Trùng Sinh Chi Kiều Kiều (Kiều Kiều Trọng Sinh)



IMGIMGIMGIMGIMG

Kiều mẹ thấy hành vi lấy lòng này của Kiều Mộc, tỏ vẻ không thèm để ý.

"Chị, em nói cho chị chuyện này." Kiều Mộc thần bí kể.

"Chuyện gì?"

"Tối hôm qua ba mẹ mình cãi nhau đấy."

"Vì sao?" Ba cô là một người hiền lành, bình thường khá ít nói, để mặc cho mẹ cô kêu gào.


"Hừ, còn ai ngoài việc nhà chú hai chứ. Chú hai bảo ba tìm việc cho chị Kiều Dĩnh, chị ấy không muốn đi học nữa. Mẹ thì không muốn ba lo lắng chuyện này nữa. nói là mới nhỏ thế mà không lo học hành, muốn đi đâu chứ hả! Đừng có để thành sau này lại quay lại trách chúng ta. Ba nghe không vào, nói rằng mẹ mình lòng dạ hẹp hòi."

Kiều Dĩnh? Kiều Dĩnh kiếp trước, đúng là mới học được nửa học kỳ cấp ba, đã nhờ người tìm một công việc, sau khi đợi nửa năm, thì được phân đến một xí nghiệp vật tư.

"Chỉ có chuyện nhỏ này sao?"

"Vâng, cũng chẳng có gì. Mẹ còn nói, ba là người ôm đồm."

Haizz.

"Được rồi, em đừng quan tâm đến nữa, để chị nói chuyện với ba mẹ sau. Tự lo việc của em đi!"

"Vâng!" Kiều Mộc là một tiểu quỷ thích hóng hớt.


Kiều ba đi đến chỗ làm, Kiều mẹ đang nấu ăn ở phòng bếp.

"Mẹ. Mẹ làm cái gì ngon thế?” Kiều Kiều len lén bốc một miếng bỏ vào trong miệng, bị Kiều mẹ vỗ tay đét một cái.

"Chị lớn mà không bằng đứa em. Rửa tay chưa, lại còn ăn vụng."

"Rửa rồi mà mẹ! Hắc hắc. Mẹ, sao mà mẹ nóng tính thế, đánh tay con đau quá." Kiều Kiều xoa tay của mình.

"Đau? Mẹ có thấy đau đâu, không ở ngoài mà xem ti vi, chạy vào đây làm gì?"

"Hắc hắc, mẹ, nghe nó mẹ với ba cãi nhau hả?"

Kiều mẹ trừng mắt: "Làm sao con biết? Lại là con ranh tiểu Mộc hả? Biết ngay mà, con nhỏ đó chẳng đáng tin được. Ngày ngày chẳng lo chuyện học hành, toàn suy nghĩ mấy thứ vô dụng, kiểu gì cũng phải đánh nó mới được."

"Đừng như vậy mà, mẹ, sao mà mẹ lại nóng tính thế! Ảnh hưởng tới tình đoàn kết của nhà chúng ta đó."

"Hừ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận