ngoài một đoạn xa, Lâm Tịch Cận trố mắt lắc đầu, Triệu Mặc Khiêm nhướng mày, lại nói: "Cũng không thông minh như ngươi nhưng lại có cơ thể yếu ớt như ngươi."
Lâm Tịch Cận phi thường thành kính tiếp nhận đánh giá "Cơ thể yếu ớt", một thân thương tích này chính là bằng chứng.

Lúc này thái y còn ở một bên viết phương thuốc, hạ bút như gió, đảo mắt liền viết thật dài thật dài.

Lâm Tịch Cận xa xa nhìn, chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, nhịn không được liền kéo kéo tay áo Triệu Mặc Khiêm, y bất quá là bị chút thương ngoài da, chảy vài giọt máu, nhiều nhất cũng ăn canh bổ máu, như thế nào trước mắt lại xuất hiện tình huống như vậy, thoạt nhìn rất là không ổn?
Thái y họ Giang, đã có kinh nghiệm nhiều năm thoạt nhìn gương mặt hiền từ, viết tốt phương thuốc sau đó đưa đến trước mặt Lâm Tịch Cận, làm y coi một chút lúc này mới đưa đến tay Triệu Mặc Khiêm: "Vương gia, tiểu vương phi bị thương không nghiêm trọng lắm, đao thương không sâu, ăn nhiều đồ ăn bổ huyết là được, mắt cá chân bị thương thật ra chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, trầy da cũng không có gì trở ngại, dùng thuốc tốt nhất bôi lên không bao lâu liền có thể liền sẹo.

Chỉ là......!thân thể tiểu vương phi thật sự không tốt, sợ là do từ nhỏ ăn uống không đủ gây ra thiếu dinh dưỡng, tuy rằng hiện giờ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu không điều dưỡng tốt sợ là về sau sẽ bị ảnh hưởng."
Lâm Tịch Cận vốn đang còn khϊếp sợ với một loạt thuốc trân quý mà Giang thái y kê ra, đột nhiên nghe được lời này cũng có chút cả kinh, càng đừng nói Triệu Mặc Khiêm, sắc mặt đã như mây đen áp đỉnh, trong sâu đôi mắt là ý lạnh tràn ra giống như sát khí.
Giang thái y biết tính của Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, cho nên đối với gương mặt lạnh của nam nhân đã sớm có một chút phòng ngự, nhưng lúc này vẫn cứ bị đôi mắt phập phồng sóng gió của nam nhân mà nhảy dựng, lời nói cũng không dám kéo dài nửa khắc, vội tiếp tục nói: "May mắn tiểu vương phi hiện giờ tuổi tác còn nhỏ, tiểu hài tử sinh trưởng mau, chỉ cần bổ sung dinh dưỡng bị thiếu nhất định sẽ có cải thiện, nếu kế tiếp điều dưỡng cho tốt thì không có gì đáng ngại.


Chỉ là, đây rốt cuộc không phải sự tình một ngày hai ngày, sợ là tương lai mấy năm tiểu vương phi đều phải ăn một ít dược thiện."
Sự lạnh lẽo trong mắt Triệu Mặc Khiêm lúc này mới ấm hơn một chút, âm thanh lạnh lùng nói: "Việc này giao cho ngươi phụ trách, ngươi lại chọn thêm một người đi."
Giang thái y vui mừng, vội chắp tay nói: "Tạ vương gia, Thái Y Viện viện có Cam thái y, người này một thân y thuật tinh vi, đặc biệt am hiểu điều dưỡng thân thể, chỉ là tính cách người này rất cứng nhắc, trước sau không chiếm được trọng dụng ở phía trên, Vương gia nếu không ngại hắn làm người sắc bén thì có thể đem người này thu vào dưới trướng."
"Hửm?" Đuôi mắt Triệu Mặc Khiêm nhảy dựng, rất có thâm ý liếc nhìn Giang thái y một cái, nói: "Được không!"
Thấy hai người hai ba đã đem sự tình trao đổi thỏa đáng, Lâm Tịch Cận đành phải đem một lời nuốt xuống, y biết, sự tình Triệu Mặc Khiêm quyết định y là vô pháp thay đổi, liền cũng lười mở miệng chọc người không vui, rốt cuộc đây chính là sự tình có lợi cho y, chỉ là ăn dược thiện mấy năm mà thôi, nhịn một chút cũng sẽ qua, thân thể quan trọng nhất không phải sao! Đến nỗi những dược liệu trân quý đó......!Nghĩ đến cũng không cần y lo lắng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tịch Cận mạc danh có chút chột dạ, còn có chút......!Nhảy nhót nho nhỏ.
Âm thầm suy nghĩ, tư vị được người quan tâm thật là tốt.
Lại nghĩ đến lần trước nam nhân bắt y làm giày, Lâm Tịch Cận híp híp mắt suy tư đến tột cùng nên làm như thế nào, công việc của nữ nhân y thật là không am hiểu.
"Muốn ngủ liền ngủ."
Bàn tay to trực tiếp xoa xoa hai mắt Lâm Tịch Cận, Triệu Mặc Khiêm thấy y híp mắt, chỉ nghĩ là y mệt nhọc.


Lâm Tịch Cận thực sự có chút buồn ngủ, nhưng cũng không quá nguyện ý ngủ, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn còn nhịn không được năn nỉ nói: "Ta muốn đi rừng trúc bên kia nhìn xem."
Y vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, lại không nghĩ đến Triệu Mặc Khiêm lại gật gật đầu, đứng dậy lấy một bình nước ấm, bao một đĩa điểm tâm, lúc này mới ôm y hướng rừng trúc mà đi.
Trong lòng Lâm Tịch Cận xúc động, cái này làm cho y nhớ tới tùng đình yến hội ngày ấy, người này cũng không lên tiếng đem một đĩa điểm tâm cho mình đang đói lả......
Chớp đôi mắt, Lâm Tịch Cẩn chủ động đem điểm tâm ôm vào trong lồng ngực, rầm rì một tiếng nói: "Hiền Vương điện hạ, kỳ thật ta không quá thích ăn đồ ngọt."
Triệu Mặc Khiêm cúi đầu nhìn y một cái, vẫn chưa nhiều lời, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Thật có mùi vị."
"Vâng."
Nghĩ nghĩ, Lâm Tịch Cẩn lại hỏi: "Hiền Vương điện hạ, ngài thích uống rượu gì?"
"Hàn đàm hương."
"A."
Ở rừng trúc, lúc này phi thường náo nhiệt.
Phóng hỏa rất có kỹ xảo, đặc biệt là việc thiêu đốt người bên trong, trước hết là đốt hỏa ở chung quanh rừng, một chút một chút chậm rãi thiêu bên trong, người tránh trong rừng trúc càng lâu thì càng không ra được, cuối cùng chỉ có thể bị lửa thiêu chết.
Cho nên, trước khi lửa hoàn toàn thiêu cháy cả rừng trúc thì có người nhịn không được mặt xám mày tro mà từ trong rừng lao ra, bị hộ vệ bắt lại.

Ám Nhất lúc này cũng ra tới, trong tay hắn xách một đại hán đã ngất, chỉ gật gật đầu với Quý Liên Hoàn, liền trực tiếp đem người mang đi.

Lâm Thương Hải muốn ngăn trở, lại bị Quý Liên Hoàn một câu chặn lại: "Đại tướng quân, trong rừng kẻ cắp không ít, không kém một người này, Vương gia chúng ta cũng chỉ là muốn chính tay giải quyết đám người can đảm dám làm bị thương tiểu vương phi thôi."
Lâm Thương Hải cau mày, chung quy cái gì cũng không nói.

Lại một lát sau, trong rừng lao ra một người, trực tiếp quỳ trên mặt đất chật vật ho khan hô to: "Tướng quân! Là ta!"
Lâm Thương Hải nghe được thanh âm này có chút ngoài ý muốn, để người đem gã trói lại đưa tới trước mặt ông, người nọ tuy rằng mặt mày đen nhẻm thấy không rõ ràng nhưng Lâm Thương Hải thực nhanh đã nhận ra người này, gã là lão thuộc hạ của ông.
Người này là lão Đoạn trung tướng đắc dưới trướng của ông, mấy năm trước đã chết trận lại không nghĩ rằng lúc này lại gã ta lại chạy ra từ trong rừng trúc ở phủ tướng quân.
"Lão Đoạn, ngươi không phải ba năm trước đây đã chết trận sao?"
"Tướng quân, mạt tướng......!Còn sống!" Lão Đoạn đầy mặt hổ thẹn, tựa hồ không biết nên giải thích như thế nào.
Lâm Thương Hải cắn chặt răng: "Vậy ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đây chính là......!phủ của bản tướng quân."
Lão đoạn vội vàng dập đầu: "Tướng quân, mạt tướng sai rồi, mạt tướng có tội, nhưng thỉnh tướng quân tha cho thuộc hạ một mạng!"
Đại phu nhân lúc này vội ở bên cười nói: "Đúng vậy lão gia, nếu là thuộc hạ của ngài, nói vậy hôm nay chỉ là trùng hợp tới nơi này thăm ngài."
"Câm mồm!"
Vừa lúc Triệu Mặc Khiêm ôm Lâm Tịch Cận đi tới, Triệu Mặc Khiêm còn tốt, chỉ là thần sắc cực kỳ lạnh lẽo, Lâm Tịch Cận thì rất là hưng phấn, đương nhiên, trên mặt y vẫn chưa lộ ra chút ý cười nào, chỉ là ôm một bọc nhỏ điểm tâm xem đến dị thường nghiêm túc, hai mắt sáng ngời có thần, nghiễm nhiên một bộ dáng như con sóc nhỏ đáng yêu vô cùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận