Một ngày tháng mười năm 1992, mưa đêm trắng xóa.Tiếng hạt mưa to nện mạnh vào cửa sổ xen lẫn tiếng gió gào thét vang vọng trong tai Tô Bình Nam giống như từng hồi trống trận.Trong một căn nhà cũ nát.Phòng không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy mét vuông, chẳng chứa được bao nhiêu đồ đạc.
Trên chiếc giường đất đơn sơ, chăn đệm lộn xộn cuộn thành một đống.
Ở góc tây nam của phòng đặt một chiếc tủ quần áo mang phong cách xưa cũ của những thập niên 60.Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Bình Nam nhìn anh chàng 20 tuổi trong gương với vẻ mặt quái dị.Cái đầu gần như bị cạo trọc, lỉa chỉa mấy sợi tóc ngắn cũn cỡn, sống mũi thẳng tắp đi cùng cặp môi mỏng, bộ dạng vô lại khỏi phải nói.
Toàn thân hiện rõ bắp thịt cuồn cuộn, tấm lưng trần phía sau xăm trổ một con hắc long.
Nó đang giương nanh múa vuốt đằng vân giá vũ, ngay cả vảy rồng cũng sinh động như thật.
Cặp mắt nó trợn trừng nhìn vô cùng dữ tợn.“Gặp lại ngươi thật tốt.”Bên môi Tô Bình Nam treo một nụ cười nửa miệng, chào hỏi người trong gương.Lúc này, ánh mắt Tô Bình Nam toát ra vẻ kiệt ngạo bất tuân, nhìn thần sắc giống như con chim ưng vừa chiến thắng cơn bão dữ, so với một lão lưu manh tàn phế sống lay lắt qua ngày hoàn toàn là hai người khác nhau.Năm 1992, Tô Bình Nam 20 tuổi.
Hắn châm một điếu thuốc lá rẻ mạt không có nổi đầu lọc, suy ngẫm về tình cảnh hiện tại.Bấy giờ đang là giữa tháng 10, Hạ quốc vừa mới dâng trào đợt thủy triều cải cách mở cửa.
Thời kỳ này hắn đã đứng vững gót chân ở nhà ga tại phía Nam Ô thành.Hắn là người thôn Tô Gia ở huyện Trường Dương, trong nhà có bốn anh em.
Trước kia ông nội hắn là thổ phỉ, tính tình tàn bạo bưu hãn nhưng cực kỳ trượng nghĩa.
Sau khi hoàn lương ông nội hắn có uy vọng cực cao ở thôn Tô Gia, bình thường người trong thôn có tranh chấp gì đều là do ông nội hắn đứng ra giải quyết.Lão đầu tử cả đời khí phách quen rồi, đặt tên cho bốn đứa cháu cũng phải khí phách mới chịu.Chấn Đông, Bình Nam, An Tây, Định Bắc.Tô Bình Nam là lão nhị, cũng là đứa cháu có tính tình giống lão đầu tử nhất.
Lão đại vốn có tên là Tô Chấn Đông, về sau cha hắn cảm thấy không thích hợp lắm nên lặng lẽ sửa lại tên trên hộ khẩu.Sau khi biết chuyện lão gia tử nổi trận lôi đình, về sau lão tam lão tứ dù là con gái cũng phải giữ nguyên tên như vậy.
Tính cách lão đại giống mẹ, trung thực mà chất phác, là một người nông dân hiền lành, còn lão tam lão tứ lại là con gái, cho nên bình thường Tô Bình Nam chính là đứa cháu mà lão đầu tử thích nhất.Sau này lão đầu tử qua đời, Tô Bình Nam giống như một con ngựa hoang đứt dây cương.
Cái tên mãnh long hỗn thế này chẳng mất bao lâu đã quậy ra danh tiếng nổi khắp cái huyện Trường Dương.
Chỉ có điều quậy cỡ nào thì quậy, Tô Bình Nam chợt nhận ra nhà mình nghèo vẫn hoàn nghèo.
Một người đã từng kinh qua quyền lực của tiền bạc như hắn sao có thể ngồi yên.
Nghe đồn ở Ô thành có nhiều cơ hội phát tài, đầu óc nóng lên, hắn liền mang theo mấy tên gia hỏa bưu hãn giống mình hồ hởi tiến đến Ô thành.Rít mạnh vài hơi thuốc lá, Tô Bình Nam dần bình tĩnh lại.Trong trí nhớ kiếp trước, con đường sau này hắn đi phần lớn là bàng môn tà đạo.
Chẳng những không có kết quả gì tốt mà mấy người đáng tin đi theo hắn cũng đều chết dần chết mòn.
Sau khi sống lại hắn âm thầm hạ quyết tâm, từ giờ trở đi bản thân hắn không thèm dính tới hắc đạo, cũng không dựa vào quan hệ, mà chỉ làm ăn đơn thuần.
Ở cái niên đại nơi nơi đều có cơ hội vàng này, hắn chưa chắc không thể trở thành một nhân vật phong vân.
Lùi một vạn bước mà nói, trước năm 98 cho dù chỉ tiết kiệm tiền mua nhà ở thủ đô thì cũng mạnh hơn gấp trăm lần đời trước rồi.
Hắn tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.Thực ra xuất phát điểm của Tô Bình Nam không thấp.Tính đặc thù của thời này đã cho hắn cơ hội.
Đối với một người không quan hệ, không tiền như Tô Bình Nam mà nói, đây chẳng khác gì làm liều.
Vậy mà dần dà hắn cũng có thể đứng vững gót chân ở nhà ga Ô thành.Hiện tại nhà ga Ô thành là trạm xe đứng thứ ba ở tỉnh Địa Bắc, giao thông bốn phương thuận lợi.
Đây là nơi giao nhau của các tuyến đường sắt nối với mấy tỉnh thành, cực kỳ phát triển trong thời kỳ vận chuyển đường bộ vẫn chưa mở rộng này.Ngày ngày người đến người đi, qua lại đông đúc như nước chảy.
Quán ăn quán nước mọc lên như nấm, buôn bán cả ngày lẫn đêm.
Lữ khách từ bốn phương tám hướng mang theo giấc mộng làm giàu vội vàng đến rồi vội vàng đi.
Tất cả đã tạo nên sắc thái đặc biệt cho Ô thành này, cũng dẫn đến vô số lưu manh côn đồ cùng với công nhân viên tạp vụ thất nghiệp tề tựu nơi đây, biến nó thành một nơi vô cùng hỗn tạp.Mỗi ngày nơi này có vô số hàng hóa trung chuyển, khoang chứa hàng của xe lửa lúc nào cũng chật cứng, không thiếu một thứ gì.
Bởi vì chi phí vận chuyển cũng như nguyên nhân lộ trình mà phần lớn hàng hóa sẽ được chở bằng ô tô tới nơi để hàng cách trạm xe không xa.Tô Bình Nam hiện đang kiếm tiền nhờ vào xe vận chuyển hàng đến nơi để hàng.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, xe thì thiếu mà hàng thì nhiều, ai lăn lộn trước thì chính là có bản lĩnh trở thành địa đầu xà.
Mà Tô Bình Nam chính là loại gia hỏa cứng đầu hung hãn đó, hắn nắm quyền lên tiếng ở nơi để hàng.
Không thể phủ nhận, có đôi khi bạo lực là thứ hữu hiệu nhất, đặc biệt là ở thời kỳ này.Nhân viên trạm hàng vốn rất nhức đầu đối với mấy thứ chướng khí mù mịt này, ngày nào cũng có đủ loại người dựa vào quan hệ tìm đến khiến bọn họ khó xử vô cùng.
Đều là dân địa phương cả, khó tránh khỏi có chút quen biết, đắc tội ai cũng không ổn.
Kết quả, sau khi thanh niên ngang ngược Tô Bình Nam chuyên quyền độc đoán xuất hiện, một nơi vốn hỗn loạn phức tạp đã trở nên trật tự hơn nhiều.
Lãnh đạo trạm hàng cũng không muốn khó xử, bèn thuận nước đẩy thuyền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không ngờ Tô Bình Nam dù là người hung hãn nhưng không ngu xuẩn, tất nhiên cũng có chút tâm ý.
Cứ như vậy một qua hai lại, lãnh đạo trạm hàng dần chấp nhận sự tồn tại của Tô Bình Nam, khiến hắn càng như cá gặp nước.Chặn mất con đường phát tài của người ta khó tránh khỏi sẽ có người không phục, nhiều người không cam lòng còn muốn tìm cách vãn hồi.
Tuy nhiên, bên phía Tô Bình Nam thì yên ổn mà công nhân dưới trướng đàn em hắn hễ đến nhà ga nào là sẽ bị đám “người xa xứ” chặn đầu cướp tiền ở đó.
Tô Bình Nam đâu chịu để yên, hắn thế mà cứng rắn tìm tới tận cửa.
Thời này ở mấy nhà ga lớn một chút đều có người xa xứ tồn tại.
Người ta thường bảo nhau “trên trời chim nhạn rỉa lông, mặt đất du dân trộm tiền” cũng không phải nói chơi.
Đám người này thường hay nghịch dao, còn cấu kết với mấy tay anh chị giang hồ, gần như là “khối ung nhọt” của nhà ga.Từ khi Tô Bình Nam ra mặt, ở Ô thành không còn bóng dáng tên xa xứ nào nữa.
Hôm ấy dáng vẻ hung hãn của Tô Bình Nam đã hoàn toàn dọa cả đám bọn họ chạy trối chết, kể từ đó mấy gia hỏa ở trạm đặt cho hắn một cái biệt hiệu gọi là Tiểu Hồng Bào.Có lẽ cũng từ thời điểm này trở đi, câu nói “Tiểu Hồng Bào máu nhuộm bạch y, Tô Bình Nam tàn nhẫn chấn Ô thành” không ai không biết.
Dân buôn bán từng bị cướp của cũng không chống đối nữa.
Mà thực ra bọn hắn kiếm tiền thôi đã mệt nhọc lắm rồi, giờ lại thêm chi phí trữ hàng ở trạm cũng mất hết một mớ, còn hơi sức nào mà tính toán với một tên côn đồ..