Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Tôn thị nhìn xuống con ngươi ánh lên một đạo mỉa mai, lại thuận theo gật đầu, “Vậy thiếp thân an bày cho các nàng ở Tĩnh Tâm Uyển, chổ đó ở trong phủ cũng được coi là khá.”

“Ừ, phu nhân làm chủ đi.”

Tôn thị mím môi cười dịu dàng.

Tĩnh Tâm Uyển không phải là sân duy nhất trong phủ, nhưng cái tốt là chổ đó chỉ cách Xuân Hoa Viện của Vân thị chỉ có một bức tường, nếu ở Tĩnh Tâm Uyển có động tĩnh gì, ở Xuân Hoa Viện nhất định có thể nghe được rành mạch.

Hai người lại nói chuyện với nhau một lát, không khí thập phần tốt. Tần Mạc Bắc muốn lưu lại dùng bữa tối, lại bị Tôn thị khéo léo từ chối.

“Lão gia, thiếp thân không phải không muốn lưu ngài, nhưng sức khỏe của thiếp thân ngài cũng biết, chỉ sợ lây bệnh cho ngài. Nếu không...... Lão gia ngài đi Tĩnh Tâm Uyển?” Tôn thị đề nghị, “Như Vân cùng Tĩnh Vi vừa mới nhập phủ, thiếp thân sợ nơi đó an bày chưa chu đáo, lại lo lắng hai nàng còn e ngại, nếu không lão gia ngài đi xem các nàng có cần mua thêm gì không?”

Lời nói này thật đúng ý của Tần Mạc Bắc, vốn hắn nói lưu lại dùng bữa cũng chỉ là bởi vì cảm thấy Tôn thị biết chuyện, lưu lại ngợi khen bà, đã bà nói không cần, tự nhiên hắn cũng sẽ không ở lâu.

So với một Tôn thị hắn đã sớm buông tha, hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa càng hấp dẫn hắn.

“Một khi đã như vậy, ta đi đây.”

“Cung tiễn lão gia.” Tôn thị đứng dậy phúc thân.

Tần Mạc Bắc chỉ cho là Tôn thị muốn lấy lòng hắn, thập phần yên tâm thoải mái nhận lễ của bà. Hắn hơi gật đầu, liền bước ra sân.

Chờ bóng dáng Tần Mạc Bắc ở trong sân triệt để biến mất, Tôn thị mới chậm rãi thẳng đứng dậy, bà nhìn bóng lưng hắn xuất thần, rốt cuộc tìm không thấy bộ dáng như trong trí nhớ.

Bà nhịn không được cười lạnh, xem ra, năm đó quả nhiên là mắt bà bị mù.

“Phu nhân......” Triệu ma ma nhìn mặt bà cho rằng là bà thương tâm, cuống quít đỡ lấy cánh tay bà, lo lắng nói, “Ngài không có việc gì chứ.”

Tôn thị lắc đầu, nguyên bản bà cho rằng đời này bà không thể tha thứ Tần Mạc Bắc, mà lúc này bà mới phát hiện, bà thật sự sai lầm rồi, hôm nay nhìn hắn...... Nguyên bản oán khí tồn tại trong lòng sớm tan thành mây khói, Tần Mạc Bắc không bao giờ là người yêu trong lòng bà nữa, rốt cuộc không làm bà nổi lên một chút dao động nào.

“Ma ma, dọn dẹp mấy thứ này đi, ném bỏ đi!” Tôn thị chỉ vào huân hương cùng lá trà trên bàn, “Về sau ta không muốn nhìn đến mấy thứ này.”

Từ hôm nay trở đi, Tần Mạc Bắc không phải là phu quân của bà, chỉ là một loại vũ khí vì bà mưu lợi.

Trước kia là bà rất ngốc, cho rằng tránh ở tiểu viện của mình thì sẽ không bị quấy rầy, nhưng cuối cùng chỉ là bị người tính kế một lần lại một lần...... Mấy năm nay Vân thị dựa vào cái gì có thể ở trong phủ hoành hành ngang ngược? Còn không phải bằng vào Tần Mạc Bắc sủng ái?

Cường đại nhất vũ khí của nữ nhân chính là khống chế nam nhân, giống bà hôm nay không phải làm tốt lắm sao!

......

Như Vân cùng Tĩnh Vi vừa chuyển đến Tĩnh Tâm Uyển, Vân thị liền nhận được tin tức.

Bà tuy rằng đang bị cấm chừng, nhưng tin tức trong phủ đều nhận được nhanh chóng.

“Tôn thị!” Bà gắt gao nghiến răng, hai tròng mắt phun lửa, “Tiện nhân này không phải rất thanh cao sao, khi nào thì học loại biện pháp hạ đẳng này!”

Tiền ma ma lo lắng đi qua đi lại, “Di nương, chúng ta làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a? Nam nhân đều là có mới nới cũ, vừa rồi lão nô vụng trộm nhìn hai nữ tử ở Tĩnh Tâm Uyển, một cái so với một cái đều yêu mị...... Lão gia có các nàng, làm sao nhớ đến ngài đây a......”

“Câm miệng!” Vân thị nghe vậy lửa giận càng sâu, giơ tay lên liền cầm cái chén trong tay quăng tới, Tiền ma ma cũng không dám trốn, cái trán bị đập trúng, bà nhìn Vân thị đang thịnh nộ, lúc này không dám nhiều lời nữa, thành thành thật thật cung kính đứng ở tại chỗ.

“Tiện nhân!” Giơ tay lên vài tờ [ nữ giới ] cầm trong tay bị xé nát bươm, phát tiết xong, rốt cuộc Vân thị mới bình ổn chút lửa giận xuống, sắc mặt lại vẫn dữ tợn như trước, hai tay để trên mặt bàn, kịch liệt thở dốc, trong con ngươi băng hỏa lóe lên, “Mấy năm nay người đấu với ta đều không có kết cục tốt! Tôn thị, ta thấy ngươi vô hại mới không tính toán với ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng dám cắn ngược lại ta một ngụm, một khi đã như vậy, thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!”

Tiền ma ma ôm trán, thật cẩn thận nhìn Vân thị, “Di nương...... Ngài muốn làm như thế nào?”

Vừa dứt lời, lệ mâu Vân thị nhìn lại, Tiền ma ma rùng mình, nhất thời không dám nói thêm một câu.

Sắc mặt Vân thị hung ác nham hiểm, “Tôn thị, lúc này đây ta muốn nhìn xem ai thua ai thắng!” Nói xong, bà nhìn Tiền ma ma, “Ngươi! Lại đây!”

Tiền ma ma ngừng thở cẩn thận đi đến, Vân thị công đạo hai câu ở bên tai bà, sau nheo mắt lạnh lùng nhìn bà, “Nghe rõ?!”

Đầu Tiền ma ma toát mồ hôi lạnh, “Lão nô nghe rõ, lão nô đi làm ngay.”

“Gọi Ngô ma ma tới đây.”

“Dạ.”

Không bao lâu, Ngô ma ma một thân mặc lục sắc bước vào phòng, lại nói bên người Vân thị có hai ma ma, Tiền ma ma vỗ mông ngựa nhiều nhất, ngày thường Vân thị thích nhất nghe bà nói chuyện, nhưng lúc cần người để dùng, Ngô ma ma mới được xem như phụ tá đắc lực của bà.

Ngô ma ma nhìn lướt qua một phòng hỗn độn không chịu nổi, mặt cũng không động, nhẹ nhàng phúc thân thi lễ, “Di nương có chuyện gì phân phó?”

“Ta bị lão thái thái cấm chừng, không thể xuất môn, ngươi đi gọi lão gia tới giúp ta, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Ngô ma ma lẳng lặng nhìn Vân thị, nhẹ giọng nói, “Di nương, giờ này ngài không thể tìm lão gia.”

“Vì sao?!” Vân thị cơ hồ là rống lên.

Tướng công của bà sẽ đi tìm nữ nhân khác, bà sao không thể dùng thủ đoạn để lừa hắn đến!

Bà tin tưởng người lão gia yêu là bà!

“Di nương, không cần lừa gạt chính mình, nam nhân đều là có mới nới cũ, lão gia đã sớm muốn nạp thiếp, chỉ là mỗi lần nhắc tới đề tài này ngài sẽ nghĩ cách che lấp cho qua, nói vậy, lão gia đã sớm bất mãn, giờ này hai cô nương đã vào phủ, ngài lại đi tìm lão gia, trong lòng lão gia sẽ càng thêm ngăn cách.”

“Mặc kệ! Ta mặc kệ!” Vân thị lạnh lùng nói, “Hiện tại ngươi lập tức đi gọi lão gia tới, lập tức, lập tức!”

Vì bà bao nhiêu năm qua lão gia đều không có nạp thiếp, về sau bà sẽ không để một nữ nhân nào có thể tiến vào Tần phủ!

Ngô ma ma nhíu mày, còn muốn khuyên nữa, đã thấy sắc mặt Vân thị âm u đáng sợ, bà biết không thể khuyên, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng phúc thân, “Lão nô đi thỉnh lão gia ngay.”

Sắc mặt Vân thị lúc này mới dịu một ít, lạnh mặt nói, “Cần phải mời lão gia đến, vô luận dùng biện pháp gì!”

“Lão nô sẽ cố hết sức.”

Chờ bóng dáng Ngô ma ma biến mất, Vân thị nhìn một phòng hỗn độn đến không chịu nổi, sắc mặt hoảng hốt, lập tức hướng ngoài sân rống to, “Người tới! Mau dọn dẹp phòng!” Bà không thể để khi lão gia tiến vào nhìn đến bộ dáng luống cuống của bà.

Thay đổi xiêm y, lại búi tóc, Vân thị ngồi ở trước gương đồng dùng sức xoa xoa mặt, làm sắc mặt đang tái nhợt có chút đỏ ửng, bà hơi cong khóe môi, lại khôi phục hình tượng Vân di nương dịu dàng nhu hòa.

Tiếng bước chân rất nhanh truyền đến, Vân thị kinh hỉ nhìn qua, liền thấy Ngô ma ma đứng ở trước cửa, bà chờ mong nhìn về phía sau Ngô ma ma. Ngô ma ma nhìn xuống, thở dài.

“Di nương, lão gia nói có chuyện quan trọng trong người, không thể đến. Để lão nô truyền lời cho ngài, nói di nương thân đang chịu phạt, ngài hãy yên tĩnh lại...... Để tránh lại chọc giận lão thái thái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui