Trùng Sinh Chi Kiều Kiều

Bởi vì trời bắt đầu giá rét nên không bán được kem, Kiều Kiều cảm thấy chán nản.
Cuối tuần, Kiều Kiều quyết định đi tìm Dương Tuyết chơi, so với những bạn học kia của cô thì Kiều Kiều thích Dương Tuyết hơn. Dương Tuyết đang phụ bán đồ trong cửa hàng thấy Kiều Kiều đến đây rất vui vẻ.
Lúc này còn chưa có hai ngày nghỉ, cuối tuần chỉ được nghỉ một ngày.
Hai tiểu cô nương lặng lẽ nói chuyện.
“Di? Chị đang làm cái gì?”
“Cái này à? Trường bọn em không có ai dùng sao? Cái này là đệm bút máy, trời lạnh mà dùng cái này thì rất ấm đấy. Trường chị mọi người đều dùng cái này.” Dương Tuyết đang đan một cái bút kế.
“Trường học của em không thấy ai dùng cái này, nhưng mà tay chị khéo quá.” Kiều Kiều ở bên cạnh xem.
Dương Tuyết cười: “Hay chị dạy cho em nhé? Nhưng mà chị không khéo tay đâu, chị chỉ biết đan mấy thứ nho nhỏ thế này thôi.”
“Vâng.”
Kiều Kiều học đến buổi trưa mới xong, làm thành một sản phẩm, Dương Tuyết để cô mang về nhà, cô liền vui mừng trở về. Hôm nay cô không có xe đạp để đi.
“Đánh, đánh chết nó, cho nó hết kiêu ngạo”.
Cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, Kiều Kiều từ xa nhìn lại, là một nhóm con trai đang đánh nhau. Nói đúng ra thì là một nhóm con trai đang vây đánh hai đứa Giang Phóng và Giang Viễn.

Xem ra thân thủ Giang Phóng cũng không tệ lắm, giống như muốn che chở cho Giang Viễn nên hắn đã bị thương, trên mặt còn có máu, những đứa trẻ kia còn chưa chịu dừng tay, Kiều Kiều lại không muốn chọc phải phiền toái nên quyết định đi đường vòng. Nhưng mà, Kiều Kiều quay lại nhìn một cái, trẻ con bây giờ sao suốt ngày thích đánh nhau vậy. Nhìn bộ dạng Giang Phóng và Giang Viễn, Kiều Kiều suy nghĩ một chút liền nhanh chóng chạy đi.
Thật ra Kiều Kiều vừa mới xuất hiện ở cách đó không xa Giang Phóng đã nhìn thấy cô rồi, là tiểu bất điểm kia, nhưng hắn không để ý, hắn bên này đang giằng co. Đám người này lấy nhiều đánh ít, nhưng hắn sẽ không nhận thua.
Hắn phải cố bảo vệ tiểu Viễn.
Thấy Kiều Kiều nhanh chóng chạy đi. Trong lòng hắn thoáng hiện một tia rét lạnh, nhưng rất nhanh lại biến mất, người ta tránh né mình là chuyện bình thường.
Giang Phóng sắp không chống đỡ nổi rồi nhưng hắn vẫn không nhận thua.
“Các cháu đang làm cái gì?” Một chú mập mạp chạy tới bên này.
Mấy đứa trẻ con liền chạy đi. Giang Phóng thì vẫn đứng im. Hắn nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đằng sau chú mập mạp.-Trucxinh-
Vừa rồi cô chạy đi là đi tìm người?
Nhìn máu trên mặt Giang Phóng, chú mập mạp dường như có chút tức giận: “Mấy đứa hỗn đản kia, lại hạ tử thủ, cháu có làm sao không?” Tiểu tử này sao quen mắt vậy?
Giang Phóng mím môi nhìn Kiều Kiều, không nói lời nào. Giang Viễn ở một bên cũng không nghĩ tới Kiều Kiều chạy đi là đi tìm người, hốc mắt lại đỏ lên.
Chứng kiến hai anh em nhà này, Kiều Kiều trợn trắng mắt: “Chú Dương, đây là bạn học của Dương Tuyết và anh của hắn, cháu đã thấy bọn họ.”
Bạn học của tiểu Tuyết? Cẩn thận đánh giá lại. Ui! Đây không phải là hai hỗn tiểu tử nhà Giang gia sao?
“Chú Dương, chú nhìn xem, đều chảy máu rồi, cửa hàng bán buôn nhà chú gần đây, có thể cho bọn họ tới đó chữa thương một chút được không? Tuyệt đối sẽ không mang phiền toái cho chú, có được không vậy chú Dương.” Kiều Kiều nói.
“Được rồi, đi thôi.” Chú Dương cũng là một người có lòng dạ tốt.-Trucxinh-
Dương Tuyết thấy hai anh em bọn họ vẫn hơi sợ, nhưng nhìn Kiều Kiều chuyên tâm giúp Giang Phóng lau mặt, lại dùng băng gạc băng lại vết thương, Giang phóng đàng hoàng ngồi im cũng không nói chuyện, mà Giang Viễn ngồi một bên đôi mắt hồng hồng, Dương Tuyết liền cảm thất mình không còn sợ như vậy nữa.
“Tốt lắm.”
Giang Phóng mấp máy miệng: “Mày lên là gì?”
“A?” Kiều Kiều không hiểu tại sao hắn lại hỏi vấn đề này liền cảnh giác: “Tại sao?”
“Tao hỏi một chút còn không được à, cũng không làm gì mày.”

Giọng nói ồm ồm nhưng mặt lại hồng lên giống như đang ngượng ngùng.
Kiều Kiều nghĩ, có thể từ mặt đen chuyển thành hồng thật không dễ dàng nha: “Tôi gọi là Kiều Kiều.”
Giang Phóng ngẩng đầu nói: “Cảm ơn, Kiều Kiều”. Lại quay sang chú Dương nói: “Cám ơn chú.”-Trucxinh-
Thấy đứa nhỏ này lễ phép như vậy, chú Dương sửng sốt một chút, liền nở nụ cười: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Kiều Kiều nhìn bộ dạng kia của Giang Viễn, đem khăn lông đưa cho hắn: “Mau lau mặt đi, chậc chậc, con trai mà lại khóc.”
Giang Viễn thành thành thật thật nhận lấy khăn, tự mình lau vài cái.
Nghĩ đến bộ dạng tiểu bá vương lúc ở trường của bạn học, Dương Tuyết kinh ngạc há to miệng.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì cháu trở về đây, cha mẹ cháu đang sốt ruột đợi ở nhà.” Kiều Kiều cầm lên bao nhỏ của mình.
“Vậy cùng đi đi.” Giang Phóng đứng lên.
“Bọn tao đưa mày về.”
“Không cần đâu. Các người đưa về? Mẹ tôi mà trông thấy tôi cùng con trai đi cùng nhau nhất định sẽ mắng đấy, được rồi được rồi, tôi đi đây.” Kiều Kiều cầm bọc nhỏ rời đi.
Lúc Kiều Kiều cầm đồ lên, bút kế kia liền rơi ra nhưng không ai chú ý. Mắt thấy Kiều Kiều đi xa, Giang Phóng chuẩn cũng chuẩn bị rời đi: “Di? Đây là cái gì?” Giang Phóng nhìn thấy bút kế rơi trên mặt đất, nhặt lên.
Dương Tuyết thấy thế nói cho hắn biết: “Đây là Kiều Kiều vừa đan, chắc là cô bé làm rơi. Anh mau đuổi theo đưa cho em ấy đi, nếu không thì cứ để ở đây cũng được, lần sau em ấy đến tôi đưa cho em ấy.”
“Tôi đưa cho em ấy.” Giang Phóng dắt tay Giang Viễn đi ra ngoài.-Trucxinh-

Ngoài cửa đã không thấy thân ảnh của Kiều Kiều, Giang Phóng cầm bút kế nhìn nhìn, chậc chậc, nữ công thật kém. Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều đan, trình độ có hạn, mũi đan không tốt. Ở trường học cũng không thiếu bạn nữ thích hắn, tặng hắn cái này, hắn cũng không thèm, cảm thấy thứ dùng thứ kia làm gì, nhưng nhìn cái này, Giang Phóng suy nghĩ một chút liền cất vào trong túi của mình.
Giang Viễn ở một bên có chút không hiểu hành động này của Giang Phóng: “Ca, chúng ta không đem đồ trả lại Kiều Kiều kia sao?” Ca hắn thế nào lại thu lại?
“Không trả, anh giữ lại dùng, dù sao cái này do em ấy đan, lại đan cái khác cũng được.” Mặt không chút thay đổi Giang Phóng nói.
Sao cơ? Giang Viễn ở một bên suýt ngất, ca hắn có ý gì? Không trả?
Ca hắn bảo không thích mấy thứ ẻo lả này mà?
Nhớ rõ hoa khôi trường học bọn họ là Chu Tiểu Linh, đan một cái cho ca hắn, không phải ca hắn nói không thích những thứ như vậy sao? Giờ sao lại đem đồ của Kiều Kiều gì đó làm của riêng rồi? Kiều Kiều coi như đã giúp bọn họ đấy? Làm vậy không tốt nha?
Nhìn vẻ mặt của em trai, Giang Phóng cũng biết nó nghĩ gì, liếc mắt nhìn em trai khờ khạo của mình một cái.
“Chuyện này không cần mày quan tâm. Mấy ngày này coi chừng một chút. Đợi ngày mai đi học nhìn anh thế nào tiêu diệt hội kia.” Còn dám bắt nạt em trai hắn, bọn họ đúng là chán sống rồi.
“Em đi với anh.”
“Ừ, được, nhưng nếu để anh thấy mày khóc lần nữa, xem anh làm thế nào phạt mày.” Em trai hắn rất hay khóc, thật sự là không chịu nổi, có phải nam nhân hay không đây. Một lần nữa hắn hoài nghi giới tính của em trai mình.
“Em bảo đảm không khóc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận