Kế tiếp lại xoa các bị tiểu thư khác hiến nghệ, có người múa, có người đánh đàn, cuối cùng là Lâm Ngọc Hồng thổi tiêu một đoạn , khi chấm dứt thì rất được mọi người ủng hộ, hoang nghênh.
Lâm Ngọc Hồng đối với tình huống này sớm đã quen thuộc, cảm thấy mỹ mãn mag cùng Lâm Ngọc Châu mời mọi người đến hoa viên.
Toàn bộ quá trình đều làm tâm tư của một số thứ nử rục rịch nhưng vẫn không có cơ hội lộ diện.
Trưởng, thứ cách nhau một trời một vực, con thứ giống như hạ nhân.
Lâm Tịch Cận nhìn thấy loại tình cảnh này trong lòng có chút trầm xuống.
Y là con thứ luôn không được sủng ái, nhưng vẫn được ngoại lệ mà tham gia yến hội, hơn nữa còn được trưởng nữ Lâm Ngọc Châu chiếu cố, nhìn như y được ban vinh quang lớn, nhưng có ai biết rằng y cũng là thân bất do kỉ ? Thậm chí còn đưa y đến đầu sóng ngọn gió.
Mặc dù y có thể như nữ nữ nhưng không phải, y rõ ràng là một nam nhân !
Lâm Tịch Cận nhìn xem rất rõ ràng, hôm nay ai có tâm đều nhìn thấy ánh mắt của Nhị hoàng tử luôn đặt trên người Lâm Ngọc Châu cùng Lâm Ngọc Hồng xem xét rất rõ ràng.
Chính nhờ bộ dáng của gã mà dùng hành vi của những đăng đồ tử thì vẫn có vẻ rất quang minh chính đại.
So sánh giữa hai tỷ muội, Lâm Ngọc Hồng thì kiêu ngạo, cưới về thì một lúc nào đó sẽ làm rổn hại uy nghiêm của phu quân mình, nàng mặc dù là nữ nhi của hộ quốc tướng quân Lâm Thương Hải nhưng cũng không phải là trưởng nữ nên so ra thì vẫn không được sủng ái bằng trưởng nữ Lâm Ngọc Châu.
Có thể nhìn ra được, Lâm Ngọc Châu coi trọng Đại hoàng tử, hoặc là thêm Tứ hoàng tử, chính là ngiời sau tạm thời không nói.
Mục đích của Triệu Thế Vũ phi thường rõ ràng , gã muốn kết hôn không phải vì kím một hoàng tử phi mà là kiếm một dỗ dựa vững chắc.
Trong lòng gã đều đã âm thầm tính toán , chờ xem đến khi hộ quốc đại tướng quân đến sẽ đối nữ nhi nào trân trọng hơn, nếu có thể, gã muốn cưới trưởng nữ Lâm Ngọc Châu, nhưng còn có Đại hoàng tử ở đây thì nào tới phiên gã, gã lại không cam tâm cưới Lâm Ngọc Hồng, có lẽ gã nên suy xét đến Tam tiểu thư, tuổi tuy nhỏ, nhưng,....
Ánh mắt Triệu Thế Vũ đảo qua tiểu nữ hài thân y phục màu phấn hồng, nàng là Tam tiểu thư Lâm Viện Thi, năm nay mười tuổi.
Về phần hoàng đế lén lút nhắc nhớ gã chú ý thứ tử Tứ thiếu gia liền bị gã quăng ra sau đầu, căn bản chưa từng nhớ tới.
Lâm Tịch Cận đang nhìn những gì xảy ra, không khỏi thầm than, này Triệu Thế Vũ quả thật không bằng cầm thú, kiếp trước y hỏng đầu mới không nhìn ra được tâm tư của gã, cuối khó trách y cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.
Nhưng bây giờ đã bất đồng, y hy vọng chính mình phải sáng mắt, đem những thứ thật thật giả giả trên thế gian này xem xét thật kỹ.
Đoàn người được hai tỷ muội Lâm Ngọc Hồng và Lâm Ngọc Châu dẫn đến hoa viên, nói nói cười cười như một bức tranh tuyệt mỹ.
Lúc này, có người dịu dàng nói :" Hôm nay là lần đầu tiên ta thấy Tứ thiếu gia của tướng quân phủ, tại sao nảy giờ Tứ thiếu gia không nói gì cả ? Trước đó vài ngày, ta nghe nói Tứ thiếu gia thân thể không tốt, vẫn luôn được các tiểu thư nuông chiều, trước kia thì thôi, nhưng hôm nay Tứ thiếu gia phải bộc lộ tài năng trước mặt mọi người a ".
Mọi người theo âm thanh đó nhìn lại, thì thấy người mới vừa nói là Tương Nguyệt Quyên.
Nàng vừa rồi còn ghi hận chuyện Lâm Ngọc Hồng, hạ quyết tâm phải làm cho tướng quân phủ mất mặt một lần .
Đúng lúc này, lại nghe được một âm thanh lanh lảnh vang lên :" Hoàng thượng giá lâm"!
Theo thanh âm là một vị thân cao tám thước , khó độ tôn quý, một nam tử trung mặt long bào đã sắp bước vào hoa viên.
Ánh mắt ông lợi hại làm cho người khqcs không dám nhìn gần làm cho mọi người xem nhẹ ngũ quan anh tuấn của ông.
Phải thôi, có ai dám chằm chằm nhìn vào hoàng đế đâu, đó là tội có thể mất đầu.
Bất quá, sau khi cho mọi người bình thân, ánh mắt ông lại lướt qua Lâm Tịch Cận một cái, nhân cơ hội có thể thấy rõ ràng là có thể thay đổi cả vận mệnh.
Ánh mắt hoàng đế lướt nhìn phía trước sau đó nhanh chóng thu hồi, ấn tượng sâu nhất là đôi môi xinh đẹp của tiểu hồ tử, có cảm giác thật thú vị.
Ánh mắt hoàng đế nhìn qua thân ảnh đang cuối đầu của Lâm Tịch Cận, hơi hơi chớp mắt một cái.
Lúc này Lâm Thương Hải đã tiến đến, nói :" Mời hoàng thượng nhập tọa "
Ánh mắt của Lâm Tịch Cận dừng trên người bên cạnh hoàng đế, phụ thân của y, Lâm Thương Hải.
Vì để phụ thân chú ý, ta không ngừng đem mình trở nên hoàn mỹ, trở nên không phải chính mình, thậm chí khi biết ông tại thời điểm xuất chinh gặp nguy hiểm, tìm phương pháp thỉnh người cứu ông.
Đó là lần đầu tiên một mình y điều động cấm vệ quân, kết quả là lúc đó Triệu Thế Vũ nổi trận lôi đình, tước đoạt quyền lực của y, chân chính biến y thành con rối của gã.
Khi đó y không nghĩ nhiều như vậy, y nhớ rõ y không hối hận, biết được dù sao cũng là cấm vệ quân mà y không thể điều động, chỉ cần có thể cứu Lâm Thương Hải về, y sẽ cấm túc.
Ngay sau khi Lâm Thương Hải biết được chân tướng thì nhìn y nhiều hơn hai con mắt.
Y vốn tưởng rằng tình cảm phụ tử sẽ được gia tăng, nhưng hết thảy đều là lỗi giác của y.
Khi y hoàn toàn bị Triệu Thế Vũ vứt bỏ,ông liền không còn nhớ tới y, cho dù nghĩ tất cả biện pháp cầu cứu ông nhưng ông đều không trả lời..