Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

“Lão tam, Hắc Diêm La lại có chiêu gì mới chỉnh cậu? Nhìn cái trạng thái lơ ngơ cả buổi huấn luyện đêm này của cậu này! Vô cớ bị trung đội trưởng dợt vài trận!” Đinh Toàn ngồi xếp bằng trên giường chống cằm hỏi Tề Lâm, “Mau nói cho anh nghe vui cái coi, mấy ngày này anh cũng chỉ có cậu làm thú tiêu khiển qua ngày!”

Tề Lâm ỉu xìu nâng mí mắt, lộ ra một khe hở ngó ngó Đinh Toàn, bởi vì cả buổi tối bị hành không có chút tinh thần, hơn nữa tấm ảnh kia và nội dung nói chuyện điện thoại khiến tâm tình dao động, cậu không có hơi sức phản ứng sự trêu chọc của Đinh Toàn.

“Đại ca, lão tứ, các cậu sẽ lưu ảnh chụp của một người trong điện thoại dưới tình huống gì, mà giữ một hơi tới bốn năm năm? Mà tiền đề cần chú ý là, người này không có quan hệ bạn bè thân thích gì với cậu, không phải cha mẹ anh em hay bạn bè của cậu.” Tề Lâm lăn qua lộn lại, suy nghĩ tán loạn trong đầu, lúc thì cảm thấy sự thật giống như mình đoán, lúc lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá.

Mày xem mình là bánh bột ngô thơm ngon? Là ‘đồng chí’ thì nhất định sẽ coi trọng mày à?

Cuối cùng, bất đắc dĩ, chỉ có thể lòng vòng tìm người phân tích cho mình.

Đinh Toàn trên giường và Hạ Chí Hạo đang ngồi trước bàn học tập vừa nghe câu hỏi này, lập tức giật mình, câu hỏi này nghe vào ẩn chứa rất nhiều tin tức nha!

Lại thoáng nghĩ đến hôm nay sau khi lão tam đi cải tạo lao động về đã rất kì quái….

“Fuk! Hắc Diêm La lưu ảnh cậu? Ổng nhìn trúng cậu?!” Hai người đồng thời kêu to.

“Khụ khụ —-” Tề Lâm bị năng lực liên tưởng cường đại của hai người này dọa sợ, bị sặc nước miếng ho liên tục.

“Tôi chỉ đặt câu hỏi, mạch não mấy người mọc kiểu gì vậy?” Tề Lâm chột dạ nhìn sang bên cạnh.

“Xem tình trạng của cậu, lại nghe câu hỏi này, còn không rõ ràng à? Cậu thấy trong điện thoại Hắc Diêm La có ảnh cậu? Còn giữ tới bốn năm năm, hôm nay cậu phát hiện sự thật chấn động toàn vũ trụ, sau đó tim này não này đều rối loạn……” Đinh Toàn tùy tiện nói mò, thật ra có phải không bọn họ không để ý, nói đến nói đi vẫn là ngoài miệng không nghiêm túc, nói lung tung trêu chọc nhiều hơn.

Nhưng khi hắn càng nói vẻ mặt Tề Lâm càng không đúng, hắn đột nhiên giật mình khựng lại, “Mẹ nó, tôi là vua chân tướng?”

Tề Lâm mất mặt nhìn Đinh Toàn và Hạ Chí Hạo một cái, đột nhiên chôn mình trong chăn — mẹ nó, cậu hy vọng nhảy ra khỏi từng vòng cạm bẫy chứ không muốn từ cái bẫy này nhảy qua một cái bẫy khác.

Trong phòng bỗng nhiên trầm mặc, thật lâu sau, Đinh Toàn tự biết mình nói sai mới do dự mở miệng, “Cái kia, lão tam, cậu….. nếu cậu thật sự không thích nam, thật ra bọn họ sẽ không làm gì. Trong quân doanh anh em thuộc diện này vẫn không ít, phần lớn đều rất có nguyên tắc, sẽ không làm bậy.”

Tề Lâm chôn đầu gật lung tung, vẫn không muốn ngẩn lên.

Hạ Chí Hạo nâng cằm nhìn một lát đột nhiên lên tiếng, “Lão tam, cậu đang buồn bực.”

Tề Lâm tức giận trở tay chỉ xuống dưới, được lắm, quỷ cũng có thể nhìn ra tôi đang buồn bực được không?

Hạ Chí Hạo xoa cằm nói tiếp, “Lúc trước tôi có chiến hữu từng làm bộ văn nghệ nói một cậu: Cậu buồn bực là bởi cậu để tâm!”

Tề Lâm còn chưa phản ứng gì, Đinh Toàn đã vỗ đùi, “Cậu đang nói lão tam của chúng ta để tâm tới Hắc Diêm La?”

Hạ Chí Hạo tán thưởng nhìn hắn một cái, Đinh Toàn cũng vì một lần thể hiện trí tuệ hiếm có của mình mà mừng rỡ mở to miệng, “Mịa, đầu óc tôi quả nhiên đều là lợi khí bén nhọn nhất ẩn nấp dưới vẻ ngoài khôi ngô của tôi nha! Cái này tôi cũng nghe ra được!”

Tề Lâm vung gối hung ác ném qua.


“Cút mịe cậu đi, tôi ghét nhất là mấy thằng đàn ông bày mưu tính kế, giăng bẫy khắp nơi muốn bắt tôi về làm vợ!” Trên thế giới không có một nơi yên tĩnh à?

Tề Lâm vừa nói xong lập tức nhận ra mình lỡ lời, cậu ngây người nhìn nhìn hai bạn cùng phòng cũng đang sợ hãi nhìn lại cậu, cào cào tóc, xoay người nhảy xuống giường, “Xin lỗi, đại ca lão tứ, không phải nói các cậu.”

Đinh Toàn và Hạ Chí Hạo đồng loạt hoàn hôn, liếc nhau tính nói gì đó, Tề Lâm lại mở miệng, “Lão tứ cậu có thuốc, cho tôi một cây, tôi ra hành lang hút một điếu, hút xong sẽ về.”

Đinh Toàn nhíu mày, lấy gói thuốc lá dưới gối đầu ném cho cậu, nhìn đối phương không nói gì, cầm hộp thuốc chạy ra ngoài, không khỏi kêu ai ai hai tiếng.

“Bật lửa cũng không lấy, cậu tính đi hút thuốc hay ăn thuốc?” Khiến một người không có thói quen hút thuốc phải bước ra bước đầu tiên! Quân doanh đúng là cái chảo nhuộm lớn! Năm đó hắn cũng từng ngây thơ như vậy! Đinh Toàn thầm cảm thán, lại lấy cái bật lửa ném cho cậu.

Tề Lâm đón lấy, vung vung tay, “Cám ơn, lão tứ, tình nghĩa này anh đây nhớ kỹ!”

“Về sớm chút, ngày mai lão Tào tự mình dẫn đội đó.” Ngay lúc Tề Lâm bước khỏi cửa, Hạ Chí Hạo khép sách vở nhìn theo bóng cậu căn dặn.

Bước chân Tề Lâm khựng một lát, cuối cùng gật đầu tỏ ý đã biết.

Cậu lập tức đi tới góc hành lang, chọn một bậc thang ở chỗ ngoặc ngồi xuống, đã sắp tới giờ giới nghiêm, trừ một ngọn đèn mờ nhạt, chung quanh là một mảng tĩnh lặng.

Cậu lấy thuốc, vụng về ngậm trong miệng, ngay lúc bật lửa châm vào đầu thuốc, bị sặc khói thuốc đầu tiên chui vào phổi đến ho khan, lúc nước mắt cũng sắp bị ho ra, cậu mới ngẩng cổ chậm rãi điều hòa hơi thở mình.

“Mẹ nó….. Cái vận khí mốc meo này của mình tới bao giờ mới hết chứ!” Nói xong, cậu lau đi nước mắt sinh lý trên khóe mắt, lại ngậm thuốc, hút một hơi lớn.

Có một số việc đúng là khó mà nói có phải một loại bản năng đàn ông hay không, hơi đầu tiên Tề Lâm bị sặc ho khan vậy mà từ hơi thứ hai đã bày ra tư thế ngậm mây phun sương y chang hai tên nghiện thuốc cùng phòng!

Nhưng sau hai ba ơi, cậu lại trở nên thiếu hứng thú, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lười rít tiếp.

Mùi vị nicotin tới miệng rồi thì cũng là vậy, kích thích không so được với cà phê, độ gây tê liệt lại không bì kịp rượu, Tề Lâm bắn  bắn bịu trên đầu thuốc, nhìn chúng nó chạm xuống đất liền vỡ thành một đống tro tàn.

Trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân và trò chuyện, nhân vật được đề cập tới ngay từ đầu không khỏi thu hút Tề Lâm đang im lặng ngồi ở chỗ rẽ.

“Tôi mới nghe ông già phòng đối diện nói hôm nay Hắc Diêm La cùng đội ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vừa mới kéo tiểu đội về.”

“Nói bậy! Hắn đã là cấp bậc gì rồi còn cần ra ngoài làm nhiệm vụ?”

“Nông cạn, hồi hắn còn chưa ngồi vào ghế trên, ở khu vực chúng ta, thì chính là…. gần như quét sạch!” Đại khái đối phương bày ra động tác trâu bò, Tề Lâm chống đầu vô thức phỏng đoán. “Thiệt hay giả, tôi vẫn nghĩ hắn dựa vào chính sách dân tộc mà thăng lên đó!” Người còn lại mở miệng đùa cợt.

“Xí, bị chỉnh quá rồi liền muốn chửi rủa người ta trong lòng à? Cậu đừng nghĩ như vậy, tôi nói cậu nghe, tôi từng trộm trò chuyện với trung đội trưởng.” Người nói dùng thái độ tôi đây biết nội tình nói với đối phương, “Cha hắn là người Hán, mẹ hắn là người dân tộc, nhưng cha hắn khí phách, không để hắn lấy cùng dân tộc với mẹ, nhiều nhất cũng chỉ lẫn chút dòng máu dân tộc của mẹ hắn thôi.”

(hình như dân tộc thiểu số sẽ được hưởng nhiều ưu đãi hơn?)


“Người ta là dựa vào chính mình, mười lăm tuổi đã nhập quân nơi này, tuổi quân của hắn đều đã mười sáu mười bảy năm! Hắn chính là vũ khí quốc gia quân đội bồi dưỡng ra thật sự, công trạng, bồi dưỡng quân đội, bồi dưỡng chính trị, quân đội đều cho hắn đi một lần không thiếu cái nào. Mấy cái này nha, cậu đến doanh trại chúng ta tùy tiện tìm người cũ nào cũng có thể khẩy ra cho cậu nhiều nội dung như thế. Hắn trị quân dưới tay ác chút, nhưng cậu không thấy mấy người cũ nghe hắn bao nhiêu? Cậu cho rằng làm sao mà được?”

Người còn lại trầm mặc hồi lâu, mới không tình nguyện nói tiếp, “Được rồi được rồi…. về sau nhớ kĩ là được…..”

Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân đột nhiên biến mất sau tiếng đóng cửa, chung quanh lập tức khôi phục yên tĩnh, thẳng tới lúc này, từ cuộc trò chuyện của hai người kia, Tề Lâm mới đột nhiên nghĩ đến, cậu quên một chuyện quan trong nhất!

Mẹ nó, vị anh ba kia bảo cậu truyền tin còn chưa truyền được, đó là chuyện lớn của cha Hắc Diêm La!

Cậu nhíu mày suy nghĩ một lát, vội vàng đứng lên, nhét hộp thuốc vào túi quần sau mông, muốn chạy xuống lầu, chỉ là mới chạy một nửa, một hồi còi dồn dập vang vọng cả doanh địa — giới nghiêm rồi!

Cậu đứng tại chỗ trù trừ một lúc, cuối cùng vẫn cong thắt lưng chạy tới một cửa sổ thông gió bên đầu hàng lang, ló đầu ngó ra ngoài, nghiền ngẫm nửa ngày chuyện này để lại ngày mai rồi mới nói sẽ có hậu quả gì.

Cuối cùng vẫn không chống lại được lương tâm của mình, cha người ta tới ranh giới sống chết, muốn gặp mặt Hắc Diêm La, mặc kệ trong lòng cậu có bao nhiêu thành kiến với Hắc Diêm La, cũng không có khả năng làm chuyện thiếu đạo đức này!

Cậu chà xát tay, phóng qua lan can, dùng tay linh hoạt bám ống dẫn nước bên ngoài, nương theo mấy chỗ mượn lực, trượt xuống dưới.

Sau đó lại linh hoạt bám hàng rào sắt, hai ba cái chạy khỏi khu ktx.

Cả doanh trại đều chìm trong một loại tĩnh mịch thần bí, trừ mấy chấm nhỏ xa xa, chính là đèn cao áp năm mươi mét có một cái!

Cậu trốn trong bóng của mấy tòa nhà, vừa không ngừng thầm mắng Hắc Diêm La là vận xui của cậu, vừa trông về hướng ktx của mấy quan quân cao cấp xa xa.

May mắn lúc trước sắp xếp chỗ ở cho người mới, đặc biệt xếp họ ở ngay bên cạnh khu mấy cấp trên, một là muốn thông qua quan quân cao cấp dùng uy đè ép ngừoi mứoi, bởi vì người mới mỗi năm điều tới đều là vàng thau lẫn lộn, đủ loại ngừoi đều có, có tân binh, có binh nhì hai ba năm, cũng có giống như bạn cùng phòng Tề Lâm, mang theo quân hàm tới, chỉ bàn về quân hàm, có vài thời điểm, bọn họ thậm chí còn cao hơn tiểu đội trưởng, liên đội trưởng bọn họ.

Cho nên chỉ có thể mượn các quan quân khác đè bọn họ một chút, để cho họ ngoài lúc huấn luyện thì nhớ ngoan ngoãn, bình thưởng trong ktx tận lực không phát sinh xích mích, bởi vì cấp trên ngay đối diện cách đó không xa!

Cậu nhanh chóng men theo bóng nhà cửa, chạy chậm tới một khu ktx độc lập, ngẩng đầu nhìn lên, phần lớn ktx đều đã tắt đèn, cho dù không tắt cậu cũng không biết nên tìm Hắc Diêm La từ đâu.

Đang lúc cậu suy sét phải làm sao, một người đột nhiên từ sau lưng đánh lén lên cổ cậu, ghìm chặt, lớn tiếng quát: “Ai?”

Tề Lâm bị đột nhiên tập kích mà ngơ ra, sau khi cổ bị ghìm lại, một loại cảm giác run sợ từ trong xương lướt qua xương sống, nếu người phía sau thật sự ra tay giết mình — trong nháy mắt đó, đầu Tề Lâm chợt nảy ra suy nghĩ này.

“Là cậu?” Người phía sau nương theo ánh sáng rốt cuộc nhận ra Tề Lâm, buông cậu ra.

“Trung úy Tề, nếu tôi không hiểu sai, hiện tại cậu hẳn nên nghỉ ngơi trong ktx, cậu ở đây làm gì?” Tang Ngôn khoanh tay, vẻ mặt âm trầm nhìn Tề Lâm đang không ngừng ôm cổ ho khan.

Mẹ anh, tôi có thể tới làm gì, chẳng lẽ có thể đánh lén anh?


“Báo cáo cấp trên, tôi đến truyền lời.” Rốt cuộc, Tề Lâm thở ra một hơi.

“Nói!” Tang Ngôn nghi ngờ nhìn cậu một cái, vẫn để cậu nói tiếp.

Tề Lâm hít sâu một hơi khí lạnh đêm khuya, thầm mắng, fuk! Anh là cái đồ ngoài lạnh trong nóng, trong điện thoại anh đều giấu hình tôi, còn bày ra cái bộ dạng quỷ này cho ai xem? Hay người này chính là thể loại không tự nhiên trong truyền thuyết?!

Tề Lâm vừa nghĩ loạn, vừa nhanh chóng nói: “Chạng vạng hôm nay anh ba của anh gọi điện cho anh, nói cha anh sắp không xong, bảo anh về nhà gặp lần cuối.”

Nói xong, cậu lặng im đứng một bên lặng lẽ đánh giá sắc mặt đối phương, lòng bàn chân đã bôi sẵn dầu, tùy thời chuẩn bị chuồn đi.

Trong nháy mắt Tề Lâm nói xong, đồng tử Tang Ngôn mãnh liệt co rút, hai má căng chặt, sau đó tất cả cảm xúc trong mắt đều hóa thành mê mang.

Tề Lâm nhìn, không hiểu sao cảm thấy giờ phút này trên người Hắc Diêm La đang tràn ra mùi vị bi thương, khiến cậu nhất thời quên mất chạy đi.

Hắc Diêm La là ai?

Đó quả thật chính là sinh vật sánh với ác ma địa ngục, dũng mãnh mà khuyết thiếu mùi vị nhân sinh, nhưng hôm nay lại để cậu nhìn thấy, đầu tiên là ảnh chụp trong điện thoại, hiện tại lại là vẻ mặt này.

Khi một người sắt hoặc ác nhân lộ ra một mặt khác mà bạn không biết, nhất là một mặt này lại có sức mạnh lay động hết tất cả nhận định trước kia, bạn sẽ dễ dàng bị lung lạc.

Mà lung lạc, thường thường là bắt đầu của sa vào.

“Cậu nhìn cái gì?” Tang Ngôn nhanh chóng hoàn hồn, lại là Hắc Diêm La nghiêm nghị lạnh lẽo kia, ánh mắt lợi hại không chỗ nào sợ hãi.

Tề Lâm run lên — mẹ ôi, bỏ qua thời cơ chạy trốn tốt nhất.

“Báo cáo cấp trên, tôi đang tự hỏi tỷ lệ nếu tôi cứ như vậy chạy về, anh có thể xem như tối nay không gặp tôi cao bao nhiêu, tỷ lệ trộm trở về ktx mình mà không bị phát hiện lại cao bao nhiêu.”

“Vậy kết quả cậu tính ra thế nào?” Tang Ngôn ung dung nhìn cậu.

“…..” Mịa, sao anh cứ phải muộn tao (ngoài lạnh trong nóng, giả bộ lạnh lùng) ngây thơ thế, như đứa nhóc trong nhà trẻ, thích người ta phải ngược chết người ta, để người ta nhớ kỹ anh đúng không?

“507, tự mình đi, đừng làm loạn đồ đạc.” Tang Ngôn lấy ra một cái chìa khóa từ trong túi ném cho cậu. “Ngày mai tự mình tới chỗ Hoàng Hưng báo cáo tự kiểm điểm, tôi không hy vọng sau khi tôi trở lại từ chỗ Hoàng Hưng biết được cậu chưa bị trừng phạt.”

“?” Tề Lâm phản xạ có điều kiện đón lấy chìa khóa, đang muốn mở miệng hỏi đối phương nói một lèo kia là có ý gì, đối phương đã nhanh nhẹn chạy mất rồi, Tề Lâm chỉ ngây ngốc nhìn bóng dáng đối phương biến mất trong ánh đèn.

Cậu nhấc chìa khóa lên quơ quơ, Hắc Diêm La bảo mình đêm nay tới ktx hắn ở một đêm, mai lại về?

Chỉ là nếu làm vậy, không phải có ý muốn tha cho mình một con ngựa sao? Sao lại còn bảo mình tới chỗ Hoàng hưng báo cáo sai lầm đêm nay?

Ai nói lòng phụ nữ sâu như đáy biểm? Trình độ phức tạp của tâm tư Hắc Diêm La cũng có thể so với năm trăm phụ nữ.

Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, trực giác chính mình nhất định không thể đi, dù sao đều là bị phạt, tại sao còn phải thiếu người ta một cái nhân tình, vì thế lặng yên không tiếng động chuồn về ktx mình, bay qua cửa sắt, muốn từ ống dẫn nước trèo trở về, cậu mới biết được dụng ý của Hắc Diêm La.

Mẹ ơi, thật sự là xuống dễ lên khó nha, đi xuống chỉ cần trượt một phát là được, đi lên lại rất khó tìm chỗ mượn lực, muốn leo rất khó khăn. Tề Lâm treo ngoài ống dẫn lầu hai, phì phò thở, nếu không phải môi tầng đều có khóa sắt, cậu cần gì trèo lên tầng bốn chứ!

Thật vất vả, Tề Lâm an toàn thuận lợi lên tới nơi, cong thắt lưng chạy về phòng, kết quả mới vừa mở cửa, thiếu chút nữa bị hai tên ngốc bên trong mưu hại!


“Fuk! Hai người làm gì?” Tề Lâm bẻ ngược tay đè trên bàn.

“Dê con, chạy đi đâu tìm Hoa cô nương? Lúc giới nghiêm tôi và đại ca đi khắp nơi tìm một vòng, căn bản không thấy cậu, hiện tại cậu lại từ chỗ nào nhảy ra?” Đinh Toàn vừa nói vừa buông lỏng tay, kéo Tề Lâm đứng lên, “Nếu không phải đại ca nói chờ một chút, tôi đã chuẩn bị khóa cửa, nếu nửa đêm có người kiểm tra phòng, chúng ta ngay cả cái cớ cũng đã nghĩ cho cậu!”

“……” Tề Lâm nhìn hai tên ngốc trước mặt, lắc lắc cánh tay, “Có chút việc, chạy ra ngoài một chuyến.”

“Không bị ai tóm chứ?” Hai người giật mình, thằng nhóc này thật sự giống như tiểu đoàn trưởng bọn họ hay nói, gan thật lớn!

Tề Lâm đột nhiên xụ mặt, nhào lên đùi Đinh Toàn, bắt đầu khóc lóc kể lể, “Trời ạ! Tôi vội vàng làm chuyện tốt cho người ta tôi dễ dàng lắm sao? Hắc Diêm La kia cứ thế ném tôi về bảo tôi đi tìm chính trị viên báo cáo! Chính trị viên chính là còn chồn đó, mỗi ngày tôi đều bị phạt tới khi nào mới ngóc đầu dậy nổi?”

Hạ Chí Hạo và Đinh Toàn đều sửng sốt, kéo Tề Lâm dính cứng ngắt ra, để cậu nói rõ đầu đuôi.

Tề Lâm ngắt đầu bỏ đuôi, giấu chuyện ảnh chụp và đối phương ném cho mình chìa khóa bảo mình ngủ trong phòng cấp trên, kể lại chuyện chuyển lời, câu chuyện khúc chiết, quá trình kinh tâm, lời nói lên án, trong lòng oan uổn! Thật sự nói thế nào cũng khó mà diễn tả hết một phần mười.

Hai người nghe xong, nhất tề sờ sờ cằm.

Hạ Chí Hạo, “Cứ cảm thấy có chút khó lường khó mà nói rõ……”

Đinh Toàn, “Tôi chỉ quan tâm, có phải lúc đó cậu nhìn thấy trong điện thoại hắn có ảnh chụp của cậu không?”

Tề Lâm, “…..”

—- mẹ ơi, trong thế giới của cậu không thể hy vọng xa vời có chân ái mà!

Ngày hôm sau sau giờ thể dục buổi sáng, nhân thời gian ăn sáng, Tề Lâm tự chạy đi tìm Hoàng Hưng báo cáo tối qua mình phạm sai lầm, Hoàng Hưng vừa thấy cậu liền vui vẻ!

“Được! Có giác ngộ, tôi đang nghĩ khi nào thì cậu tới đấy?” Hoàng Hưng ngoắc cậu, bảo cậu đến đứng trước mặt hắn.

“Chính trị viên.” Tề Lâm kính lễ, có chút xấu hổ, “Ngài đã biết à?”

“Lão Tàng hơn nửa đêm kéo tôi dậy, yêu cầu xin nghỉ ra khỏi doanh trại, chuyện lớn như thế, người thứ nhất biết tất sẽ có người thứ hai!” Hoàng Hưng phẩy tay, giải thích hai ba câu.

Những người như bọn họ, đừng nói cha sắp không xong, cho dù mệnh như sợi chỉ, thì chỉ cần còn treo một hơi, bọn họ vẫn phải làm theo trình tự, nhưng bởi Tang Ngôn chức vị cao, có việc đặc biệt có thể đặc cấp cho hắn đi nửa đêm, chỉ là người còn lại trong doanh trại sẽ không thoải mái, một quan chỉ huy cao nhất tạm thời đi rồi, chuyện lộn xộn còn lại phải phân công hết xuống.

“Được rồi, quy định cậu cũng biết, nhưng xét thấy chuyện lần này có nguyên nhân, sẽ không ghi lỗi, làm kiểm điểm hai ngàn cữ, sau đó tới phòng bếp giúp gọt khoai tây năm ngày thôi.” Hoàng Hưng nghe Tề Lâm nói hết tiền căn hậu quả, nhẹ nhàng nêu hình phạt.

“Phòng bếp?” Tề Lâm ngẩn ra.

“Sao, cậu còn muốn tới quét văn phòng cho cấp trên à?” Hoàng Hưng ngẩng đầu, cười hì hì trêu chọc.

“Không không không, tôi đã rõ thưa chính trị viên, tôi tới phòng bếp.” Tề Lâm rơi lệ đầy mặt, mẹ ơi, lúc Hắc Diêm La ở đây kêu cậu đi dọn vệ sinh, Hắc Diêm La đi rồi thì sung quân tới phòng bếp, phân biệt đối xử à? Sao anh không bảo tôi dọn văn phòng lúc Hắc Diêm La đi rồi đi?

Nhưng cậu không có quyền nghi ngờ và lựa chọn, Tề Lâm hiểu điểm ấy, cho nên cậu dứt khoát phục tùng.

Đi nhà bếp thì đi nhà bếp, ít nhất khoai tây sẽ không nói chuyện hay bới móc mình, đáng yêu hơn Hắc Diêm La nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận