Lời nói của Kiều Kiều làm cho Giang Hải Dương và Giang Phóng đều trầm mặc. Hai người giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Xác thực chú định xây một khu trung cư hạng sang, nhưng địa điểm chú thấy tốt nhấtkhông phải là thành nam vùng mới giải phóng, mà là vị trí nhà máy trang phục Phú Cường ở Dân Giang” Giang Hải Dương nói.
“Nhà máy trang phục Phú Cường?” Kiều Kiều suy nghĩ một chút: “Vị trí nhà máy sản xuất trang phục Phú Cường đúng là rất tốt, nhưng mà chỗ đó rất ồn ào. Hơn nữa khôngcó xanh hóa, cháu thấy xây dựng khu trung cư hạng sang ở đó, không phải biện pháp tốt nhất. Cháu nghĩ, ở vị trí đó, chúng ta chỉ nên xây những căn hộ chất lượn thường, sau đó khai phá dày đặc một chút, khu trung cư cao cấp chân chính vẫn phải ở thành nam vùng mới giải phóng, mặc dù không tính gần, nhưng cũng không xa, khoảng cách xem như vừa phải. Phong cảnh lại đẹp, còn yên tĩnh, tiện ích đẳng cấp, người có tiền đều thích riêng một ngọn cờ. Hơn nữa, giá đất ở thành nam vùng mới giải phóng và vị trí nhà máy trang phục Phú Cường không giống nhau. Muốn san bằng nhà máy trang phục Phú Cường để xây khu trung cư mới sẽ lại phát sinh thêm một khoản chi phíkhông nhỏ còn chưa kể di dời nhà máy sẽ gặp nhiều khó khăn. Trong khi đó ở thành nam vùng mới giải phóng chưa có gì, đặc biệt là nếu chúng ta xây dựng trung cư hạng sang ở đó còn có thể kéo kinh tế ở thành nam lên, có rất nhiều chỗ tốt”.
Giang Hải Dương nghe Kiều Kiều nói xong, tán thưởng gật nhẹ đầu, “Xem ra, chúng ta còn chưa suy tính thấu đáo, tiểu Phóng tiểu Viễn à, mặc dù Kiều Kiều là con gái nhưng mà ở điểm này các con không bằng con bé. Tư tưởng hay việc làm của con bé, đều rất đặc biệt, cũng rất có kiến giải”.
Kiều Kiều được khen nên thẹn thùng, thật ra những thứ này cô đều biết trước rồi nên mới nói như vậy. Nhớ năm đó, nhà máy trang phục Phú Cường cũng bị khai phá thành khu trung cư cao cấp? Nhưng cuối cùng buôn bán không tốt, gây ra rất nhiều chuyện. Đầu tiên là thời điêm di dời nhà máy gặp phải cản trở, Giám đốc nhà máy không đồng ý, yêu cầu phải bồi thường, lúc ấy giằng co rất lâu, cả thị trấn Dân Giang không ai làkhông biết. Về sau vẫn phải bồi thường cho người ta, mới có thể thi công. Lúc xây xong chất lượng lại không tốt. Mặc dù là khu trung cư hạng sang, nhưng lại quá dày đặc, đến lúc dao dịch, thì rất ít người quan tâm. Dân chúng bình thường muốn mua, quá đắt, còn người có tiền, căn bản người ta chướng mắt khu đất này.
“Chú Giang, chú đừng khen cháu, cháu rất xấu hổ”.
“Suy nghĩ của cháu rát thực tế, chú sẽ suy nghĩ thật kỹ”.
Giang Phóng cũng không quan tâm cha mình vẫn đang ở bên cạnh, vươn tay ôm lấy Kiều Kiều, “Vợ anh thật giỏi”.
“Bá!” mặt Kiều Kiều đỏ rực, thằng nhóc chết tiệt này, hắn, hắn, hắn không biết xấu hổ. Trước mặt người lớn sao có thể càn quấy như vậy chứ? cô, cô mới chỉ là Lolita mười sáu tuổi thôi? Ô ô
Dùng sức véo eo Giang Phóng mấy cái, nhưng Giang Phóng vẫn như cũ không buông tay, còn vui vẻ nói “Bảo bối, em đang nhéo anh hay gãi ngứa cho anh thế?”
Mặt Kiều Kiều càng đỏ, nhưng Giang Hải Dương thì lại rất vui vẻ.
“Để chú về công ty thương lượng một chút xem thế nào đã. Nếu có thể tiến hành thìKiều Kiều à, cháu còn phải tiếp tục cho chú ý kiến đấy!”
“Được ạ”
“Kiều Kiều, vào trong học với anh đi” Giang Phóng lôi kéo Kiều Kiều.
“Được rồi, được rồi” Tên sắc lang này, nhất định không có chủ ý tốt gì, cái gì mà vào phòng học với hắn, cắt. Kể từ khi hai người chính thức quen nhau, chỉ cần khi nào bọn họ ở riêng thì hắn nhất định sẽ giở trò, các loại hình ảnh hài hòa.
Giang Hải Dương nhìn thiếu nam thiếu nữ xô xô đẩy đẩy vào phòng, cười lắc đầu, đúng là tuổi trẻ.
“Cha, vậy con cũng về phòng học đây!” Gần đây Giang Viễn trở nên yêu học tập, khiến cho tất cả mọi người rất kinh hãi.
Mà theo thuyết pháp của Kiều chính là, Giang Viễn trưởng thành, cho nên sửa đổi tính tình. Biết rõ tầm quan trọng của học tâp.
Nhưng Kiều Kiều lại không cho là đúng, làm sao có thể? Còn sửa lại tính tình, bò khiên đến Bắc Kinh thì không phải là bò sao.
“Đến, Kiều Kiều” Giang Phóng ngồi ở trên giường dang tay cười.
Kiều Kiều lườm hắn một cái, sắc lang thối này.
“không phải anh muốn học sao?”
“Học cái gì mà học? Ngày nào anh cũng mệt muốn chết đi được. Qua đây nằm với anhmột lát”. Đại hôi lang hấp dẫn tiểu bạch thỏ.
“không cần, em có ngốc mới qua đấy! Ai không biết tâm địa giảo hoạt của anh, em nóicho anh biết, không được lộn xộn. Cha anh cũng đang ở đây, nếu anh mà làm loạn, emsẽ xấu hổ chết mất”
“Sợ cái gì. Em không phải là vợ anh sao? Từ nhỏ chúng ta đã ở cùng một chỗ rồi. Mau, đến đây đi. không phải em nói gần đây hay mệt mỏi sao, bả vai còn đau không? anhxoa bóp giúp em? anh mát xa rất chuyên nghiệp đấy”.
“Giang Phóng, có phải anh coi em là đứa ngốc không. anh cách xa cái giường một chút cho em. Mau đi học đi. Mặc dù anh vào đại học A không thành vấn đề, nhưng điểm thi của anh cũng không thể quá kém, làm cho những phần tử chí thức như bà ngoại và mẹanh mất mặt được, mau đến đây. Nếu không em sẽ tức giận”. Lolita hai tay chống nạnh,một bộ dạng Dạ Xoa, có điều Giang Phóng lại cứ vui tươi hớn hở, ngoan ngoãn đứng dậy.
Tiểu quai quai này, bộ dạng nghiêm túc thật đáng yêu!
Kiều Kiều trổ mã vô cùng tốt, mặc dù vóc người mảnh mai, nhưng ngực to gần B, có thể nhìn ra được cô còn tiếp tục phát triển, mà eo nhỏ tinh tế cùng mông nhỏ vểnh vểnh càng làm cho Giang Phóng phải nuốt nước miếng. cô gái nhỏ này, thật là đẹp!
“anh nhìn chỗ nào đấy?” Kiều Kiều phát hiện tầm mắt Giang Phóng rơi xuống ngực của mình, tức giận đẩy hắn một cái, sao có thể bày ra cái bộ dạng đó chứ.
“Hắc hắc. Sau này không phải đều là của anh à, giờ anh nhìn thì có làm sao”. Giang Phóng nói thầm.
“Sắc lang!” Lolita lời lẽ chính nghĩa.
Lúc Tần Tố Cẩm về, thấy Giang Hải Dương ở nhà thì rất ngạc nhiên, “Di? Hải Dương? Sao hôm nay anh về sớm vậy”.
“Ừ, nếu hôm nay không về sớm, thì sao có thể nghe được cao kiến của Kiều Kiều? Đến, thay đồ đi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm”.
“Vâng” Kiều Kiều nói gì?
Tần mẹ khai thông Tần Tố Cẩm, sao Tần Tố Cẩm có thể không hiểu đạo lý chứ, đúng là bà có chút vội vàng rồi? Bà quên mất, bà đã bỏ rơi bọn nhỏ hơn mười năm, cho nên, bàkhông thể dùng cách làm bình thường với con của bà.
Hôm nay Kiều Kiều ở Giang gia ăn cơm, thời gian con bé ở Giang gia cũng còn nhiều hơn bà, cho nên bà cũng không còn ý kiến gì nữa.
“Kiều Kiều, cháu nói xem, nếu như khai phá thành nam vùng mới giải phóng để xây dựng khu trung cư hạng sang thì cháu còn ý kiến nào tốt không?” Giang Hải Dương vừa ăn vừa hỏi.
“Chú Giang, cái gì cháu cũng không hiểu, nhưng cháu thấy, nếu cháu là người có tiền, cháu sẽ thích những nơi yên tĩnh, phong cảnh tươi mát đẹp đẽ, dịch vụ tiện nghi thuận tiện nhanh chóng. Có thể tham khảo những khu biệt thự kiểu cách Châu Âu, cũngkhông cần diện tích căn hộ quá lớn, chỉ cần không quá bé là được, kiến trúc căn hộ cũng phải phong phú một chút. Người có tiền thường không thích nhà mình giống với nhà người khác cho nên kiến trúc không được quá giống nhau”.
“Những thứ đó có thể làm được. Nếu như muốn chọn vị trí của nhà máy trang phục Phú Cường thì cần phải khởi động chi phí tài chính, ngược lại nếu chọn thành nam vùng mới giải phóng thì thoải mái hơn nhiều. Kiều Kiều nói không sai, muốn di dời nhà máy sẽmất một khoản chi phí rất lớn. Mà thành nam vùng mới giải phóng thì không cần di dời cái gì hết, không chỉ có như thế, nếu thật sự xây trung cư ở đó sẽ kéo kinh tế khu vực đó lên, đối với chính phủ mà nói cũng là một chuyện tốt. Lúc đó chú sẽ nói chuyện này với Phi Dương, xem trong chính sách có thể đạt được khuyến khích nào hay không”.
“Chú Giang, đây là lần đầu tiên chú tham gia vào thị trường bất động sản, nếu đã làmthì nhất định phải làm tốt. Dùng khu trung cư ấy công phá thị trường Dân Giang, biến nó thành một khu trung cư cao cấp hạng sang nổi tiếng. Có được danh tiếng đó, nếu như có người muốn bắt trước, cũng sẽ khó khăn hơn, về sau chú Giang muốn xây dựng khu trung cư khác, kể cả không phải khu hạng sang đi nữa, nhưng có danh tiếng này thìnhất định sẽ suôn sẻ hơn nhiều”.
“Ý tưởng của tiểu nha đầu không tệ”.
“Còn có, chú Giang, khu nhà đó, khi đem ra tiêu thụ cũng phải đặc biệt. Tạm thời chỉ nên úp mở về dự án này mà thôi. Nhưng chúng ta phải sử dụng tất cả các phương tiện truyền thông để quảng cáo tuyên truyền hình ảnh của khu trung cư này, đương nhiên rồi, sáng tạo rất quan trọng. Phải để cho người khác cảm thấy đặc biệt. Thủ tục giao bán chuyển nhượng phải nhanh chóng dể dàng. Nghẹn một cỗ hỏa như vậy, người mua mới coi trọng. Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cháu mà thôi, không nhất định sẽ chính xác, quyết định vẫn là của chú Giang!”
Tần Tố Cẩm nghe cuộc trò chuyện giữa Giang Hải Dương và Kiều Kiều, có một loại ý tưởng rất kỳ lạ
không trách được Giang Hải Dương lại liên tục tán thưởng khen ngợi Kiều Kiều như vậy, thực sự Kiều Kiều không không giống một đứa nhỏ. Bà đi theo con đường học thuật, đối với phương diện làm ăn muôn bán luôn không hiểu lắm. Nhưng nhìn cô bé này ung dung tự tin nói, Tần Tố Cẩm cảm khái, có thể mình đã già rôi.
Giang Hải Dương suy nghĩ một chút, “Ừ, chuyện đó chú sẽ suy nghĩ thật kỹ, Kiều Kiều, nếu như chuyện này thật sự thành công, chú Giang nhất định không bạc đãi cháu”.
“không cần đâu chú Giang”.
“Kể cả em không giúp ông ấy nghĩ kế thì ông ấy cho em tiền em cũng cứ cầm lấy. Đều là người một nhà, em lấy tiền của ông ấy là chuyện bình thường”.
Phốc, Giang Phóng ca ca, sao anh lại nói như vậy chứ?
“Còn chưa lấy người ta đâu, vậy mà đã tranh thủ giúp vợ con rồi? Thằng nhóc nàykhông biết là nuôi cho ai” Giang Hải Dương nhìn Tần Tố Cẩm cảm khái.
Tần Tố Cẩm cũng cười.
“Ngươi này nhi tử như vậy đã sớm biết cho ngươi phủi đi con dâu, ngươi liền trộm vui mừng đi.” Trêu chọc.
“Ha ha.”
Kiều Kiều đưa không ít ý kiến cho Giang Hải Dương, mặc dù không nhất định sẽ hữu dụng, nhưng cô cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi, hi vọng những thứ đó có thể giúp ích cho Giang Hải Dương
không bao lâu, công ty của Giang Hải Dương đã chứng thực chuyện này, ở thành nam vùng mới giải phóng khai phá nhà ở. Mặc dù, địa điểm này không được nhiều người coi trọng. Cha của Tiểu Bạch cũng là một thương nhân bất động sản, quan hệ của hai nhàkhông tồi, cho nên lão Bạch cũng đến để khuyên Giang Hải Dương, nhưng Giang Hải Dương có ý nghĩ riêng của mình. Ông nói đại khái ý tưởng của mình cho lão Bạch, lão Bạch như có điều suy nghĩ. Bảo là muốn xem lần ra tay này của Giang Hải Dương rốt cuộc có thể thành công hay không.
Giang Hải Dương cũng đã lên kế hoạch và thương lượng với đối tác, mặc dù không phải tất cả mọi người đều tán thành suy nghĩ của ông, nhưng đa số đều nghĩ dự án này có thể thực hiện.
Nghe Giang Hải Dương tán dương con gái nhà mình có đầu óc buôn bán, cũng chứng thực chỗ tốt của việc mua nhà cho nên Kiều ba Kiều mẹ quyết định mua một căn hộ, rồi cho người ta thuê.
Kiều Kiều nghĩ, hi vọng tất cả đều tốt.