10h sáng, cuối cùng xe của An Trạch cũng tới bãi đổ xe của khách sạn Hoa An.
Cũng như công ty giải trí nổi tiếng của tập đoàn Hoa An, khách sạn Hoa An là một trong những sản nghiệp của An gia. Khách sạn 5 sao cao hơn 30 tầng, bề ngoài trông cực kỳ khí thế, thiết bị được lắp đặt bên trong cũng vô cùng xa hoa. Thọ yến của An Quang Diệu được tổ chức ở đại sảnh tầng ba, hội trường được bày biện tỉ mỉ, thảm trải sàn màu đỏ cùng một loạt bó hoa làm quang cảnh thọ yến có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Vì tránh để anh trai ngồi xe lăn khó xử trước mặt mọi người, An Trạch cố ý đến sớm. Khi hai người tới nơi thì mới chỉ có nhân viên tiếp đón và quản gia. An Trạch nói mấy câu với Ngô Bá, sau đó đẩy xe lăn của An Lạc tới bàn chính giữa, ghé xuống tai anh thấp giọng nói: “Anh ngồi ở đây là ổn rồi, những chuyện khác anh không cần phải bận tâm.”
An Lạc gật đầu, An Trạch cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
Người tới hội trường dần tăng lên. Sinh nhật An Quang Diệu, không chỉ có họ hàng bạn bè của An gia, mà còn có rất nhiều minh tinh dưới trướng tập đoàn Hoa An cũng đích thân tới chúc mừng. Để tránh phát sinh nhiều sự cố, cửa vào hội trường có vệ sĩ chuyên nghiệp trấn giữ, người không có thư mời tuyệt nhiên không được vào, ngay cả phóng viên truyền thông tất cả cũng miễn vào.
Ánh mắt An Lạc cấp tốc quét xung quanh một lượt. Thọ yến hôm nay được tổ chức theo phong tục truyền thống, đại sảnh rộng lớn sáng sủa bố trí một loạt bàn tròn dùng cơm ngay ngắn. Không giống tiệc rượu kiểu Tây mở cửa tự do, yến tiệc tập trung tại một chỗ như thế này sẽ không dễ dàng ẩn trốn, hơn nữa an ninh cửa ra vào được bảo vệ rất nghiêm ngặt, sự an toàn của hội trường hiển nhiên còn tốt hơn so với tưởng tượng của An Lạc.
An Lạc thoáng yên lòng, bình tĩnh kiên trì chờ đợi. Đã có người ở bệnh viện thông tin bảo anh tham dự thọ yến lần này, bất kể người đó là ai, An Lạc đoán rằng, bọn họ nhất định sẽ có hành động.
Không qua bao lâu, An Nham và An Mạch cũng tới. An Nham vừa thấy An Lạc là cười tủm tỉm sán lại gần, ôm chặt lấy anh, “Anh, đã lâu không gặp!” Cũng chưa được được nửa tháng mà hành động khoa trương của An Nham cứ như là bạn già mười năm không gặp.
An Lạc khẽ nhíu mày, không thích đẩy trực tiếp cậu ra trước mặt nhiều người, chỉ có thể nhẫn nại để cậu dính chặt lên người mình như kẹo cao su. Trái ngược lại, An Trạch không như vậy, cậu lạnh lùng nhìn An Nham một cái.
An Nham cười cợt buông tay ra, nói:” Em thấy anh hình như béo hơn rồi nha, trên người không chỉ có mỗi xương mà có chút thịt rồi đấy.”
An Lạc thản nhiên nói: “Béo không tốt sao?”
An Nham vội đáp: “Đương nhiên là tốt, anh vừa vặn như thế này, cực kỳ tiêu chuẩn, có dáng người mẫu lắm đó.”
An Lạc quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến cậu nữa.
An Mạch vẫn rất nhã nhặn như mọi khi, mỉm cười với An Lạc: “Thần sắc anh nhìn rốt hơn rất nhiều.”
An Lạc gật đầu: “Ừ.” Nói xong quay sang nhìn An Trạch, “Mấy ngày nay là nhờ có An Trạch chăm sóc.”
An Nham và An Mạch cùng đồng thời chuyển tầm nhìn sang “công thần” An Trạch.
An Trạch mỉm cười, “Anh khách khí làm gì, việc nên làm mà.”
An Mạch thu hồi đường nhìn, coi chuyện không liên quan đến mình, cúi đầu uống nước.
An Nham dưới bàn đá mạnh một phát vào An Trạch, ghé vào tai cậu thầm nói: “Này, anh ấy thế mà nói giúp cho mày. Không phải đã thuận lợi rồi đấy chứ?”
An Trạch không để ý đến cậu ta.
An Nham cười xấu xa: “Đồ anh tặng mày đã dùng đến chưa? Đó là món quà anh đặc biệt mua cho mày đấy, sản phẩm mới nhất của Pháp, dùng tốt không?”
An Trạch nói: “Anh im miệng đi.”
An Nham không im miệng, tiếp tục nói: “Theo như anh nói thì mày sẽ trực tiếp ra tay, ăn vào miệng trước mới nói. Ăn rồi mới tốt, dù tắc nghẹn không nuốt trôi được xuống cổ họng, nhưng còn đỡ hơn là bị người khác cướp mất.”
An Trạch nhíu mày, “Cướp mất?”
An Nham nói: “Anh cả đã 27 tuổi rồi mà còn chưa có bạn gái, anh ấy không sốt ruột nhưng chẳng lẽ ông nội mày không sốt ruột? Nói thật với mày, ông nội đã tìm hiểu bạn gái cho anh ấy rồi. Tam tiểu thư nhà họ Từ, mày biết không?”
Hai đầu lông mày An Trạch nhăn càng chặt hơn, “Anh nói là Từ Uyển?” Thoáng dừng lại, “Không phải cô ta ra nước ngoài du học rồi sao?”
An Nham cười tủm tỉm: “Thế thì mày chẳng biết gì rồi, Từ Uyển học kinh doanh, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, được chú ba nhà con bé gọi về nước hỗ trợ. Từ gia và An gia luôn làm ăn qua lại với nhau, tao thấy, nếu ông nội giới thiệu bạn gái cho anh cả thì người đầu tiên được chọn nhất định sẽ là con bé. Không tin mày cứ chờ xem, không chừng hôm nay nó sẽ đến chúc thọ ông nội đấy.”
Hai người đang nói thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: “An Nham?”
Đúng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
An Nham quay đầu, mỉm cười rất có phong độ: “Đây không phải là Tiểu Uyển đấy sao? Mấy năm không gặp, đúng là con gái, càng lớn càng khó nhận ra nha.”
Từ Uyển đi tới, cười nói: “An Nham, miệng lưỡi của anh vẫn rất gợi đòn như trước.”
An Nham đáp: “Đâu nào đâu nào, còn kém xa anh của em.”
“An Nham đang nói tôi?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói bình thản.
An Nham ngẩng đầu, chợt đối diện với một đôi mắt quen thuộc. Có thể do phản xạ của gọng kính bạc, ánh nhìn sắc bén của người đó xuyên thấu qua mắt kính chiếu thẳng lên người, dường như còn mang theo vẻ lạnh lùng kỳ quái.
Xung quanh nháy mắt trở nên yên lặng, ngay cả An Lạc cũng nghi ngờ mà đưa ánh mắt về phía người đàn ông đeo kính kia.
Anh nhận ra người này, người này chính là Từ Thiếu Khiêm đóng cùng An Nham trong Vô tẫn chi thành. Gần đây giới truyền thông đang ầm ầm thông tin “An Nham và Từ Thiếu Khiêm không hòa hợp”, “Hai người đánh nhau trên trường quay.”
Không ngờ hôm nay hắn ta cũng tới tham dự thọ yến. An Nham da mặt lúc nào cũng dày giờ nhìn thấy hắn, điệu bộ cười cợt trên khuôn mặt dường như cũng có phần méo mó. Chuyện của giới giải trí tuy An Lạc không biết nhiều, nhưng anh có thể rõ ràng nhận ra bầu không khí cứng ngắc giữa hai người bọn họ.
Giữa bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh kỳ lạ, Từ Thiếu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh lấy một tấm card từ trong túi mình ra, đưa tới trước mặt An Nham, “Có một người bạn là fan của cậu, nhờ tôi xin chữ ký của cậu.”
Nụ cười trên khuôn mặt An Nham có phần cứng ngắc, một lát sau mới thốt ra được một câu: “Tôi không mang theo bút.”
“Chỗ này có.” Từ Thiếu Khiêm lấy bút từ trong túi ra, đưa cho An Nham cùng tấm card. An Nham vừa cầm tấm card thì thấy trên đó có vẽ một con khỉ đáng yêu.
An Nham thầm chửi rủa trong lòng mười lần “Từ Thiếu Khiêm nhà mi đi chết đi”, “Nhà mi mới là khỉ”, “Đồ khốn khiếp* ngu ngốc”.
“Sao vậy, không có mặt mũi để ký sao?” Từ Thiếu Khiêm vẫn mỉm cười, khóe môi cong lên, trông rất nho nhã lễ độ.
An Nham cầm bút, xoẹt xoẹt vài nhát vào bức ảnh, viết ba chữ to tướng đầy tiêu sái “Từ Thiếu Khiêm” xuống, còn thuận tiện vẽ một mũi tên chỉ sang con khỉ bên cạnh, sau đó nhướn mày, mỉm cười trả Từ Thiếu Khiêm, “Ký xong rồi.”
Từ Thiếu Khiêm nhìn tấm card, cất vào trong túi. Khi bước tới cạnh An Nham thì đột nhiên dùng một giọng nói mờ ám, để lại một câu, “Chữ ký của cậu rất đẹp, tôi sẽ cất giữ cẩn thận.”
“…?” An Nham quay đầu, nhưng phát hiện Từ Thiếu Khiêm đã xoay người đi tới trước mặt An Lạc.
Từ Thiếu Khiêm dừng bước trước xe lăn của An Lạc, vươn tay, “Đã lâu không gặp.”
An Lạc cũng chìa tay ra, “Xin chào.”
Từ Thiếu Khiêm cúi người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của An Lạc, hỏi: “Nghe nói cậu mất trí nhớ, đúng không?”
An Lạc thản nhiên đáp: “Đúng, tôi mất trí nhớ, không nhớ rõ cậu.”
Từ Thiếu Khiểm mỉm cười, “Không tệ, không nhớ chuyện trước đây thì sẽ tự nhiên không cần phải chịu trách với nó. Tiêu sái như cậu, một câu mất trí nhớ là có thể gạt bỏ sạch sẽ tất cả.”
An Lạc khẽ nhíu mày, “Ý cậu là gì?”
Từ Thiếu Khiêm nhún vai, “Chẳng có ý gì, nếu không nhớ thì làm quen lại từ đầu với tôi. Tôi là Từ Thiếu Khiêm, là bạn học trung học với cậu, coi như là một người bạn trong số ít bạn bè của cậu, đương nhiên, đó chỉ là trước đây.”
Từ Thiếu Khiêm lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho An Lạc, “Đây là cách thức liên lạc với tôi, muốn tiếp tục làm bạn thì có thể liên lạc với tôi, nếu không muốn thì cũng không hề gì. Dù sao, một người bạn như thế này với cậu có cũng được mà không có cũng được.”
Nói xong liền đứng thẳng dậy, nhướn mày với em gái bên cạnh, “Tiểu Uyển, đi thôi.”
Từ Uyển tới gần An Lạc, “An Lạc…” Hình như cô muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Từ Thiếu Khiêm liếc nhìn, bèn vội vàng chạy theo sau anh trai.
Chẳng biết vì sao, An Lạc cảm thấy trong lời nói của tên Từ Thiếu Khiêm này có chuyện. Hắn ta nhất định biết gì đó, giọng điệu nói chuyện ban nãy cũng không thân thiện chút nào. Theo như lời An Trạch, An Lạc, Từ Thiếu Khiêm và Chu Thái Bình là bạn thân quen biết lâu năm. Lần này An Lạc gặp chuyện, Chu Thái Bình tận lực cứu giúp, sau khi An Lạc tỉnh dậy y thường xuyên tới phòng bệnh kiểm tra. Nhưng Từ Thiếu Khiêm cũng là bạn thân, vậy mà từ đầu đến cuối hắn ta không hỏi qua lấy một tiếng, thái độ gặp mặt hôm nay lại khá lạnh nhạt.
Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, An Lạc và Từ Thiếu Khiêm đã xảy ra chuyện gì đó?
An Lạc cúi đầu rơi vào trầm tư, nhưng thực sự anh không nghĩ ra nguyên do.
An Trạch ngồi bên cạnh thấy An Lạc cau mày mãi, bèn tiến lại gần, thấp giọng an ủi: “Anh đừng để bụng, Từ Thiếu Khiêm luôn ăn nói khắc nghiệt, không phải nhằm vào anh đâu.”
An Lạc lấy lại tinh thần: “Không sao, tôi không để ý.”
Đúng lúc này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. An Quang Diệu giữa một đám người bao quanh tiến vào.
“Chúc mừng sinh nhật An lão tiên sinh!”
“Thần sắc An tiên sinh đúng là càng ngày càng tốt!”
“Ông ngoại khỏe mạnh!”
“Ông nội sinh nhật vui vẻ!”
Dọc đường đi, họ hàng bạn bè và khách khứa đều đứng dậy chúc mừng sinh nhật ông cụ An.
An Quang Diệu hôm nay mặc một bộ Đường trang cực kỳ vừa người. Vì thân thể chưa phục hồi nên ông cụ cũng ngồi xe lăn, được An Úc Đông đẩy đi. Mặc dù đã 70 tuổi, nhưng nhìn ông cụ vẫn rất dồi dào sinh lực.
“Đa tạ đa tạ!” Dọc đường đi chào hỏi khách khứa, sau cùng xe lăn của An Quang Diệu cũng đứng lại trước bàn An Lạc.
An Trạch, An Nham và An Mạch đều đứng lên, cung kính: “Ông nội, chúc mừng sinh nhật.”
An Quang Diệu gật đầu, “Tất cả ngồi xuống đi, người trong nhà không cần khách khí.”
An Lạc định lăn bánh tới thì bị An Quang Diệu ngăn lại, “Tiểu Lạc, chân cháu đang bất tiện, không cần phải di chuyển đâu.” Nói xong quay lại nói với An Úc Đông, “Đẩy ta tới cạnh Tiểu Lạc, ta muốn ngồi một chỗ với cháu trai của ta.”
“Vâng, thưa bố.” An Úc Đông đẩy An Quang Diệu tới cạnh An Lạc. An Quang Diệu nhìn An Lạc ngồi trên xe lăn, vẻ mặt yêu thương mà nói: “Tiểu Lạc, lần này cháu chịu khổ rồi.”
An Lạc vội nói: “Không có việc gì đâu, ông nội.”
An Quang Diệu vỗ nhẹ lên tay An Lạc, “Cháu xem, hôm nay ông cũng ngồi trên xe lăn giống cháu. Qua vài ngày nữa, thân thể ông khỏe rồi, có thể đứng dậy, cháu cũng có thể đứng lên, đến lúc đó hai ông cháu ta sẽ lại cùng nhau đi câu cá nhé.” Nói xong liền nắm chặt tay An Lạc, thấp giọng nói,” Không được nóng vội, lại càng không được đau khổ. Bây giờ cháu phải chịu khổ, sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.”
An Lạc hiểu mục đích ông nội nói như vậy. Một người vốn khỏe mạnh đột nhiên biến thành một kẻ bán tàn phế, phải ngồi xe lăn đến tham dự một sự kiện nơi công cộng, trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu. An Quang Diệu là nhân vật chính của ngày hôm nay, bản thân ông cụ cũng ngồi xe lăn, như vậy có thể làm cho An Lạc giảm bớt gánh nặng tâm lý, khách khứa cũng không ai dám cười nhạo anh.
Quả nhiên như người ta nói, An Quang Diệu thực sự yêu thương đứa cháu đích tôn này nhất.
Tuy An Lạc không để ý chuyện mình ngồi xe lăn, nhưng anh cũng không khỏi sinh lòng bội phục ông cụ đã bình tĩnh tự giải vây thế lúng túng cho mình. An Quang Diệu không hổ là gia trưởng của An gia, nói một lời là khiến xung quanh lặng ngắt như tờ.
An Lạc ngẩng đầu, phát hiện có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh An Quang Diệu. Bà sửa soạn khá tốt, phù hợp với bộ Đường trang của thọ tinh* hôm nay. Bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh cổ điển, không hề mất đi vẻ thanh cao, trông rất có khí chất của người phụ nữ phương Đông. An Lạc tưởng rằng đây là chị họ nhà ai, vội đưa ánh mắt thắc mắc sang phía An Trạch.
* Thọ tinh có nghĩa là người được chúc thọ.
An Trạch cúi người ghé vào tai anh: “Đây là mẹ em, anh thường gọi bà là dì Trân.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn bà, lễ phép nói: “Dì Trân.”
Chu Bích Trân gật đầu. An Nham đã sớm sán lại gần, niềm nở cầm túi xách trong tay bà, “Mẹ, mẹ về lúc nào mà không nói cho chúng con biết một tiếng?”
Chu Bích Trân nói: “Hôm qua mới về. Mẹ có nói thì con có thể đi đón mẹ sao?”
An Nham cười hì hì: “Nhiệm vụ đón mẹ giao cho bố là được rồi, con đi đón mẹ, mẹ lại không vui ấy chứ.”
Chu Bích Trân nói: “Chẳng thấy tiến bộ cái gì, nhưng trình độ dẻo miệng thì cứ tăng vùn vụt ra.”
An Nham đáp: “Con làm diễn viên, yêu cầu nghề nghiệp, con là chuyên nghiệp mà.”
Chu Bích Trân trợn mắt, bèn quay sang An Trạch, “An Trạch, con ngồi chỗ anh, mẹ ngồi đây.”
An Trạch tự động coi ‘anh’ là An Lạc, bèn xoay người ngồi xuống cạnh An Lạc. Chu Bích Trân liếc nhìn An Nham, im lặng một lúc, sau mới ngồi xuống vị trí cạnh An Trạch.
Sau khi thọ tinh xuất hiện, bàn ăn bắt đầu được bày món. Trên bàn An gia chỉ có An Quang Diệu, vợ chồng An Úc Đông và bốn anh em An gia. An Lạc ngồi giữa ông nội và An Trạch, ông nội gắp cho anh một miếng xương sườn, An Trạch lại gấp vào bát anh một miếng đùi gà. An Lạc không tiện từ chối, chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn hết một bát được gấp đầy thức ăn.
Chu Bích Trân đột nhiên đặt một đĩa tôm tới trước mặt An Lạc, mỉm cười: “Dì nhớ An Lạc thích ăn tôm, ăn nhiều một chút, bệnh nặng mới khỏi, phải khỏe mạnh mới chăm sóc thân thể tốt được.”
An Lạc vội nói: “Cảm ơn dì Trân.”
Mọi người gắp thức ăn cho nhau, thỉnh thoảng trò chuyện tình hình gần đây. Bữa cơm rất yên lặng, dường như mọi người trong An gia thực sự rất thân thiết, máu mủ tình thâm. Nhưng An Lạc lại cảm thấy có chút quái dị, bố và dì Trân thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, An Mạch từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, An Nham cười đùa cợt nhả thì dồn hết tâm trí vào món ngon, còn An Trạch không nói lời nào, chỉ trầm mặc.
Bên ngoài là một gia đình hòa thuận, nhưng trong mắt An Lạc thì chỉ cảm thấy giả tạo.
Yến tiệc kết thúc, khách khứa bắt đầu chậm rãi tản tác, cửa đại sảnh tầng ba cũng được mở ra.
Mọi người trong An gia đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên An Lạc nghe thấy tiếng nói của An Quang Diệu vang lên bên tai: “Tiểu Lạc, vào toilet.”
An Lạc ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của ông nội đang hướng ra cửa, dường như không phải vừa rồi ông lên tiếng.
An Lạc có chút nghi ngờ, nhưng vẫn mở miệng nói: “Cháu vào toilet trước.”
An Trạch vội quay sang: “Em đưa anh đi.”
“Không cần.”
An Lạc lăn bánh xe theo hướng vào toilet. Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo như bị thợ săn theo dõi xuất hiện sau lưng. Gần như vô thức, An lạc cố sức lăn xe, đồng thời cúi đầu, chỉ nghe thấy một tiếng “Bang” lảnh lót vang lên. Một viên đạn bay sát qua tai An Lạc, bắn trúng bình hoa trong góc tường.
“Á…” Đại sảnh bùng lên tiếng thét chói tai, lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn. Tiếng bình hoa vỡ vụn, tiếng thét chói tai của mọi người trộn lẫn vào nhau, khiến lỗ tai ong ong quay cuồng.
“Anh!” Trong đám người vang lên một giọng nói quen thuộc, mang theo sư lo âu, thậm chí là cả kinh hoàng.
Hình như là tiếng An Trạch.
An Lạc rất muốn quay lại nói với cậu là đừng lo, anh không có việc gì. Nhưng anh đột nhiên phát hiện, mình không có sức để quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ không rõ, ý thức cũng bắt đầu rời rạc.
Không đúng, rõ ràng đạn không bắn trúng chỗ hiểm, tại sao lại như vậy?
Trước khi mất ý thức, trong đầu An Lạc đột nhiên hiện lên một từ: thuốc mê.
Có lẽ, đối phương cũng không muốn lấy mạng của anh.