Giơ tay nhấc chân đều không nhanh không chậm, chuẩn hành động của một lão thái gia, tiếng quải trượng được nhấc lên thả xuống nền nhà lộc cà lộc cộc, người không biết còn nghĩ đây là hai tổ tôn vô cùng thân thiết, nhưng thật ra...!đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Bầu không khí hài hoà chợt biến mất sau khi hai người ngồi xuống, trở nên có chút áp lực.
Lâm Tịch Cẩn thở dài trong lòng, đang nghĩ có nên nói mấy câu về mẫu thân hay không, còn chưa kịp mở miệng, lão thái gia đã gõ quải trượng: "Đúng là đứa không hiểu chuyện, còn chưa hiểu sự đời đã nghe người ta dụ dỗ bỏ nhà trốn đi, bỏ nhà trốn đi không nói, còn tin mấy câu chuyện tình yêu tài tử giai nhân trong thoại bản, đi theo một tên khốn nạn.
Giờ thì hay rồi, nhi tử của mình cũng nuôi thành hình dạng mong manh yếu đuối như vậy."
Lâm Tịch Cẩn cười khổ, lão thái gia là không muốn chấp nhận sự thật hay là vẫn đang trốn tránh vấn đề?
Lão thái gia muốn trốn tránh vấn đề, Lâm Tịch Cẩn cũng không vạch trần, dùng vài câu ngắn gọn tóm tắt những năm qua bản thân mình sống thế nào, sau khi nói xong tổng kết một câu: "Lão thái gia, ta vô cùng đồng ý với lời nói của ngài, mẫu thân đúng là ngu ngốc, chọn một nam nhân như vậy không nói, còn suýt chút nữa nhi tử cũng bị người ta ngược đãi đến chết, đúng là không tốt."
Vẻ mặt Bặc lão thái gia bi thương, sau một hồi lâu mới thở dài, cả người đều giống như già đi mấy tuổi: "Quả nhiên là chết rồi, cái đồ bất hiếu tử..."
Bất hiếu tử?
Tay Lâm Tịch Cẩn đang pha trà run lên, nước trà bị đổ không ít ra ngoài, nở một nụ cười khó đoán cảm xúc, thanh âm nhẹ như gió thổi qua: "Lão gia tử, mẫu thân đúng thật là...!nam nhân sao?"
Bặc lão gia tử cũng không phủ nhận, thở dài gật gật đầu: "Bặc gia có chút đặc biệt, mỗi một thế hệ đều sẽ có một nam hài tử như vậy ra đời, giống như bị nguyền rủa vậy."
Lâm Tịch Cẩn nhắm mắt, đột nhiên lại không muốn tiếp tục đề tài này, dùng hành động pha trà dời đi lực chú ý, thay đổi đề tài.
Lão thái gia là cáo già, vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt Lâm Tịch Cẩn không tốt, cho nên ngậm miệng không nhiều lời.
Nhìn trà nóng được đưa đến trước mặt, hừ nói: "Được rồi, được rồi.
Nơi này không phải tửu lầu của ngươi sao, không phải Hiền Vương phủ, đa lễ như vậy làm gì?"
Lâm Tịch Cẩn híp mắt mỉm cười, nhìn trái nhìn phải, dậy cầm lấy cái bình cắm hoa bằng ngọc bên cửa sổ, vứt bông hoa đi, cung kính đưa cho Bặc lão thái gia: "Lão thái gia, ta cũng xem như đã một nửa thành hôn đi? Tôn nhi nghèo, lễ vật nho nhỏ này coi như tôn nhi hiếu kính ngài, mong ngài không chê.
Ngài xem, hôn kỳ của ta cùng Hiền Vương cũng không còn xa, ngài định thưởng Tịch Nhi cái gì làm của hồi môn?"
Bặc lão thái gia nghẹn cục tức ở ngực, lên không được xuống cũng không được, tức giận đến mức ho khan, gõ quải trượng xuống nền rầm rầm: "Ranh con, ngươi đúng là không biết xấu hổ.
Làm nam nhân có thể tuỳ tiện nói ra lời này sao? Càng ngày càng kì cục!"
Lâm Tịch Cẩn nhếch miệng cười: "Tại sao lại không được nói? Hiện giờ chỉ cần biết Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, ai không biết y sắp cưới nam thê, thánh chỉ cũng đã hạ xuống rồi.
Hơn nữa, ta cảm thấy ta có tiền đồ hơn mẫu thân nhiều, ít nhất cũng làm chính thê không phải sao? Sau này ngài chính là hoàng thân quốc thích đó nha.
"Ngươi, ngươi..." Bặc lão thái gia chỉ vào Lâm Tịch Cẩn, tay run rẩy nửa ngày, không thốt nên lời.
Nhìn đứa cháu ngoại vừa nhận lại này, mỗi khi nói chuyện, miệng nhỏ nhếch nhếch, mắt cong thành hình trăng non, không che giấu giảo hoạt chút nào nhìn Bặc lão thái gia.
Giống như một con hồ ly vừa mới thành tinh ra sức khoe khoang cùng lấy lòng cáo già.
Khoé miệng Bặc lão thái gia giật giật, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, gõ gậy rầm rầm: "Ngươi cũng có bản lĩnh nói lời vô nghĩa trở thành có lý lẽ lắm."
"Tịch Nhi coi như ngài khen ngợi đi." Lâm Tịch Cẩn chắp chắp tay thi lễ: "Đa tạ ngoại tổ phụ khen ngợi."
Bặc lão gia tử lại bực mình một trận, là tức giận thật sự.
Nhi tử không còn, còn chưa biết rõ ràng lý do tại sao không còn, lại đến lượt tôn tử sắp nhảy vào hố lửa, bản thân chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn...
Lâm Tịch Cẩn tất nhiên cũng nhìn ra được trong lòng lão thái gia khó chịu, ngoài mặt không lộ, nhưng vẫn dùng phương thức của bản thân làm lão thái gia tức giận đến dựng râu trừng mắt, không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Đồ ăn không lâu sau cũng được bưng lên, tất cả đều là chiêu bài của Tịch Mặc Các, vô cùng tinh xảo.
Lâm Tịch Cẩn chính là con mèo tham ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn đã nuốt mấy ngụm nước miếng, vừa mở miệng đã nói Bặc lão thái gia cho một cái đánh giá, hoàn toàn không nói tiếp chuyện vừa rồi.
Bặc lão thái gia không đề cập tới, hai người không nhắc đến một chữ về những chuyện phiền lòng đó, hàn huyên đều là đồ ăn trên bàn cùng hiểu biết lẫn nhau.
Rượu hơn ba ly đã bắt đầu trò chuyện như huynh đệ kết nghĩa, vô cùng vui vẻ.
Không hề có ngăn cách giữa tổ tôn, cho đến khi lão thái gia bắt đầu có chút say mới ngừng lại.
Lâm Tịch Cẩn đích thân đưa Bặc lão thái gia lên xe ngựa, đến khi xe ngựa khắp khởi hành, lão thái gia mới thở dài: "Hạnh phúc của bản thân phải do chính bản thân cân đo đong đếm, ai cũng không cứu rỗi được ai..."
Lâm Tịch Cẩn ngẩn người, nghiêng nghiêng đầu giống như đang suy tư những lời này, một hồi sau mới quay đầu đi vào trong.
Trần chưởng quầy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi, chỉ lấy áo choàng khoác lên người Lâm Tịch Cẩn: "Vương gia cho người đến nhắn, nói ngài trở về sớm một chút."
...
Chính viện Hiền Vương phủ, bởi vì có Lâm Tịch Cẩn, than vẫn luôn được đốt đầy đủ, làm trong phòng ấm áp dễ chịu, cực kì thoải mái.
Ngay cả Triệu Mặc Khiêm xưa nay kiềm chế bản thân, cũng bị phần ấm áp này làm cho lười biếng, đừng nói đến Quý Liên Hoàn xưa nay quen hưởng thụ, lập tức độc chiếm chỗ gần chậu than nhất, không chịu nhúc nhích.
Trần tướng quân cũng tuỳ tiện ngồi xuống, lấy hồ lô đặc chế từ bên hông ra, hớp một ngụm to rượu mạnh thiêu đao tử(*), nghe mùi vị thôi cũng đủ khiến người ta sặc ho.
(*)Thiêu đao tử: một loại rượu trắng cổ đại.
Phổ biến ở khu vực Liêu Đông cổ, nay là vùng phía đông Liêu Ninh.
Rượu này độ cao, vị nồng, nóng như lửa đốt nên mới có tên này.
"Haizz..." Quý Liên Hoàn nhăn mặt, bỏ quyển sách phân loại trên tay xuống, ném cho Triệu Mặc Khiêm trầm mặc ngồi trên chủ vị, mắng: "Ngày mùa đông rét lạnh, sớm muộn gì cũng bị ngươi hành chết."
Mặt Triệu Mặc Khiêm không cảm xúc, không hề hứng thú với quyển sách được ném tới.
Im lặng suy tư gì đó, lâu lâu lại nhìn về phía cửa, mắt lạnh mỗi lần nhìn về cửa lại lạnh thêm một phần, cuối cùng là cả người hệt như hoá thành núi băng, rét lạnh mười phần.
Quý Liên Hoàn theo bản năng tránh xa y, đá đá Trần tướng quân đang uống rượu kế bên: "Này, lão Trần, ngươi có thể đừng chỉ lo uống rượu thôi được không? Ngươi xem Vương gia bị làm sao vậy, sao ta lại cảm giác có gì không đúng lắm?"
Trần tướng quân cười hắc hắc: "Đúng là uổng phí sự thông minh của ngươi, không thấy từ khi trở về chưa từng nhìn thấy Tiểu Vương phi sao?"
Quý Liên Hoàn vỗ trán: "Ờ ha!"
Lâm Tịch Cẩn bước vào cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ như thế này, Quý Liên Hoà vỗ vỗ trán mình, Trần tướng quân vẻ mặt khinh bỉ, Triệu Mặc Khiêm...!nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, tay lại ôn nhu dùng khăn lau lau kiếm.
Lâm Tịch Cẩn thông minh bao nhiêu, tất nhiên là biết người này đang cực kì không vui, nhảy chân sáo qua chỗ y, cướp lấy kiếm trong tay y bỏ qua một bên, nhét hộp điểm tâm mang về từ Tịch Mặc Các vào tay y: "Nếm thử đi, là ta tự tay làm đó, không có nhờ đầu bếp hỗ trợ đâu."
Loạt hành động này nhìn cực kì chân chó (nịnh nọt -> Tại tui thích từ này nên tui để nguyên :33).
Quý Liên Hoàn ở bên cạnh nổi da gà, nhưng mà hiển nhiên là Hiền Vương điện hạ thích chiêu này, vừa ăn điểm tâm vừa ôm lấy thiếu niên đã trưởng thành vào trong ngực, tức khắc núi tuyết tan chảy.
Lâm Tịch Cẩn nhếch khoé miệng, yên lặng hoan hô trong lòng, tác chiến thành công!!
Không phải nói chứ, nam nhân này gần đây không dễ lấy lòng đâu.
"Đúng rồi, vừa rồi ta nghe thấy bên ngoài sảnh có khách đến, sao các ngươi lại đều ở chỗ này?
Vội vàng làm điểm tâm cho Triệu Mặc Khiêm ở Tịch Mặc Các, trở về liền nghe hạ nhân nói sảnh ngoài có khách đến, nhưng Vương gia không để ý tới, Lâm Tịch Cẩn lập tức tò mò, nhanh chân chạy vào phòng hỏi.
Triệu Mặc Khiêm nhíu nhíu mày, rõ ràng là cực kì không thích, chỉ im lặng tiếp tục ăn điểm tâm.
Lâm Tịch Cẩn bất đắc dĩ, đành phải chuyển ánh mắt qua Quý Liên Hoàn, thấy hắn đang cảm thán: "Chậc chậc, cho dù là nhìn bao nhiêu lần ta vẫn không thể hiểu được phương thức ở chung thần kì của các ngươi, không thể không kinh ngạc cảm thán."
"Ít nói nhảm, ta đang hỏi ngươi ai ở ngoài."
Nói xong, Lâm Tịch Cẩn lại cười tủm tỉm nhìn Trần tướng quân: "Phải rồi, gần đây Tịch Mặc Các mới vừa ra một vị rượu mới, Trần tướng quân có rảnh nhớ đi nếm thử."
Trần tướng quân sảng khoái cười: "Đa tạ tiểu Vương phi."
Quý Liên Hoàn lập tức tức giận đến nhe răng: "Cuối cùng ta vẫn không được nửa cái lợi, rồi cứ có chuyện lại đến tay ta, mệnh của ta sao lại khổ như vậy chứ......!Được rồi, được rồi, ngoài sảnh còn không phải là đám người Cơ gia sao...".