Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Vô Vọng chau mày nói: “Quả nhiên là ma tộc, những lời này cũng nói ra được.”

Lạc Băng Hà không để vào tai: “Nếu gã là phụ thân của ta, vì sao không nói.”

Cùng lắm cũng chỉ là lúc đánh Lạc Băng Hà, vô thưởng vô phạt nói một câu: “Giống mẹ y.”

Giống, sau đó thì sao?

Chẳng có sau đó nữa.

Thẩm Thanh Thu bị hỏi cho á khẩu.

Ta biết được chắc!

Khả năng lớn nhất chắc là vì Thiên Lang Quân thực sự bị thần kinh chăng?

Không khí không đúng lắm, Thẩm Thanh Thu không rảnh ném đá gã, hắn xoay người nói: “Mong chư vị bình tĩnh, lần này Lạc Băng Hà xuất hiện ở Chiêu Hoa tự, hoàn toàn không phải để gây hấn hay có ý xấu…”

Vô Trần đại sư nói đỡ theo: “Đúng vậy, sư huynh chẳng bằng nghe Thẩm phong chủ nói trước đã.” Thẩm Thanh Thu cảm kích nhìn ông, Vô Vọng cười lạnh nói: “Không phải có ý xấu? Vậy đây là cái gì?”

Câu cuối cùng, ông lên cao giọng. Trong đám người đột nhiên nhảy ra vài chục vị võ tăng thân mặc tăng bào đỏ vàng, bắt giữ một tốp người, ấn xuống đất.

Những kẻ bị bắt trên người tràn đầy ma khí. Như lẽ tự nhiên, hiện trường đồng loạt:

“Có ma tộc trà trộn vào rồi!” ×n

“Lạc Băng Hà quả nhiên là có chuẩn bị mới đến!” ×n

Tiến triển này! Chơi ông mà!

Thẩm Thanh Thu sắp rớt lệ rồi.

Đám thủ hạ loạn cào cào này của Cửu Trùng Quân vốn là đạo cụ để giúp Lạc Băng Hà cày chỉ số chính diện, cuối cùng lại phản tác dụng, bị coi thành mai phục của Lạc Băng Hà!

Hắn liệu trước được mà mở ra chiết phiến, quả nhiên, ngay sau đó, pháp trượng của Vô Vọng nặng nề đánh đến. Thẩm Thanh Thu cầm chiết phiến vung một cái, trực tiếp làm cây pháp trượng đó dừng giữa không trung. Lực đạo hắn dùng rất có phân lượng, vừa đủ để đối phó với Vô Vọng, vẫn có thời gian quay đầu nói vội với Lạc Băng Hà một câu: “Giao cho vi sư!” Đang muốn nói tiếp mấy lời làm màu, Vô Vọng đã vội ập đến chỉ trích: “Thẩm Thanh Thu, ngươi cũng giống như Tô Tịch Nhan, để ma tộc mê hoặc thần trí rồi? Thân là phong chủ một phong, ít nhiều nên biết chút liêm sỉ!”

Chân Thẩm Thanh Thu trượt một cái, suýt không đứng vững được.

Tính chất giống nhau à!?!

Hắn khó khắn lắm mới chỉnh lại được vẻ mặt vặn vẹo, ai ngờ, Lạc Băng Hà lại hướng Vô Vọng bổ xuống một chưởng.

Tên nhóc cứng đầu lại đến thêm loạn! Thẩm Thanh Thu bắt đầu quạt để hấp thụ linh khí, đánh văng pháp trượng của Vô Vọng: “Không phải đã nói giao cho ta rồi sao!?”

Lạc Băng Hà trầm mặt: “Lão có thể nói ta, nhưng không được nói ngươi!”

Với vài câu nói, hai người đã bị các vị tu sĩ quần áo đủ màu trong Đại Hùng bảo điện đồng loạt vây lại. Quả nhiên, một khi dùng ma khí thì đặc biệt dễ khơi lên địch ý. Vô Vọng vung pháp trượng: “Nhạc trưởng môn, tên ma đầu này vẫn luôn miệng gọi Thẩm Thanh Thu là sư tôn, Thẩm Thanh Thu cũng không hề phủ nhận, ngươi thấy thế nào? Vẫn công nhận Lạc Băng Hà là đệ tử Thương Khung Sơn phái sao?”

Nhạc Thanh Nguyên không đáp, trên mặt không nhìn ra được hỉ nộ ái ố, ngữ khí cũng không thay đồi, vẫn ngồi bình ổn: “Thanh Thu, quay về.”

Thẩm Thanh Thu vô thức tiến về phía y một bước, lòng nghĩ chẳng bằng nhận sai trước đã, để lão đại nguôi giận. Nhạc Thanh Nguyên nếu có thể đứng về phía hắn, tuyệt đối có thể ổn định được tình hình. Nhưng người hắn còn chưa bước qua, Lạc Băng Hà đã giữ hắn lại: “Đừng qua đó!”

Thẩm Thanh Thu đang ngơ ngác, Lạc Băng Hà lại nói: “Đừng qua đó.” Trong ngữ khí lại mang theo tia cầu khẩn bi ai. Thẩm Thanh Thu vừa muốn cất lời, vài trăm tia linh quang kiếm khí nhất tề đánh về phía hai người bị vây ở giữa.

Nhãn cầu Liễu Thanh Ca co rút lại, Thừa Loan nghênh thanh xuất bao, đang muốn bảo vệ Thẩm Thanh Thu, bỗng, cả Đại Hùng bảo điện rơi vào chấn động.

Một lớp sáng tóe ra ánh đen tia trắng đan xen bùng nổ!

Chấn động qua đi, trên mặt đất ngã như ngả rạ một vùng, ước chừng chỉ còn lại một phần tư người hoặc đứng hoặc dựa. Hai mắt Lạc Băng Hà đỏ đến phát sáng giữa ban ngày, như thể than đỏ đang hừng hừng cháy, vạt áo bị hắc khí bao quanh không ngừng.

Một tên ma tộc bị ấn dưới đất cười lớn: “Quả là đê tiện, lúc đối phó với Thiên Lang Quân đã dùng kế hội đồng hạ đẳng này, hôm nay vẫn dùng!”

Lạc Băng Hà một tay ôm Thẩm Thanh Thu, gằn từng chữ: “Các ngươi bao vây công kích ta tùy thích. Nhưng sư tôn ta đã làm gì, mà lại bị vây cùng ta?”

Hắn thực tình không bị thương, vừa rồi rung quá mạnh, vừa lảo đảo một chút, đã được Lạc Băng Hà đỡ lấy kéo vào trong lòng bảo vệ rồi, đang muốn tiếp tục hòa giải, Vô Vọng nói: “Ngươi gọi hắn sư tôn, hắn không phủ nhận, lẽ nào còn không đủ?”

Lão trọc này!

Thẩm Thanh Thu ngoài cười trong không cười: “Thẩm mỗ có phủ nhận hay không, liên quan gì đến ngươi?”

Hắn cho chiết phiến trong tay bay lên, đao kiếm từ đủ các góc độ hiểm hóc khác nhau tới đều bị quạt văng không ngừng, thanh âm leng keng vang lên không ngừng, vừa xoay người, bỗng thấy Nhạc Thanh Nguyên một tay đặt trên chuôi Huyền Túc kiếm, trực diện tới.

Hắn nhũn tay tại chỗ, suýt thì trực tiếp ném bay chiết phiến. Đánh với Nhạc Thanh Nguyên? Đùa!

Ai ngờ, Nhạc Thanh Nguyên một tay cầm lên Huyền Túc, lại không nhằm thẳng Thẩm Thanh Thu, mà là lệch đi vài tấc. Tiếng keng vang lớn bên tai, Thẩm Thanh Thu vội quay đầu, chuôi Huyền Túc và pháp trượng của Vô Vọng giao vít vào nhau, giao chiến rồi.

Vô Vọng đánh không lại Lạc Băng Hà, cư nhiên lại đổi thành đánh từ sau gáy y, đm!

Nhạc Thanh Nguyên mặc dù đã gia nhập hỗn chiến, lại chẳng hề công kích hai kẻ ở giữa, mà còn giúp như không giúp, đỡ cho Thẩm Thanh Thu một đao là thế nào. Trưởng môn nhúng chàm, Liễu Thanh Ca cũng xông vào theo. Hai người đánh loạn một trận, cũng vẫn là cái kiểu đấy, ai cũng đánh, chỉ có Thẩm Thanh Thu là không đánh, hoàn toàn thêm loạn, chết ở chỗ, người thêm loạn còn là hai cao thủ, ra tay vừa chuẩn vừa ác. Vô Vọng cuối cùng không nhịn được nữa, quát: “Liễu phong chủ!”

Liễu Thanh Ca một kiếm đem phất trần của các đạo nhân Thiên Nhất quan gọt thành chổi cụt, mặt không cảm xúc nói: “Nhỡ tay.”

Vô Vọng tức đến râu ria dựng ngược: “Nhạc chưởng môn!”

Sau khi Nhạc Thanh Nguyên ba lần hất văng pháp trượng đánh về phía Thẩm Thanh Thu của Vô Vọng, Nhạc trưởng môn cũng nhàn nhạt nói: “Hoa mắt.”

Quần chúng có mặt không hẹn mà gặp lén nghĩ: Chuyện Thương Khung Sơn phái bênh người nhà, quả nhiên danh bất hư truyền!

Một lần nhỡ tay có thể hiểu được, hai lần nhỡ tay là chuyện quái gì? Một lần hoa mắt có thể hiểu được, từ lúc bắt đầu đều hoa mắt, có thể đánh tử tế chút không, các ngươi rốt cuộc về phe ai! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Hai vị này đây là đang dùng hành động thực tế để cho kẻ khác biết: Đánh lộn, có thể; khi dễ phong chủ Thanh Tĩnh phong, đừng hòng!

Thẩm Thanh Thu vòng tay đẩy Lạc Băng Hà một cái: “Muốn chết? Đi mau!”

Lạc Băng Hà không những không bị đẩy ra, ngược lại còn nắm chặt tay hắn: “Sư tôn, chúng ta đi. Cùng đi!”

Thẩm Thanh Thu không quay lại nhìn nét mắt của y, một là không rảnh, hai là cũng không nỡ, rút tay thúc giục: “Còn không đi! Bảo ngươi đi thì cứ đi, nghe lời!”

Hắn không biết có thể cầm chân kẻ khác bao lâu, nhưng càng không thể ném lại cục diện rối rắm này mà chạy trước cùng Lạc Băng Hà. Nhạc Thanh Nguyên bọn họ nhúng chàm quá rõ ràng, Vô Vọng đã tức giận, bản thân và Lạc Băng Hà hai người dù sao vẫn phải có một người ở lại, nếu không Chiêu Hoa tự và Thương Khung Sơn phái về sau nhất định sẽ lại xảy ra bất đồng.

Sau khi trầm mặc giây lát, Lạc Băng Hà nhẹ giọng nói: “… Được.”

“Nếu đã là lời sư tôn nói.”

Ngay sau đó, y liền đáp trên quảng trường ngoài Đại Hùng bảo điện.

Tốc độ này quá nhanh rồi, nhanh đến khủng bố, trong nhất thời, quần chúng cư nhiên quên cả thu lại binh đao mà đuổi theo. Vô Vọng quát: “Bày kết giới!”

Mấy tăng nhân chạy tắt về phía quảng trường, Thầm Thanh Thu nhanh chóng rút ra Tu Nhã kiếm, búng tay, thân kiếm tùy ý xông đến, phá loạn xì ngầu trận pháp và tốc độ của họ. Hắn gào: “Vi sư về Thương Khung sơn trước, sau này tìm ngươi sau.” Lạc Băng Hà có thuật ác mộng, muốn gặp lúc nào chả được, đặt lưng làm một giấc là xong. Nửa câu sau thực ra là để dỗ Lạc Băng Hà, ý là đến khi đó sẽ an ủi tâm hồn bị tổn thương của y tử tế, nhưng ở trước mặt người khác mà nói như vậy, khó tránh khỏi chột dạ, Thẩm Thanh Thu nhịn không được lén liếc hai vị Thương Khung sơn bên kia một cái.

Thấy vậy, khóe miệng Lạc Băng Hà nhếch nhẹ, lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Không ít người thấy nụ cười này của y, đều lạnh sống lưng, trong lòng vô cớ mà run sợ.

Lạc Băng Hà chậm rãi nói: “Ta nhất định sẽ quay lại đón ngươi.”

Lời chưa dứt, thân ảnh y đã biến mất ngoài điện.

Người vừa đi, Vô Vọng ảo não thở dài. Thẩm Thanh Thu ngược lại thở nhẹ một hơi, lập tức triệu Tu Nhã kiếm về vỏ.

Hắn đặt ngang kiếm, hai tay dâng lên trước mặt Nhạc Thanh Nguyên: “Vừa rồi tình thế cấp bách, Thanh Thu bất đắc dĩ, mạo phạm chư vị nơi đây, mong chưởng môn sư huynh trách phạt.”

Nhạc Thanh Nguyên đẩy kiếm trở lại: “Người đã trở lại rồi, chuyện trách phạt, về Thương Khung sơn rồi nói.”

Thẩm Thanh Thu lén nhìn sắc mặt y.

Nhạc Thanh Nguyên mặc dù nhìn thập phần nghiêm túc, nhưng xét từ hành động lúc hỗn chiến vừa rồi… quả nhiên chỉ là làm bộ trước mặt người ngoài.

“Về Thương Khung sơn rồi nói”, chẳng phải bằng với “Chuyện này thế là xong rồi, chúng ta về ăn cơm thôi” sao…

Chưởng môn nhà mình thì dễ nói, nhưng Vô Vọng nào có dễ như vậy. Lạc Băng Hà được thả đi ngay dưới con mắt chăm chú của quần chúng, mặc dù chủ yếu phải trách ba vị phong chủ sa bùn, nhưng Chiêu Hoa tự nói thế nào cũng có chút mất mặt, ông chắp tay nói: “Việc này chỉ e không thể như vậy là xong chứ? Thẩm phong chủ ít nhiều cũng nên có lời giải thích. Bằng không, Thương Khung sơn nhất định phải thay Thẩm phong chủ bồi thường.”

Có người ở trong góc cao giọng: “Vừa rồi nói Tô Tịch Nhan hồ đồ, ân nghĩa sư môn không bằng mấy lời ong bướm của một nam nhân. Thẩm phong chủ này lại càng hồ đồ, chẳng cần đến lời ong bướm của Lạc Băng Hà, đã không biết nặng nhẹ như vậy.”

Thẩm Thanh Thu chỉ coi như không nghe thấy, Nhạc Thanh Nguyên khách khí nói: “Người của Thương Khung Sơn phái, Nhạc mỗ tự biết quản giáo. Tin rằng nhất định sẽ có lời giải thích phù hợp cho các vị.”

Vô Thần đại sư vui mừng nói: “A di đà phật, vậy còn gì bằng. Tin rằng Nhạc chưởng môn và Thẩm phong chủ nhất định có thể giải quyết ổn thỏa việc này.”

Vô Vọng hừ một tiếng, vẫn muốn làm khó: “Đó cũng chưa chắc. Trừ phi chư vị đều quên rồi, chuyện người Tát Chủng ở Kim Lan thành, thực ra Thẩm phong chủ vẫn chưa đưa ra lời giải thích nào? Giam trong thủy lao Huyễn Hoa cung không lâu, đã lén chạy ra ngoài, sau đó ở Hoa Nguyệt thành còn giả chết trốn tránh. Chuyện đó đến nay Thương Khung sơn vẫn chưa đưa ra một lời giải thích tử tế nào, nếu đây chính là ‘lời giải thích’ của Thẩm phong chủ và quý phái, lão nạp thật không dám tán đồng.”

Ông nhắc lại chuyện cũ, Thẩm Thanh Thu hồn lại trôi đến phương xa, căn bản không có nghe.

Hệ thống đã phát cảnh cáo đỏ rực rồi, ai mợ nó có tâm trí mà nghe lão hòa thượng nhai lại nợ cũ!!!

Hệ thống: 【Nhiệm vụ “Chiêu Hoa tự” kết thúc, tổng kết số liệu: chỉ số chính diện -200. Tình trạng hoàn thành nhiệm vụ: Thất bại hoàn toàn!】

Được 200, nhưng không phải +200, là -200!

Đây xem như từ khi hắn và hệ thống dây dưa lâu như vậy, lần đầu tiên nhiệm vụ thất bại. Thất bại một cách triệt để!

Thẩm Thanh Thu vội hỏi: “Thất bại thì có hậu quả thế nào?”

Đột nhiên, trong đầu ập đến một trận đau nhói và choáng váng kịch liệt.

Hệ thống: 【Nhiệm vụ thất bại! Mời ngài chuẩn bị tốt, trong vòng 60 giây sẽ đưa ngài trở về thế giới thực.】

Nhớ ra rồi, bất cứ một mục chỉ số nào thấp hơn 0 sẽ bị gửi về.

Thẩm Thanh Thu gào: “Đừng chứ! Thế này liền trực tiếp gửi về thế giới thực luôn hả?! Nick gốc của tau xóa rồi mài không biết à?! Thất bại có mỗi một lần, độ sướng của tau cao như vậy chẳng lẽ không thể bù được sao? Độ ngầu thì sao?! Độ ngầu cũng rất cao á! Cao thế cũng phải có chỗ dùng chứ?!”

Trong đầu hắn bùng nổ, trên mặt cũng biến hóa khôn lường, xanh trắng đỏ lục đan xen, nhìn dáng vẻ như sắp nôn mửa hoặc ngất xỉu bất cứ lúc nào, Liễu Thanh Ca để ý thấy thần sắc hắn không đúng: “Ngươi sao vậy?”

Hệ thống: 【Có muốn lấy toàn bộ độ sướng hiện có, mua hình thức trừng phạt khác?】

Thẩm Thanh Thu: “Mua mua mua! Đắt thế nào cũng mua!”

Ding! Hệ thống: 【Giao dịch thành công. Độ sướng về 0. Mong chú ý số dư. Đang load hình phạt.】

Cột độ sướng màu hồng thực sự biến thành 0 rồi… Hơ hơ, xem ra đợi không được cái ngày chỉ số độ sướng lúc tổng kết tháng làm bản thân chấn kinh rồi. Đây đã là lần thứ hai độ sướng về mo rồi, [tay vẫy bái bai] lần thứ hai rồi!

Thẩm Thanh Thu không đau đầu nữa, nhưng vẫn thấy choáng.

Nhạc Thanh Nguyên cũng đã phát hiện hắn không hề ổn: “Vừa rồi bị đánh trúng rồi?”

Liễu Thanh Ca một tay giữ chặt hắn, để hắn đứng vững, mặt khác ngẩng đầu, hỏi: “Kẻ nào đánh?”

Phong chủ Bách Chiến phong hỏi, chúng nhân vội vã thi nhau lắc đầu.

Đùa?! Ai có thế đánh trúng Thẩm Thanh Thu?! Với tình hình vừa nãy, ai bị đánh chứ Thẩm Thanh Thu không thể bị đánh được nghe không?! Ba người hết trong tối ngoài sáng bảo vệ hắn là ai hả! Còn choáng được! Chỉ có hắn đi đánh kẻ khác thôi!

Tiếng tranh chấp của thế giới bên ngoài càng lúc càng ồn. Thẩm Thanh Thu choáng lại choáng, hai mắt tối sầm, ở giữa Nhạc Thanh Nguyên và Liễu Thanh Ca, rầm một tiếng.

Ngã thật rồi.

Lúc mở mắt ra, đã không còn ở Chiêu Hoa tự nữa.

Thẩm Thanh Thu nhìn quanh bốn phía, không một bóng người.

Đây chắc là mộng cảnh đi?

Tuy nhiên, lẽ thường mà nói, hắn hiện giờ chỉ cần nằm mơ, khung cảnh nhất định là Thanh Tĩnh phong, bởi mộng cảnh của hắn và Lạc Băng Hà liên kết, địa điểm y thích dùng làm mộng cảnh nhất chính là Thanh Tĩnh phong.

Thẩm Thanh Thu đi một vòng, cẩn thận quan sát, đột nhiên phát hiện, nơi này thực sự là Thanh Tĩnh phong.

Có điều, là Thanh Tĩnh phong sau khi bị thiêu rụi.

Rừng trúc, trúc xá, bị thiêu hủy hoàn toàn, chỉ còn tàn tích khô đen và gốc cằn, nghiêng ngả sập đổ, phía trên có khói trắng cùng với mùi cháy khét từng làn tan đi.

Thê thảm hoang lạnh như vậy, Thẩm Thanh Thu cảng nhìn càng không thể bình tĩnh được.

Đốt sạch quá rồi, này phải có thâm cừu đại hận thế nào!

Thẩm Thanh Thu gõ hệ thống: “Có thể cho biết địa chỉ không?”

Hệ thống: 【Xin chào. Trong quá trình trừng phạt diễn ra, các tính năng khác của hệ thống không thể mở bình thường, kính mong lượng thứ, chúc ngài may mắn.】

WTF…!!!

Hóa ra đã bắt đầu rồi! Thẩm Thanh Thu thụi vào bức tường không hề tồn tại, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng bước chân đạp tan đá bụi.

Tiếng bước chân này, đi một bước, dừng một bước, chậm rãi mà không lề mề, ngược lại đem cho người ta một cảm giác ẩn chứa sức mạnh, tích tụ chờ bộc phát.

Giữa bãi đất khô gạch nát, một bóng người bước đến.

Gió lạnh thổi qua, ống tay áo hắc bào rộng của người đó nhẹ động, mặt và thắt lưng trắng giống nhaukhông vướng chút bụi, từ từ bước ra, ánh mắt xa xăm như vươn tận trời cao, thần sắc trống rỗng: khoanh tay, một chân dẫm lên đống đá cằn, một vẻ nhàm chán vô vị.

Thẩm Thanh Thu vô thức gọi: “Lạc Băng Hà!”

Lạc Băng Hà chớp mắt, quay nhẹ đầu, một ánh mắt lạnh lẽo như băng chiếu đến.

Thẩm Thanh Thu vừa bị ánh mắt này nhìn, liền như bị đâm hai nhát đao, trái tim bỗng nảy lên, đột nhiên cảm thấy gió to, quần áo có chút mỏng. Nếu không tại sao trán và sống lưng lại ớn lạnh?

Lạc Băng Hà nhướn một bên mày, phủi đi đám bụi vốn không hề tồn tại trên tay áo, thở ra một tia nghi hoặc “Hửm?”

Thẩm Thanh Thu lập tức kìm lại bước chân.

Cảm giác này, không đúng.

Lạc Băng Hà hơi nghiêng đầu: “Thẩm Thanh Thu?”

Càng lúc càng không đúng.

Ngữ khí này, thần sắc này, khí chất này, không giống Lạc Băng Hà, lại cũng thực sự giống Lạc Băng Hà.

Nếu phải nói rõ, người đang đứng trước mặt Thẩm Thanh Thu, dường như là “Lạc Băng Hà” trong nguyên tác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui