Ôn Uyển muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng Tề Quân Mộ đã không muốn nghe những lời giải thích của nàng nữa.
Làm Hoàng đế, muốn nghi ngờ một người, tự nhiên có thể điều tra những tình huống không hợp lý.
Khi Ôn Uyển cùng y thành thân thì đổ bệnh, có lẽ lúc đó cũng không phải nàng cố ý, nhưng sau đó, nàng không muốn để y tới gần, vẫn cố ý khiến bản thân bị bệnh là sự thật.
Ôn Uyển hưởng thụ quyền thế và yêu thương của y nhưng rồi chưa từng cho bản thân y nửa phần thật lòng.
Nhớ tới cái chết của kiếp trước dồn dập và uất ức như vậy, cảm giác hút thở không thông đến mức cực điểm khiến Hoàng đế rất khó chịu.
Nhưng y vẫn nén xuống.
Y nhìn Lâm Tiêu, đây là cữu cữu mà y vẫn rất tín nhiệm.
Kiếp trước, y đã cho Lâm gia rất nhiều quyền lợi, cấm vệ trong cung, quân Tây Cảnh Bắc Cảnh …Y cho rằng cữu cữu giúp đỡ y thượng vị vĩnh viễn đứng về phía y thế nhưng lòng người khó đoán.
“Hoàng thượng vẫn luôn hoài nghi Lâm gia sao?” Trong đại điện im ắng, Lâm Ân vẫn luôn không nói gì bây giờ mới lên tiếng, giọng nói của hắn trong trẻo dễ nghe, không lãnh đạm như Tề Quân Mộ.
Tề Quân Mộ nâng mắt nhìn về phía hắn.
Lâm Ân nghiêng đầu, hắn nói: “Ta chỉ là tò mò, gần đây Lâm gia cũng chưa từng làm ra chuyện gì khiến người ta nghi ngờ, làm sao Hoàng thượng nghi ngờ đến Lâm gia.
Hay là từ xưa Đế vương đều đa nghi?”
Trước khi chết ở kiếp trước Tề Quân Mộ nghi ngờ tất cả mọi thứ, chỉ là khi đó y chưa từng xấu chuỗi hết toàn bộ sự việc, hơn nữa sự biến mất của Tề Quân Chước khiến y hỗn loạn tinh thần, thế mới khiến cho Ôn Uyển dễ dàng đắc thủ.
Nhưng dựa trên bản chất mà nói, Tề Quân Mộ cũng không phải là Hoàng đế tùy tiện hoài nghi người khác.
Kiếp trước y tin Ôn Uyển, tin Lâm Tiêu, chuyện đổi con không phải là chuyện có thể bị người khác dễ nghỉ tới, thế cho nên cuối cùng rơi vào kết cục này.
Đời này y tin Thẩm Niệm, vẫn tin Tề Quân Chước, khi tất cả mâu thuẫn đều chỉ về phía Tề Quân Chước, trong lòng y cũng không phân vân về phần tín nhiệm này.
Đương nhiên, thân là Đế vương, tính đa nghi y cũng không thiếu.
Cho nên sau khi nghi ngờ đến Lâm Tiêu, y mới có thể nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này, điều tra đến những chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua những điều này y không cần nói với Lâm Ân, Lâm Ân không hiểu y, y cũng không hiểu Lâm Ân, hoàn toàn không cần bộc bạch.
Lâm Ân nhìn dáng vẻ lãnh đạm của Tề Quân Mộ, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực.
Rõ ràng có gương mặt giống nhau, nhưng thân phận lại như khác nhau một trời một vực.
Đối mặt với Tề Quân Mộ, hắn làm sao không có hâm mộ không có đố kị chứ.
Chỉ là hắn cho rằng bản thân có cơ hội, kết quả không ngờ không đợi bọn họ hành động, tất cả đều kết thúc.
Bọn họ không hiểu Hoàng đế, gần đây Hoàng đế lạnh nhạt như có như không với Lâm gia, bọn họ cho rằng mọi chuyện đều vì Thẩm Niệm, không ngờ ngọn nguồn đều bắt đầu từ bản thân Hoàng đế.
Nghĩ đến đây, Lâm Ân nhìn về phía Thẩm Niệm vẫn luôn im lặng đứng sau Tề Quân Mộ, hắn nói: “Chim hết mới cất cung tên, hôm nay Trấn Bắc hầu chứng kiến những chuyện này sẽ không sợ chứ?”
“Tất nhiên không sợ.
”Thẩm Niệm mỉm cười, thẳng thắn nói: “Lòng ta đối với Hoàng thượng thiên địa chứng giám, đừng nói Hoàng thượng không làm như vậy, cho dù Hoàng thượng làm như vậy, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Lâm Ân: “…”
Vốn tưởng gây ly gián quan hệ giữa trung thần và Hoàng đế, nhưng bị Thẩm Niệm nói như thế, vẫn nghĩ bên trong lời này kỳ lạ ở chỗ nào.
Lúc này Tề Quân Mộ lên tiếng: “Song sinh nam không may mắn, hạ sinh sẽ bỏ một người.
Người thường bị chọn bỏ đi là người có cơ thể yếu ớt hơn, ngươi oán trời oán đất cũng được, nghĩ không công bằng cũng không sao, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến trẫm, ngươi không nên oán lên người trẫm.”
Lâm Ân nhìn Hoàng đế như vậy thì mỉm cười, hắn nói đầy vẻ mỉa mai: “Cũng không phải Hoàng thượng từ nhỏ đã bị đoạt gương mặt, tự nhiên có thể rất nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy.
Gương mặt năm đó nếu như bị hủy thì không nói làm gì, nhưng rõ ràng nó chưa từng bị hủy, nhưng lại không thể xuất hiện trước mặt người khác, Hoàng thượng không cảm thấy buồn cười sao?”
Tề Quân Mộ thản nhiên nói: “Không cảm thấy.”
Lâm Ân trầm mặc, hẳn là sự thất bại ấy, hắn không còn lời nào để nói.
Trong sự trầm mặc, Nhạc thị lên tiếng, bà nhìn Hoàng đế rồi nhỏ giọng và lo lắng nói: “Hoàng thượng, Phù Hoa…”
Nhạc thị cũng không biết nên mở miệng như thế nào, bà cũng không phải kẻ ngu, tất cả trước mắt đều khiến bà hoảng hốt, chuyện Lâm Tiêu có con riêng vừa lộ ra, hơn nữa những lời Hoàng đế nói, bà cũng hiểu rõ, Lâm Tiêu căn bản không quan tâm đến Phù Hoa.
Bà vẫn chờ Phù Hoa và Lâm Ân thành thân, có thể danh chính ngôn thuận trở về bên cạnh mình.
Đêm nay Hoàng đế nói ra tất cả những thứ mà bà chưa từng nghĩ tới, bao gồm cả Lâm Tiêu, bà cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bị ánh mắt thất vọng của Nhạc thị nhìn, Lâm Tiêu nhấp nhấp miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Thái hậu thì nhìn Tề Quân Mộ lại nhìn Lâm Ân, sự mờ mịt hiện lên trong mắt bà, rồi lại bừng tỉnh.
Dường như hiểu được điều gì đó, dường như cái gì cũng không biết.
Tề Quân Mộ nói ra hết tất cả, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hiện giờ căn bản y không muốn nhìn thấy những người thân này.
Thái hậu nhìn Hoàng đế muốn lên tiếng, bà vội vàng nói: “Hoàng thượng muốn làm gì?”
“Mẫu hậu nghĩ trẫm nên làm gì?” Tề Quân Mộ nghiên đầu nhìn về phía bà nói: “Mẫu hậu nghĩ xem nếu phụ hoàng gặp phải chuyện thế này thì sẽ làm gì?”
Nhắc tới Cảnh đế, sắc mặt của Thái hậu nháy mắt vô cùng bối rồi, bà nói: “Ngươi không giống Tiên hoàng.”
“Không giống chỗ nào.” Tề Quân Mộ lãnh đạm nói: “Phụ hoàng là Hoàng đế, trẫm cũng là Hoàng đế, thân là Hoàng đế mà bị kẻ khác tính kế, ở chỗ nào cũng giống nhau.”
Hoàng đế vừa nói ra, Thái hậu liền hiểu, hôm nay Hoàng đế sẽ không buông tha cho Lâm gia.
Bà nhìn Tề Quân Mộ nói: “Hoàng thượng, cữu cữu của ngươi cũng từng giúp đỡ ngươi.”
Tề Quân Mộ cười mỉa mai, y nhìn Thái hậu, đáy lắng không có một chút ưu tư nào, “Trẫm cũng đã cho bọn họ cơ hội.
Trên đời này người có tâm câm như cữu cữu không nhiều, người ngông cuồng muốn thay thế Hoàng đế lại càng không nhiều.”
Thái hậu vẫn yên lạng, bà biết chuyện này đối với Hoàng đế mà nói là vô cùng nhục nhã, nếu như chuyện này rơi trên người bà, bà nhất định sẽ nghiền xương cốt của kẻ tính kế mình thành tro bụi.
Thế nhưng Lâm gia là gia tộc của bà, Lâm Ân là con của bà……
Thái hậu đang tính nói thì Tề Quân Mộ lạnh lùng nói: “Chuyện đổi con trẫm không cần phải nói, mẫu hậu là Thái hậu, hậu quả của chuyện này hẳn là suy nghĩ rất rõ ràng.”
Một câu nói, Tề Quân Mộ để Thái hậu chọn thân phận hay là muốn đứa con Lâm Ân.
Thái hậu lảo đảo, bà nhìn về phía Tề Quân Mộ lại nhìn Lâm Ân, cuối cùng bà lắc đầu lui về sau, dáng vẻ không muốn chọn.
Trong náy mắt, Tề Quân Mộ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Những người đứng ở trước mắt y, vốn là những người y hận nhất, nghĩ tới bọn họ, lồng ngực của y cảm thấy đau vô cùng.
Bây giờ bọn họ đều bại trước mắt y, nhưng một chút niềm vui sướng lại không có.
Nếu như chuyện này Lâm Tiêu không biết rõ sự tình, trong lòng y cũng sẽ không khó chịu như vậy, nhưng Lâm Tiêu biết rất rõ.
Nếu như Thái hậu có thể đứng trên lập trường của y suy nghĩ một chút, trong lòng của y hẳn sẽ vui vẻ, thế nhưng mặc dù đã đến tận lúc này rồi, Thái hậu vẫn nghĩ đến Lâm gia đến Lâm Ân.
Còn y chưa từng ở trong phạm vi suy nghĩ của Thái hậu, tất cả những điều này đều khiến y khó mà buông được.
Cả hoàng cung to lớn như vậy, nhiều người thân như vậy, không ai đứng về phía y, dường như Hoàng đế hiu quạnh giữa đêm tối thanh vắng.
Cũng may lúc này Thẩm Niệm lên tiếng, hắn nói: “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, đại thần còn đang đợi.”
Giọng nói của Thẩm Niệm rất ấm áp khiến sự tịch liêu trong tim của Tề Quân Mộ nháy mắt tan biến mấy phần.
Y thầm nghĩ, đúng rồi, mặc dù bên cạnh mình không có ai nhưng còn có Thẩm Niệm.
Con người ấm áp này vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời bỏ y.
Nghĩ như thế, Tề Quân Mộ nhếch khóe miệng, sắc mặt cũng sáng lên đôi phần, sau đó y nhìn về phía Lâm Tiêu nói: “Cữu cữu, vì sao vậy?” Y rất muống biết tất cả là vì sao, lẽ nào những thương yêu cưng chiều trước kia với y đều là giả sao?
Lâm Tiêu nhìn qua Nhạc thị, cuối cùng ông nhắm mắt, gương mặt già đi rất nhiều, cuối cùng ông nói: “Hoàng thượng, mấy năm nay ta không bao giờ xuất hiện trước mặt Lâm Cửu, hắn căn bản không biết những điều này, mong Hoàng thượng có thể nhìn vào phần vô tội này của hắn có thể tha cho hắn một mạng.”
Lâm Tiêu cũng không phải không suy nghĩ đến việc phủ nhận hết những điều này, thậm chí có thể lợi dụng Lâm Ân mà ầm ĩ một trận, chí ít khiến cho người đời biết được sự tồn tại của Lâm Ân, có thể bức bách Hoàng đế một trận, nhưng Lâm Cửu đã bị Hoàng đế tìm thấy.
Nhược điểm của Nhạc thị là Phù Hoa, nhược điểm của Thái hậu là Lâm Ân, nhược điểm của Lâm Ân … là Ôn Uyển .
Nhược điểm của tất cả bọn họ đều nằm trong tay của Hoàng đế, đây cũng là nguyên nhân hôm nay Hoàng đế dám vạch trần bọn họ.
Thái độ của Hoàng đế rất rõ ràng, sẽ không thừa nhận sự tồn tại của Lâm Ân, sẽ không lưu tình với Lâm gia.
Chuyện đến nước này, có lẽ thật sự là tâm của bọn họ quá cao, tất cả suy nghĩ đều quá đơn giản rồi.
Chỉ là ai cũng không ngờ rằng, Thẩm Niệm thật sự từ đầu đến cuối đều đứng về phía Hoàng đế, còn Hoàng đế là Tề Quân Mộ vậy mà chưa từng nghi ngờ kẻ nắm trọng binh trong tay này.
Lâm Tiêu cũng không nói nguyên nhân, Tề Quân Mộ cũng không hỏi nữa.
Vừa hỏi một câu như vậy, có lẽ vì trong lòng không cam lòng, có lẽ là muốn hoàn toàn kết thúc với ngày xưa.
Nếu chuyện đã đến nước này, Tề Quân Mộ cũng không muốn nghĩ đến gì khác.
@@@
Trong lòng các đại thần đang xem ca múa đều cảm thấy bất an, Hoàng đế đã rời đi rất lâu, Tả tướng cũng không ở đây.
Cuối cùng nhớ tới tối nay hành vi của Hoàng đế rất quái dị, ánh mắt của một người thậm chí không ngừng lướt qua đám người Tề Quân Yến.
Đúng vậy, biểu cảm của cả ba người đều hững hờ, thờ ơ.
Tâm tư trong tận đáy lòng của bọn họ đã bị Hoàng đế phát hiện, bây giờ nhiều lời cũng vô ích.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Cát Khánh đến, gương mặt thanh tú của hắn lần đầu tiên không có nụ cười, Hoàng thượng nói thân thể của Hoàng đế không được khỏe, các vị đại thần đều giải tán đi.
Các đại thần đều không biết làm sao, cảm thấy sự việc có hơi kỳ lạ.
Nhưng bọn họ biết quan hệ giữa Hoàng đế và Lâm Tiêu vẫn rất thân thiết, cũng không suy nghĩ nhiều đều đứng lên rời đi.
Tề Quân Yến và Tề Quân Hữu cũng không lưu lại, rốt cuộc bọn họ đã tìm được con đường sống từ trong cái chết, không bị Hoàng đế xử lý, bây giờ không muốn ở lại hoàng cung đầy rập nguy hiểm trùng lớp.
Cuối cùng Tề Quân Chước không rời đi, hắn nhìn Nguyễn Cát Khánh nói: “Nguyễn công công, hoàng huynh không có chuyện gì chứ.”
Nhìn thấy là hắn, nụ cười hiền lành trên gương mặt của Nguyễn Cát Khánh lộ ra, hắn nói: “Cẩn thân vương đừng lo lắng, Hoàng thượng không có việc gì.
Cẩn thân vương về cung trước đi, tất cả mọi chuyện ngày mai sẽ biết thôi.”
Tâm trạng của Tề Quân Chước hơi bất an, nhưng hắn hiểu Tề Quân Mộ, nếu Nguyễn Cát Khánh nói như vậy rồi, sự việc chắc chắn nằm trong phạm vi khống chế của y.
Nghĩ như vậy, Tề Quân Chước an tâm hơn nhiều.
Trước khi hắn rời đi, Nguyễn Cát Khánh lại nói: “Cẩn thân vương, quý phủ của ngài Hoàng thượng tặng một bất ngờ, nô tài ở đây chúc mừng vương gia.”
Tề Quân Chước hơi ngạc nhiên, không biết bất ngờ gì, nhưng hắn vẫn trịnh trọng cảm tạ Nguyễn Cát Khánh.
Chúc mừng trong miệng của Nguyễn Cát Khánh, ngoại trừ Hoàng đế tặng quà bất ngờ, càng thể hiện Hoàng đế chưa từng hoài nghi hắn.
Trong mắt của Tề Quân Chước, mọi thức trên đời này không có gì quan trọng hơn sự tín nhiệm của Hoàng đế.
Sau khi Tề Quân Chước rời đi, Nguyễn Cát Khánh thở dài.
Chuyện trong cung rất hỗn loạn, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu, may mắn Tề Quân Mộ cũng không phải đơn độc gánh vác một mình.
Yến hội này đến đột ngột, mọi người rời đi trong sự khó hiểu.
Không ai ngờ tới, vào ngày hôm sau thì triều đinh thau đổi nghiêng trời lỡ đất.
Hôm sau, Hoàng đế không lâm triều, nhưng tất cả mọi chuyện phát sinh trong cung mọi người đều biết.
Đầu tiên là công tử của nhà Tả tướng trong cung đột nhiên phát bệnh khó chữa, đêm đó không qua khỏi, thứ hai Hoàng hậu Ôn Uyển với tội mưu hại Hoàng đế bị đày đến lãnh cung.
Còn Lâm Tiêu dâng thư bản thân có tội, tự sát tại nhà, người có quan hệ thông gia với Lâm gia đều bị giam ở thiên lao, Ôn Trác liên quan đến việc tham ô quân lương bị bắt ban chết, đám người Ôn Diệu thì bị giam trong thiên lao.
Cuối cùng Anh vương bị ban chết, Tề Phàm bị giam trong phủ, đến chết cũng không thể bước ra nơi cầm tù.
Tin tức liên tiếp truyền đến, rất nhiều triều thần bị mất tin tức này làm cho hôn mê.
Kết cục của Anh vương, bọn họ có thể nghĩ đến, dù sao cũng là thương nhớ đến vị trí của Hoàng đế, bị Hoàng đế nhớ nhung ban chết cũng là hợp lý.
Nhưng Lâm gia và Ôn gia phạm vào chuyện gì? Làm sao đều rơi vào kết cục bị xét nhà như vậy.
Giữa khiếp sợ hoan mang là nghi ngờ.
Lâm Ân chết và Ôn Uyển bị biếm có liên quan gì với nhau, nếu không vì sao Lâm Tiêu dâng thư bảo mình có tội, hắn có tội gì? Vì sao không nói rõ?
Vừa suy nghĩ chuyện này, quả thật khiến người ta sợ hãi, cho dù Ngự sử to gan nhất cũng không dám lắm miệng dâng sớ hỏi chuyện gì xảy ra.
@@@
Tề Quân Mộ không vào triều, nhưng y dậy rất sớm.
Y đứng trên lầu các cao nhất ở trong cung, nhìn ra bốn phía nơi xa xăm.
Xa xa là mây là khói, gió hơi lạnh, áo choàng màu trắng của Hoàng đế khép sát ngực.
Trông ra xa, người nhỏ vô cùng, đường ra khỏi kinh vô cùng tịch liêu.
Không biết qua bao lâu, Tề Quân Mộ nghe có tiếng bước chân.
Y an tĩnh đứng nơi đó chờ người kia đi đến bên cạnh.
Thẩm Niệm đi đến, hắn nhìn gương mặt trắng bệch của Đế vương, hơi không nỡ.
Hoàng đế quay đầu lại nhìn hắn nói: “Trẫm không nói chuyện tối qua với em, em sẽ không tức giận chứ?”
Thẩm Niệm lắc đầu, chuyện này Hoàng đế phân thích rất rõ ràng rất hợp lý, thế nhưng cuối cùng Thái hậu chất vấn, chứng cứ đâu.
Hoàng đế không có chứng cứ chính xác để chứng minh Lâm Tiêu muốn ủng hộ Lâm Ân thượng vị.
Việc này đè nặng trong lòng Hoàng đế, Hoàng đế chỉ có thể càng khó chịu, hắn làm sao sẽ bởi vậy mà tức giận chứ.
Mặc dù là người gần gũi nhất, cũng có nỗi niềm riêng của chính mình, hắn cũng vậy.
“Trẫm giết Lâm Ân, em có từng nghĩ trẫm …”
“Không.” Thẩm Niệm không đợi y nói hết câu đã nói .
Lúc đó Hoàng đế để Thái hậu chọn, mất đi thân phận Thái hậu cùng Lâm Ân rời đi, làm mẹ con bình thường, hay là để Lâm Ân uống một ly rượu độc.
Thái hậu tất nhiên không chịu chọn, quyền thế nhi tử, bà đều muốn, cuối cùng Lâm Ân bước tới uống ly rượu độc kia.
Thái hậu nhìn thấy Lâm Ân ngã xuống đất đau đớn mắng Tề Quân Mộ, Hoàng đế đứng đó lạnh lùng nhìn bà.
Tuy rằng y đã mất hết hứng thú với mọi thứ rồi, nhưng lần này y không nương tay với bất cứ kẻ nào.
Hận cũng được, giận cũng không sao, mọi người đều phải trả giá cho hành vi của chính mình.
Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm, sau đó y mỉm cười, y nói: “Thẩm Niệm, bây giờ bên cạnh ta chỉ có mỗi em thôi.”
Thẩm Niệm bước tới, hắn muốn ôm Hoàng đế, nhưng bên dưới lầu các đều có người, hắn không thể, nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, hắn nắm tay của Hoàng đế, hắn khẽ nói: “Hoàng thượng, em vẫn luôn bên cạnh ngài.”
Hoàng đế ừ một tiếng , y nói: “Thật ra với kết quả này ta không có mấy khổ sở, ngay từ đầu không nghĩ ra là vì sao, vì sao bọn họ lại muốn làm như vậy, bây giờ biết hay không thì không còn quan trọng nữa.”
Nghe được sự cô đơn trong giọng nói của Tề Quân Mộ, Thẩm Niệm càng nắm chặt tay của y hơn.
Hoàng đế nắm lại tay của hắn, hai người ở trên lầu các trông về nơi xa xa cảm thấy trời đất thật bao la, ở đây có thể sưởi ấm cho nhau đã là chuyện đẹp nhất thế gian.
Gió lạnh nổi lên, Thẩm Niệm nhìn bầu trời nói: “Hoàng thượng tuyết rơi rồi, ở đây rất lạnh, xuống dưới thôi.”
Tề Quân Mộ ngẩng đầu nhìn thấy những hạt tuyết nho nhỏ rơi xuống, y gật đầu.
@@@
Khi trở về điện Càn Hoa, Tề Quân Chước đã chờ ở trong điện.
Thẩm Niệm biết hai anh em có chuyện muốn nói, hơn nữa ngoài cung trong cung còn có cục diện rối rắm phải xử lý, hắn liền cáo từ trước.
Tề Quân Mộ để Thẩm Niệm rời đi, y nhìn thấy Tề Quân Chước quỳ dưới đất nói: “Làm sao không đứng lên.”
Tề Quân Chước ngẩng đầu nhìn y, lại yên lạng cụp mắt xuống, hắn nói: “Hoàng huynh, thần đệ …”
“Người đưa đi rồi?” Tề Quân Mộ thản nhiên nói.
Người trong miệng của y nói chính là bất ngờ trong miệng của Nguyễn Cát Khánh, là nữ thích khách kia.
Nguyên nhân đưa đi, ngoại trừ nữ thích khách này biết mình biết ta, y còn muốn nghe Tề Quân Chước giải thích.
Y tin tưởng Tề Quân Chước sẽ không hại y, thế nhưng giải thích thì phải có.
Tề Quân Chước cũng hiểu điều này, cho nên mới sáng sớm đã xuất hiện trong cung.
Biết Hoàng đế không có ở đây, cũng yên lặng chờ đợi.
Tề Quân Chước mím môi, sau khi sắp xếp lời nói trong lòng, hắn nói: “Niệm Niệm…”
“Sửa lại tên của cô ta, trẫm không thích nghe.” Khi hắn vừa mở miệng, Tề Quân Mộ đã nói như vậy.
Tề Quân Chước ngẩn người, trong lòng rõ ràng Hoàng đế thật sự không thích có người họ tên này, lúc đầu nói cùng tên với Trấn Bắc hầu khiến người không vui cũng không phải nói đùa.
Suy nghĩ những điều này trong đầu, hắn nghe lời sửa nói: “Cô ấy là người Vân Hải, là họ hàng gần với mẫu phi.
Ở Thanh Châu, cô ấy đến ám sát đệ.
Lúc đó bệnh cũ của thần đệ tái phát, cô ấy không hạ thủ, còn cứu thần đệ một mạng, sau đó thần đệ bèn thả cô ấy đi.”
“Thần đệ không ngờ được cô ấy cứu…cô ấy cũng không muốn giết người, nhưng bởi vì vài sự lo lắng cũng không muốn tiết lộ bí mật của mình.
Sau khi đệ thả cô ấy đi, cô ấy bảo sẽ không làm chuyện bất lợi với hoàng huynh.” Tề Quân Chước cũng không biết nên nói tiếp thế nào cho tốt, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Ám sát Tề Phàm và Ôn Diệu cũng là chủ ý của cô ấy, cô ấy không muốn sống cuộc sống trước đây, muốn sớm kết thúc những ngày như thế.
Thần đệ đồng ý với cô ấy, không đề cập đến chuyện này, cho nên không nói với hoàng huynh.”
Một người tộc cũ Vân Hải lưu lạc ở Đại Tề, luôn luôn bị người khác dùng những thủ đoạn kìm hãm.
Lúc đầu cô không nhân cơ hội giết hắn, trái lại còn cứu hắn, tình này hắn nhận, cũng tuân thủ lời hứa không đề cập tới sự kiện này.
“Chuyện giữa ngươi với cô ta, trẫm không muốn nghe.” Tề Quân Mộ nói: “Trẫm muốn biết, ngươi dự định gì với cô ta, nuôi ở quý phủ cả đời?”
“Không không, Vân Hải đã bị diệt, thần đệ sẽ đưa cô ấy rời khỏi kinh thành.” Tề Quân Chước thành thật lại hơi luống cuống nói .
Tề Quân Mộ ừ một tiếng, sau đó y dể Tề Quân Chước đứng dậy.
Có một số việc y không phải là đương sự, cũng không muốn đánh giá bất cứ điều gì.
Cuối cùng y vỗ vai của Tề Quân Chước nói: “Vương phủ kia, ngươi có hài lòng không.”
Vành mắt của Tề Quân Chước hơi đỏ lên gật đầu nói: “Từng cái cây ngọn cỏ, mỗi một cái đều do đích thân Hoàng thượng lựa chọn, thần đệ thất nhiên hài lòng.”
Tề Quân Mộ nói: “Ngươi cảm thấy tốt là được rồi, trẫm chưa từng hoài nghi ngươi.”
Một câu nói, váng mắt Tề Quân Chước hoàn toàn đỏ ửng lên, cổ họng của hắn như có gì đó mắc lại, lời nói có chút nghẹn ngào, đôi mắt sắc màu khác thường long lanh giọt nước mắt, hắn khẽ nói: “Đệ biết, đệ cũng chưa từng nghĩ sẽ hãm hại hoàng huynh.”
Cả đời này hắn cũng sẽ nhớ kỹ, cảnh tượng Tề Quân Mộ vươn tay ra với hắn.
Tề Quân Mộ kéo hắn ra khỏi tuyệt cảnh, từ đó, hắn chưa từng nghĩ tới phản bội hay nghĩ tới sẽ rời khỏi.
Hai anh em ngồi xuống nói chuyện một hồi, Tề Quân Chước không hỏi chuyện Lâm gia, hai người chỉ nói về một số chuyện bình thường.
Một canh giờ sau, Tề Quân Chước mới đứng dậy rời đi.
Sau khi Tề Quân Chước rời đi, Nguyễn Cát Khánh lặng lẽ đi lên phái trước, hắn nói: “Hoàng thượng, cung Nhân Thọ truyền tin tức tới, nói Thái hậu bị bệnh, khí huyết công tâm, thần trí đã mơ hồ nhiều.
”
“Biết rồi.” Tề Quân Mộ thản nhiên nói, nhìn sắc mặt của Hoàng đế, Nguyễn Cát Khánh đã
biết suy nghĩ của y, cũng biết không tiếp làm phiền Hoàng đế với vấn đề này.
Khi Nguyễn Cát Khánh đang chuẩn bị nói chuyện khác thì Hoàng đế lên tiếng, y nói: “Nếu mẫu hậu bị bệnh, tự nhiên phải tĩnh tâm dưỡng bệnh.
Trừ những người trong cung Nhân Thọ, những người khác không được đến thăm hỏi, để miễn quấy rầy mẫu hậu tĩnh dưỡng.”
Nguyễn Cát Khánh vội vàng đáp ‘Dạ’, sau đó lui ra.
Không lâu sau, Thẩm Niệm đến, Hoàng đế ngồi nơi đó nhìn Thẩm Niệm từng bước từng bước tiến đến chỗ y.
Chờ đến khi người bước đến trước mặt, y đứng lên nói: “Hôm nay trời lạnh vô cùng, Thẩm khanh đặc biệt muốn ăn gì không?”
Thẩm Niệm nói: “Hoàng thượng muốn ăn gì, vi thần cũng như vậy.”
Tề Quân Mộ nhìn hắn, sau đó mỉm cười.
Trong cung còn rất nhiều chuyện rối loạn cần y giải quyết, ngoài cung cũng có những cục diện rối rắm, nhưng vào thời khắc này, Tề Quân Mộ cảm thấy không còn chuyện nào càng viên mãn hơn.
Nắm tay người này, chậm rãi đi về phía trước, mỗi ngày nhìn thấy nhau, nói một số chuyện bình thường, mỗi ngày bình thản lại khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn, ngẫm lại đây chính là chuyện đặc biệt tốt đẹp nhất.