Tô Bình Nam cảm nhận được sức mạnh bùng nổ thời trai trẻ, bèn toét miệng cười hết sức vui vẻ.
Hắn trở mình liên tục, trằn trọc hồi lâu mới ngủ say.Trời vừa hửng sáng, Tô Bình Nam đã mở choàng mắt.
Chẳng biết mưa đã tạnh từ bao giờ.Tô Bình Nam mặc bộ đồ công nhân bốc vác phối màu lam vàng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Không khí trong lành hơi se lạnh khiến hắn phấn chấn tinh thần hơn nhiều.Tối qua hắn đã lục tung phòng mình lên mà không tìm thấy thứ gì có thể ghi chép, như là văn phòng phẩm chẳng hạn.
Vì vậy hắn chạy đến cửa hàng bách hoá trước nhà ga, mua mấy quyển sổ và bút máy, sau đó phi như bay về căn phòng tồi tàn của mình.Tô Bình Nam cài cửa lại, vẻ mặt điên cuồng.
Hiện giờ tài sản lớn nhất của hắn chính là biết trước những chuyện xảy ra trong mấy chục năm sau, hắn cảm thấy mình cần phải ghi lại kẻo quên mất.Cả một buổi sáng, Tô Bình Nam với đôi mắt đỏ ngầu phấn khích như một con bạc trên chiếu bạc.
Hắn ghi lại những điều mình cảm thấy hữu dụng, viết kín mít hai quyển sổ, không muốn bỏ sót bất kỳ cơ hội nào có thể giúp hắn phát tài.Trong một buổi sáng, cửa bị gõ ba lần, lần nào Tô Bình Nam cũng quát tháo với giọng điệu bất thiện.Ở đời trước của Tô Bình Nam, những người gõ cửa ấy đã rời khỏi thế giới phồn hoa này từ lâu.
Khi Tô Bình Nam nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng cũng hơi kích động, nhưng hắn vẫn quyết định hoàn thành nhiệm vụ bí mật và quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại của mình trước đã.Tô Bình Nam vừa lòng thỏa ý, hút một điếu thuốc, trịnh trọng cất sổ tay vào nơi sâu nhất trong hốc giường đất, sau đó lại cẩn thận ngắm nghía một lúc lâu mới gật đầu hài lòng.Khi hắn mở cửa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hăng hái tỏa nhiệt, xua tan cái lạnh mà cơn mưa đêm mang đến.Thấy hắn ra ngoài, ba hán tử vạm vỡ đang ngồi chầu chực trước cửa đều vội vàng đứng dậy.Đó là Tô Văn Văn, Quách Quang Diệu và Dương Thiên Lý.Nhìn ba người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, dù là người đã trải qua hai đời, luyện ra lòng dạ sắt đá như Tô Bình Nam cũng không kìm được xúc động.Mặc dù Tô Bình Nam của hiện tại có tác phong làm việc tàn nhẫn, nhưng đối nhân xử thế rất hào hiệp phóng khoáng, vì vậy hắn có khá nhiều bạn bè.Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Bạn bè của hắn ở giai đoạn này phần lớn là hán tử hào sảng bưu hãn.
Ba người trước mặt là đàn em mà hắn tin cậy nhất, thậm chí có thể bỏ mạng vì hắn.Tô Bình Nam nhìn từng người với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sắc bén.Tô Văn Văn và Tô Bình Nam đều là người thôn Tô Gia, tướng mạo thanh tú song ra tay vô cùng tàn nhẫn, làm việc rất chắc chắn và có trật tự.
Ba hắn là một kẻ đầu đường xó chợ.
Năm Tô Văn Văn mười mấy tuổi, ba hắn phủi mông vứt bỏ người vợ đang bệnh nặng và đứa con trai nhỏ dại, bỏ đi biền biệt mất tung mất tích.
Có thể nói Tô Văn Văn lớn lên ở nhà Tô Bình Nam từ nhỏ, là người thân thiết nhất bên cạnh Tô Bình Nam.
Sau này, bởi vì Tô Bình Nam và Tưởng Môn Thần ở Bắc thành nảy sinh mâu thuẫn, Tô Văn Văn mất mạng trong một cuộc ẩu đả vào mấy năm sau.Dương Thiên Lý có vẻ ngoài thật thà chất phác, là người huyện Trường Dương.
Ba dượng hắn là tên bợm rượu, tính tình hung dữ.
Trong một lần ba dượng lại đánh mẹ hắn, hắn dùng kìm gắp thanh đánh gãy tay trái của ba dượng, thế rồi không về nhà nữa.
Sau khi Dương Thiên Lý bị con mãnh long vượt sông là Tô Bình Nam đến huyện Trường Dương đánh cho khuất phục, tính cách hắn trở nên lầm lì ít nói.
Sau này hắn bị phán mười lăm năm tù vì tội gây thương tích cho người khác, chết bệnh trong tù.Quách Quang Diệu là tên nhóc anh tuấn nhất trong ba người.
Hắn là người Ô thành bản xứ, đối nhân xử thế và làm việc cực kỳ linh hoạt.
Hắn khuất phục trước sự tàn nhẫn của Tô Bình Nam, trung thành một lòng một dạ với Tô Bình Nam.
Sau này hắn đỡ một dao thay Tô Bình Nam, biến thành tàn phế.
Cuối cùng hắn bị tràn khí màng phổi, chết vì say rượu.Ba người thấy đại ca làm ổ trong nhà cả một buổi sáng đã đi ra, bèn cuống quít bu tới.
Tô Bình Nam đè nén sóng lòng dao động, lắc ngón trỏ tay trái, kìm lại nghi vấn của ba người.Hắn vỗ vai từng người và nói: "Đừng hỏi nữa, buổi sáng ta suy nghĩ chút chuyện."Hiện tại Tô Bình Nam làm việc và nghỉ ngơi rất có phong thái đại ca.
Hắn hiện đang làm việc ở kho hàng, thu nhập một ngày không đến một trăm tệ, nhưng hàng ngày vẫn quan tâm đến chuyện ăn ở của mấy huynh đệ vô gia cư dưới vây cánh của mình.Thật ra ở thời kỳ công nhân bình thường có thu nhập một tháng chỉ hơn một trăm tệ, thu nhập của hắn đã đủ để khiến đa số người ngưỡng mộ.
Nhưng bởi vì hắn hay màu mè, cho nên kỳ thực trong nửa năm đến Ô thành này, trong tay hắn chẳng còn mấy đồng.Bọn hắn thường đến một quán cơm nhỏ nằm ở phía Đông trạm dừng Ô thành.
Món ăn chủ yếu ở đây là đồ ăn vùng Đông Bắc, hương vị bình thường nhưng được cái đủ no, vì vậy quán cơm này trở thành chọn lựa đầu tiên của đám Tô Bình Nam.Một nhóm bốn người, Tô Bình Nam thản nhiên ngồi ở chủ vị, khẽ nhấp ngụm trà nhạt nhẽo trước mặt rồi thong thả cất lời: "Mấy ngày nay bên kho hàng thế nào?"Bởi vì ký ức khá lâu, thế nên Tô Bình Nam đã quên rất nhiều chi tiết.
Tô Văn Văn nhìn đại ca nhà mình bằng ánh mắt kỳ lạ, thầm nghĩ trong lòng: rõ ràng là mới có một buổi sáng không đi.Hắn sắp xếp lại câu chữ rồi mới trả lời: "Nam ca, sáng nay Nhậm Hầu Tử trông giúp, chắc là không có vấn đề gì đâu."Nhậm Hầu Tử tên thật là Nhậm Vi Quốc, vóc dáng nhỏ gầy, bị bọn hắn gọi là Hầu Tử.Tô Văn Văn không phát hiện ra khi Tô Bình Nam nghe thấy cái tên này, sắc mặt hắn tối sầm lại, trong mắt lóe lên vẻ hung ác.Tô Bình Nam nhớ rất rõ hiện tại tên Nhậm Hầu Tử này đã bắt đầu phản bội mình, lén lút kiếm tiền.
Hắn mượn danh nghĩa của mình để sắp xếp thứ tự vận chuyển hàng, sau đó dựa vào vốn liếng kiếm được từ kho hàng và các mối quan hệ mà có vốn khởi nghiệp.Đời trước, Tô Bình Nam sa cơ lỡ vận từng gặp Nhậm Hầu Tử nhân mô cẩu dạng, giọng điệu khinh thường và lạnh nhạt của đối phương đã mang đến nỗi sỉ nhục cực lớn cho Tô Bình Nam."Gọi hắn đến đây." Tô Bình Nam hờ hững lên tiếng."Vâng." Dương Thiên Lý vĩnh viễn là người đầu tiên đáp lời, hắn lập tức đi ra ngoài.Thấy Dương Thiên Lý bước nhanh thoăn thoắt, Tô Bình Nam ngoẹo đầu suy nghĩ giây lát rồi nói tiếp: "Dẫn theo những người bốc xếp hàng cùng hắn đến đây luôn."Dương Thiên Lý thoáng khựng lại, nói: "Vâng."Đồ ăn lên rất nhanh, toàn là món ăn gia đình, chẳng mấy chốc đã bày đầy một bàn.Một lát sau, năm sáu hán tử vừa cười cười nói nói vừa đi vào quán.
Trước tiên bọn hắn cung kính chào hỏi Tô Bình Nam rồi mới thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu xã giao."Cộc cộc!" Tô Bình Nam khẽ gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt vô cảm.
Bầu không khí vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, ai nấy đều nhìn hắn đăm đăm.Tô Bình Nam hơi bùi ngùi, rất nhiều năm rồi mình không được người ta tôn trọng như vậy.Hắn dừng cảm khái, nhìn Nhậm Hầu Tử ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.Hiện tại gương mặt Nhậm Hầu Tử vẫn còn ngây ngô, chẳng có dấu vết ngông cuồng khi ném tiền lên người Tô Bình Nam ở kiếp trước."Rất tốt, ta rất hài lòng với thái độ sẵn lòng nghe ta nói chuyện của mọi người." Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn ở chính giữa, giọng điệu lộ rõ vẻ lạnh lùng.Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Mặc dù những người này mới làm thuê cho Tô Bình Nam không lâu, nhưng danh tiếng hiện tại của Tô Bình Nam thật sự dọa người, nhất thời không ai dám ho he gì..