“Lão tam, theo mau!” Đinh Toàn xách súng tự động Tề Lâm ôm trong ngực, để cậu gắng sức dễ chịu hơn một chút.
Tề Lâm cố sức mở mắt nhìn thoáng qua Đinh Toàn và Hạ Chí Hạo chạ bên cạnh mình, cậu chưa bao giờ biết hóa ra mồ hôi có thể nặng như vậy, mồ hôi trên lông mi trĩu xuống mí mắt, thiếu chút nữa khiến cậu không làm nổi động tác mở mắt này.
Hạ Chí Hạo nhìn hai người, cùng Đinh Toàn chạy tới cạnh Tề Lâm, tận lực che chở cậu, để cậu không đến mức mất cân bằng ngã sấp xuống, bọn họ đều biết, chỉ cần chân bọn họ không ngừng, cho dù mệt đến mức tim sắp bùng nổ, có niềm tin là có thể kiên trì tới cùng, nhưng chỉ cần ngã xuống, muốn đứng lên lại, nghị lực và tinh lực tiêu hao tuyệt đối không kiên trì được vài lần.
Bọn họ đang chạy trên một con đường chật hẹp, hai bên đều là cây cối um tùm, có vài chạc cây cao hoàn toàn che mất không trung, tuy lúc này bầu trời đối với họ mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao — bọn họ đang tiến hành huấn luyện hành quân cấp tốc 10km ban đêm.
Trước sau cách bọn họ 100m đều có chiến sĩ tốp năm tốp ba đang chạy đều, Tề Lâm gần như cảm thấy máu trong lồng ngực mình sắp phá vỡ mạch máu trào ra, nhịp tim đập càng ngày càng dồn dập.
Liên tục huấn luyện tàn khốc nửa tháng rốt cuộc để cậu chậm rãi hiểu được, cuộc sống quá khứ có bao nhiêu dễ chịu, cho dù mỗi học kì cậu đều lấy được thành tích không tồi từ tay sĩ quan, nhưng cũng không hề đại biểu cậu là một quân nhân đủ tư cách.
Nơi này không phải chỗ gọi là bộ đội đặc chủng, nơi này chỉ là một nơi luôn luôn tràn ngập chiến đấu và hy sinh, nếu chiến sĩ muốn sống, cũng chỉ có thể liều mạng huấn luyện vào thường ngày, tăng cường thể chất, gia tăng sức chịu đựng, gia tăng tố chất…. Gia tăng tất cả những thứ bạn có thể nghĩ tới, đây là yếu tố quan trọng nhất quyết định bạn có sống sót trong từng nhiệm vụ chiến đấu hay không.
Cho nên, trong doanh trại của Hắc Diêm La, lượng huấn luyện của tất cả mọi người đều phải dựa theo ý hắn, những kẻ không kiên trì nổi, hoặc là điều về hậu cần hoặc là lăn lộn hai năm rồi, ở đâu hoan nghênh thì tới đó.
Sau nửa tháng, Tề Lâm nhìn thấy tất cả những người giống mình, một đám người mới điều từ các nơi tới, một đám đều thích ứng lượng huấn luyện Hắc Diêm La liệt kê ra, cho dù là người kém cỏi nhất trong mắt mọi người, sau một tuần cũng đã thích ứng.
Chỉ có cậu, hiện tại đã sau nửa tháng đi theo quần chúng huấn luyện, vẫn cảm thấy rất cố sức.
Tề Lâm cắn chặt môi, hy vọng thông qua cảm giác đau đớn trên môi để giảm bớt sự u mê do đại não thiếu dưỡng khí mang đến, cũng y vọng đau đớn này có thể khiến mình phấn chấn lên.
Cậu kiên trì không được! Đối với việc này, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết, nhưng cậu không có đường để lui về sau, mặc kệ đến hậu cần lăn lộn cả đời, hay là hai năm sau hai bàn tay trắng bị cưỡng chế điều đi đều không phải con đường của cậu, cậu không thể đi.
Cậu kiên trì không được! Nhưng cậu phải kiên trì, cho dù cậu là người biểu hiện kém cõi nhất ở đây, nhưng chỉ cần không kéo thành tích bình quân và kéo chân sau cả đội, cậu sẽ không bị điều đi!
“Lão tam, nhanh, chỉ còn không tới một phần mười chặn đường nữa thôi, kiên trì thêm một chút.” Hạ Chí Hạo căn cứ bản chỉ đường phán đoán khoảng cách tới điểm cuối.
Đại não đần độn của Tề Lâm bị tin tức này kích thích phấn chấn lên một chút, cậu lại lần nữa xốc dậy tinh thần, khó khăn gật đầu lung tung với hai người anh em bên cạnh.
“Đừng làm động tác vô nghĩa, bảo tồn thể lực chạy.” Hạ Chí Hạo nhìn động tác theo bản năng của Tề Lâm, lại đau đầu. Hơn nửa tháng ở chung, bối cảnh gia sản thế lực giữa ba người tuy không thể nói là biết rõ mồm một, nhưng ít nhiều cũng hiểu biết một chút, hắn thật sự không hiểu, nếu sinh ra trong gia đình như vậy ở thủ đô, cho dù không có tiền đồ rộng lớn, cũng không cần tới cái chỗ quỷ quái này lấy mạng ra đùa giỡn chứ!
Rốt cuộc, khi Tề Lâm cảm thấy một tia sức lực cuối cùng trên người mình đã muốn dùng hết, ba người chạy tới điểm kết, Đinh Toàn và Hạ Chí Hạo coi như còn tốt, trừ mồ hôi ra nhiều một chút, đi đứng hơi muốn nhũn ra, tinh thần đều không tệ. Mà Tề Lâm ngược lại ngã rạp ra đất, lớn tiếng thở phì phò.
Đinh Toàn và Hạ Chí Hạo lau mồ hôi trên mặt, đi qua cưỡng kéo kéo Tề Lâm lên, kéo đi vài bước.
Tại điểm kết trừ mấy sĩ quan ghi chép thành tích cho bọn họ, cách đó không xa còn có xe vận binh và hai chiếc Jeep, một chiếc là xe chính trị viên và sĩ quan huấn luyện, bọn họ liếc mắt một cái đã nhận ra, một chiếc khác không biết là của ai.
Đám ba người Đinh Toàn, vốn bởi vì phải quan tâm Tề Lâm, cho nên tốc độ chạy tương đối thụt lùi về sau, bọn họ đỡ Tề Lâm đi được vài bước, mười người phía sau họ cũng lục tục tới nơi.
Mọi người ăn ý tranh thủ thời gian không nhiều lắm cố gắng nghỉ ngơi điều chỉnh lại cơ năng thân thể mình.
Quả nhiên, khi một người cuối cùng mới chống gối thở hổn hển vài hơi, cảm thấy hơi khôi phục lại, tiếng còi lệnh tập hợp đã vang lên.
Tề Lâm hít thở nặng nhọc, nhanh chóng di chuyển tới vị trí đứng của mình, làm theo hiệu lệnh của đại đội trưởngm tập hợp, nhìn phải, nghiêm, nghỉ, mỗi hiệu lệnh một động tác, cậu sắp không nhớ nổi loại cảm nhận tự do tự mình khống chế hoạt động tay chân của mình nữa rồi!
Sau khi bọn họ tập hợp xong, vừa vặn phân vào bốn đội ngũ, cậu không biết người mới năm nay trong mắt binh sĩ cũ có tính là nhiều hay không, người mới tổng cộng chia thành bốn đại đội, tuy hơi vượt biên chế, nhưng cấp trên vẫn đưa cả đội mới thành lập bọn họ đi huấn luyện, mỗi đại đội đều chỉ có đội trưởng là binh sĩ cũ, mỗi tiểu đội trưởng đều là sắp xếp tạm thời theo thành tích các hạng mục huấn luyện ngày đầu tiên.
Hoàng Hưng ngay ngày đầu tiên đã ra oai phủ đầu bọn họ kia phụ trách công tác chỉ đạo chính trị cho mọi người.
Cũng là khi đó, Tề Lâm mới khó hiểu, một đám người mới bọn họ có gần 550 người, tối đầu tiên lúc kiểm tra ktx, trừ tiểu đội Hoàng Hưng dắt theo, còn có đội trưởng và phó đội trưởng đội mới lập của bọn họ chia ra mang theo tiểu đội của mỗi người đi kiểm tra ktx người mới.
Dưới xác suất đó, tại sao Hắc Diêm La lại theo sau Hoàng Hưng cùng tới tuần tra chứ?
Nghe người cũ nói, đây là chuyện chưa từng xảy ra, nhưng chẳng những Hắc Diêm La làm, còn vừa vặn theo tiểu đội Hoàng Hưng tra tới ktx cậu.
Tề Lâm vừa nghĩ tới khả năng đằng sau đó là nhằm vào tên gà mờ vô kỉ luật là mình, liền có xúc động muốn cào tường.
Mịe nó! Cậu còn từng nhiệt tình tiết lộ với Hắc Diêm La cậu có rất nhiều đồ ăn!
Mịe nó! Cậu còn đặc biệt gọi lại Hắc Diêm La muốn đi, ném riêng cho hắn lon bia! Riêng! Bia!
Chỉ cần ý nghĩ này thoáng hiện lên đầu Tề Lâm, cậu lại nhịn không được muốn đánh mình, rốt cuộc cậu không thể lý giải ánh mắt của Hắc Diêm La mình chạm phải đêm đó thành “không chút để ý”, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng là một loại dò xét và không muốn nhìn thấy mà!
Cậu vốn đã đi cửa sau, Tề Lâm không dám đoán có bao nhiêu người biết, nhưng Hắc Diêm La này nhất định biết! Không có một trưởng quan nào không rõ ràng lai lịch binh lính của mình, cho tới hôm nay, thậm chí Tề Lâm suy đoán, biện phát chồng Tiểu Ngũ tìm nói không chừng chính là móc nối với Hắc Diêm La!
Cậu dám cá, lần đó là Hắc Diêm La nhắm vào đứa đi cửa sau là mình, đã sớm nghe người cũ nói, tuy Hắc Diêm La tay đen mặt đen, nhưng tâm ngay thẳng, không chịu nổi nhất mấy người tìm phương pháp vòng vòng vèo vèo, nếu không, với chiến công của hắn, không biết sớm đã thăng tới đâu rồi! Chỉ may đêm đó mình giác ngộ sớm, không bị bắt nhược điểm ngay tại chỗ, tránh được một lần, cậu cá hai tên ngốc cùng phòng nhất định là như thế!
“Lách cách —” một loạt tiếng máy móc vang lên, sân thượng đối diện bọn họ đột nhiên sáng đèn cao áp (chém 😀 高射灯), một đám binh sĩ chạy thật lâu trong bóng tối đều chịu không nổi mà nheo mắt lại.
“Ai cho các người nhắm mắt, mở ra, mở ra hết cho ông, ai nhắm mắt người đó lại chạy 10km cho ông!” Ngay trước đèn cao áp, doanh trưởng hét to la mắng.
Đám binh sĩ vừa thầm chửi má nó vừa cố gắng để mắt mình thích ứng với ánh đèn cường độ cao này.
“Nghỉ!” Doanh trưởng hạ lệnh, các binh sĩ vừa duỗi chân, sau đó lại nói thêm, “Bên dưới, xin mời cấp trên phát biểu!”
Tề Lâm đầy đầu đều là đủ loại đọc hiểu tin tức từ mắt của người nào đó, đột nhiên nghe thông tin doanh trưởng truyền đạt, đầu óc lập tức mụ mị, khiến động tác của cậu chậm hơn người khác một nhịp, người khác vừa nghe lãnh đạo phát biểu, lập tức thụt chân về, khôi phục tư thế nghiêm, cậu thì đang phát ngốc, đợi khi mọi người làm xong, một mình cậu lại nhiều ra một nhịp.
“Cmn! Ai đó?” Không đợi Tang Ngôn nói gì, doanh trưởng Lão Tào bọn họ đã lập tức nổi giận!
“Báo cáo, là tôi.” Tề Lâm cắn chặt răng, âm thầm sinh hận, nhưng cũng không muốn liên lụy anh em.
“Cậu! Đi chạy mười vòng sân cho ông.” Tay doanh trưởng chỉ ra, hạ mệnh lệnh.
“Rõ!” Tề Lâm lớn tiếng trả lời, trong lòng âm thầm ân cần hỏi hang tám đời tổ tông nhà Tang Ngôn đang đứng bên cạnh Lão Tào chờ phát biểu, mười đời còn lại, cậu định vừa chạy vừa rủa, đỡ cho mình chạy không có động lực, dễ dàng bỏ dở nửa chừng.
Mày Tang Ngôn hơi nhướng, nhìn lướt qua Tề Lâm chạy ra khỏi đội ngũ tới ngoài sân hãy còn chạy, sau đó dời tầm mắt về, nhìn thẳng vào đám người mới trước mặt, những người sắp chảy vào máu (thành phần)quân đội của hắn.
“Biểu hiện của các cậu không tệ, thành tích rất tốt……” Tang Ngôn nhìn thẳng các binh sĩ, nhẹ nhàng nói, đám người hơi thả lỏng, “Cho nên, tôi quyết định hủy bỏ huấn luyện hành quân vác nặng cấp tốc ban đêm….”
Thả lỏng lớn hơn, nhưng chỉ giới hạn trong tiếng hít thở dồn dập hưng phấn.
“Sửa thành 5km phụ trọng trong rừng ban ngày.” Tang Ngôn nói xong, gật gật đầu với Lão Tào.
….
Chung quanh lập tức lặng như chết — tại sao bắt họ chạy buổi tối, chính là vì tại chỗ quỷ quái này tháng chín đang là tháng nóng nhất, huấn luyện ban ngày vẫn duy trì ở mức bình thường, buổi tối không ngừng tăng thêm các loại huấn luyện chịu đựng. Nhưng hiện tại…..
Lão Tào mặc kệ đám bánh quẩy trứng mới (người mới người cũ) dưới tay mình đang nghĩ gì, hắn chỉ cung kính kính lễ với Tang Ngôn, nhìn theo đối phương lên chiếc xe jeep vẫn luôn lặng im giống như dã thú ngủ đông kia.
Khi mọi người cho rằng chiếc xe Jeep tiễn bị Hắc Diêm La quay về hang ổ địa ngục của hắn, đột nhiên cửa kính xe bên Hắc Diêm La ngồi hạ xuống, hắn nhìn Lão Tào và Hoàng Hưng, nhàn nhạt nói, “Nhân viên hậu cần quét dọn văn phòng tôi bị bệnh, về sau nếu có trừng phạt, có thể xếp việc này vào cách thức phạt, đỡ cho mấy ngày nay còn phải phiền toái bên hậu cần lại phải sắp xếp thời gian biểu.”
Hai người sửng sốt, không biết sao Tang Ngôn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, tầng lầu chỗ hắn ở trừ hắn ra, phần lớn đều là phòng hồ sơ, cũng không có mấy gian cần quét dọn mà! Chút lượng lao động vậy còn không bằng cho vào bếp gọt khoai tây đâu!
“Ý của tôi là….. Sau khi cậu ta hoàn thành xong xử phạt thể xác và huấn luyện thêm thì tới dọn dẹp phòng làm việc cho tôi, yêu cầu của tôi — không nhiễm một hạt bụi!” Nói xong, Tang Ngôn như vô ý liếc tới Tề Lâm đang chạy một vòng cuối cùng, sau đó ra lệnh vệ binh ngồi trên ghế lái lái xe.
Nhìn chiếc xe jeep sượt qua Tề Lâm vừa mới chạy xong mười vòng sân, Hoàng Hưng và Lão Tào không khỏi nhìn nhau, Lão Tào chép chép miệng, hơi hơi nhận ra mùi không bình thường.
“Thằng nhóc đó đáng! Bình thường nhìn thì tinh ranh, tuy thành tích vẫn kém sau, nhưng tốt xấu không kéo chân sau người khác. Ai ngời hôm nay ngay trước mặt Hắc Diêm La làm mất mặt ông, phạm phải lỗi tân binh (lính mới) cũng sẽ không phạm! Để lại ấn tượng không thể xóa nhào trong mắt Hắc Diêm La, trừng phạt như vậy rất đáng!”
Chỉ quét dọn vệ sinh không sợ, việc cũng nhẹ, nhưng sau khi hoàn thành lượng huấn luyện mỗi ngày, còn phải quét dọn văn phòng thuộc về một cấp trên “lúc không chiến đấu thì yêu cầu độ sạch sẽ của hoàn cảnh sống cá nhân đến một trình độ bệnh hoạn”, sẽ không phải việc thoải mái vui vẻ gì!
Nhân viên hậu cần quét dọn bình thường, chưa lần nào đủ tư cách, như bản thân Tang Ngôn cũng biết yêu cầu của mình không giống người thường, cho nên sẽ không khó xử, chỉ là sau đó sẽ tự ra ta quét dọn lại một lần mà thôi!
Mà hôm nay, hắn đưa ra yêu cầu rõ ràng – không nhiệm một hạt bụi.
Hoàng Hưng híp mắt nhìn Tề Lâm đang chạy về phía bọn họ, “Mấy lon bia kia còn nhớ không? Ừm, cũng là thằng nhóc này cầm tới. Hắc Diêm La còn thẳng mặt nói với tôi, phải kiểm tra trọng điểm đồ tân binh mang theo, tra cẩn thận chút, thứ không nên có đều tịch thu hết, tôi đoán thằng nhóc này mới sáng sớm đã đụng phải tay Hắc Diêm La.”
“Hừ! Nhìn không ra đó!” Lão Tào cũng híp mắt đánh giá hai lần, “Hắc Diêm La ghét nhất loại nào? Chính là người như cậu ta, khôn vặt, chẳng qua, người này điều tới từ đâu, chỗ chúng ta đã nhiều năm không có loại nhân tài này rồi!”
“Nói ra cậu cũng không tin, người này xuất thân sinh viên quốc phòng của học việc y kinh đo chính quy…..” Nói đến một nửa, Tề Lâm đã chạy chạm tới trước mặt họ, Hoàng Hưng lập tức ngậm miệng không nói tiếp, chờ Tề Lâm nghiêm chào, báo cáo với bọn họ đã chạy xong mười vòng.
Lão Tào liếc cậu một cái, lặp lại hình phạt tiếp theo của cậu, bảo cậu ngày mai huấn luyện xong thì qua chỗ hậu cần báo danh, dựa theo chỉ thị của bên hậu cần, giữ sạch vệ sinh một tầng lầu.
Tề Lâm nghi ngờ nhìn lão Tào và Hoàng Hưng — chưa từng nghe nói xử phạt thể xác xong còn phải cải tạo lao động nh?
“Nhìn cái gì, nghe rõ mệnh lệnh chưa?” Lão Tào phát hỏa, giọng lại cao lên.
“Báo cáo, nghe rõ!” Tề Lâm rùng mình, cao giọng đáp lại.
“Hiểu rồi thì về đơn vị cho ông, toàn đội giải tán, huấn luyện hôm nay chấm dứt.” Lão Tào phẩy tay, để các đại đội trưởng dẫn binh lính của mình lên xa vận binh
Tề Lâm trở lại ktx cùng mọi người đi tắm, cố sức bò lên giường rồi muốn giả người chết, lầm bầm đáp lại lời an ủi của Đinh Toàn và Hạ Chí Hạo.
Đinh Toàn dùng khăn lau tóc nhìn thấy cậu như vậy, đột nhiên nghĩ đến, con hàng này còn không biết vụ đổi khóa huấn luyện ngày mai đâu!
“Lão Tam, nói cho cậu một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
“Đừng, hiện tại tôi không chịu nổi tin tức xấu, cậu nói tin tốt là được.”
“Được, tôi nói với cậu, Hắc Diêm La nói đêm mai chúng ta không cần làm huấn luyện quỷ quái này nữa!”
“Thật sự?” Tề Lâm ngẩng đầu đang chôn trong gối, hưng phấn đến mức hai mắt đều tỏa sáng.
Đinh Toàn chịu đựng xúc động bỏ đá xuống giếng đầy bụng, bình tĩnh gật đầu, “Hắc Diêm La tự mình nói, có thể giả?”
“Fuk!” Tề Lâm vung nắm tay lên, “Rốt cuộc hắn cũng làm chuyện người nên làm! Nếu không cứ theo lượng huấn luyện này, ngày mai tôi cũng chỉ có thể bò tới chỗ hậu cần làm cải tạo lao động!”
“Ừm!” Đinh Toàn rất không phúc hậu gật đầu với Tề Lâm, cũng không nhẫn tâm nghĩ tới vẻ mặt khi ngày mai cậu biết cái tin xấu kia, “Lão Tam, thôi tôi nói tin xấu cho cậu luôn nhé!”
“Đừng! Đừng! Cậu đừng nói với tôi, cậu có muốn nói cũng nín đi! Hôm nay tôi hiếm khi gặp được một chuyện tốt!” Tề Lâm liên tục xua tay với hắn.
“……” Này là tự cậu không cho nói nhé! Đinh Toàn đồng tình ngó cậu một cái, ném khăn đi, xoay người lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hạ Chí Hạo muốn nói lại thôi nhìn nhìn hai người, cuối cùng cũng chỉ cười bất đắc dĩ lắc đầu, tắt đèn rồi xoay người lên giường.
Ngày hôm sau khi Tề Lâm lần thứ 2 ném bay con sâu không biết tên dính trên mặt mình, trong lòng đã n+1 lần mắng cho Đinh Toàn mắng chó đầy đầu.
“Lão Tam, cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, gớm lắm, tôi biết cậu đang thầm mắng tôi đấy! Nhưng có phải lỗi của tôi không? Tôi muốn nói, cậu cứ không cho mà!” Đinh Toàn rút dao phay*, chém đứt cành lá chặn đường phía trước.
Tề Lâm điều chỉnh hô hấp, tận lực để tốc độ bước của mình duy trì ở tốc độ chạy đều, chạy vác nặng 5km, lúc để bọn họ tiến vào rừng, Lão Tào đã nhiều lần nhấn mạnh, cánh rừng bọn họ tiến vào đã được vô số người đi trước dò xét, chỉ cần dựa theo biển chỉ dẫn, di chuyển với tốc độ chạy thì hoàn toàn không gặp chuyện gì.
Chỉ là, con đường nghe nói đã có vô số người đi trước chạy qua, đủ loại chướng ngại và biển chỉ dẫn rắc rối khó hiểu trong đó, sẽ làm những người bị tụt lại cách xa đoàn người hơn 1km.
Bởi vậy, tuy lộ trình huấn luyện ban ngày ít hơn gấp đôi huấn luyện ban đêm, nhưng trong khí hậu nóng ẩm tại đây, lưng vác trang bị hạng nặng, chạy ngoài bìa cánh rừng này, còn khảo nghiệm sức chịu đựng thể năng và bản lĩnh của bọn họ hơn hành quân tốc hành buổi tối nhiều.
“Đừng để lão Tam nói chuyện, cậu ấy không giống chúng ta, huấn luyện xong còn phải cải tạo lao động, tận lực để cậu ấy tiết kiệm thể lực.” Hạ Chí Hạo vác vật nặng nhạy qua một gốc cây khô chắn đường phía trước, dặn Đinh Toàn.
“…….” Cải tạo lao động, quả nhiên là việc này? Tề Lâm bực mình nghĩ, tuy ông đây không hoàn mỹ, nhưng cũng không tới nông nỗi cần cải tạo mà!
Chạng vạng hôm đó, khi đội hữu của Tề Lâm đều bưng chén cơm đi thêm cơm, cậu đã bị người phụ trách của tổ hậu cần xách ra ngoài, trong tối ngoài sáng phê bình lao động không tích cực, ăn cơm lại thật tích cực, sau đó cho cậu một đống dụng cụ quét dọn, chỉ vào một tòa nhà ở rìa phía đông của doanh trại, bảo cậu lên lầu sáu, dọn dẹp vệ sinh theo kỳ vọng của cấp trên ở đó!
Kỳ vọng của cấp trên? Tề Lâm không hiểu từ này, cứ cảm thấy trong từ này bao gồm rất nhiều thứ.
Một tay cậu xách chổi lông gà, giẻ lau và chổi, một tay cầm thùng nước, trong thùng nước cắm một cây lau — lần sau có phải đến phiên tới nhà bếp cải tạo lao động không?
Vừa làm binh, những chuyện vốn trong hơn hai mươi năm chưa được học, tới chỗ này đều học triệt để hết!
Tề Lâm nhận lệnh mang một đống dụng cụ vệ sinh lên tầng 6, lên tới nơi xem một vòng, đại khái tổng cộng có mười hai phòng, một WC, WC không nằm trong phạm vi cải tạo lao động của cậu, cậu đã hỏi.
Mà bảy phòng trong đó đều là phòng hồ sơ hoặc nơi bí mật được khóa cẩn thận, còn lại 5 phòng đánh dấu đủ loại nét bút của các cấp trên, lại thêm một cái hành lang — chà, còn tốt, ít nhát không thái quá, chút chỗ này làm nửa giờ là xong!
Rốt cuộc Tề Lâm nhẹ nhàng thở ra, xách thùng, chạy đi hứng nước, tới một cái phòng họp gần nhất trước, đẩy cửa vào, quả nhiên không có ai, hơn nữa còn rất trống trải. Cậu xắn tay áo thành thạo quét dọn, sau đó mang theo dụng cụ tiếp tục chiến đấu trong văn phòng tham mưu cách vách, người trong phòng đang rất vội, căn bản không có thời gian để ý tới cậu, hơn nữa, vệ sinh bên trong được giữ gìn rất tốt, phủi phủi bụi quét quét sàn là hoàn thành.
Một đường thuận lợi, Tề Lâm bước vào phòng cuối cùng, cậu ngẩng đầu ngó lên bảng tên bên trên.
Chức vụ và quân hàm này…..
Móa, đây không phải văn phòng của Hắc Diêm La à? Trong nháy mắt đó, Tề Lâm không tự chủ được bày ra vẻ mặt nhe răng trợn mắt.
Tề Lâm nghĩ… Vận may cậu có lẽ căn bản chưa tới, cậu vẫn là Kỳ Lân xui xẻo kia. Bởi vì ngay lúc cậu nhe răng trợn mắt, cửa phòng mở ra, sau cửa là một quân nhân khôi ngô, mắt hơi giật giật với vẻ mặt quái dị của Tề Lâm.
“Cậu đang làm gì?” Tang Ngôn bình tĩnh hỏi.
“……” Tề Lâm vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, tôi đang nguyền rủa anh, “Báo cáo cấp trên, tôi đang hoạt động cơ mặt.”