Edit: Otaku Bi
Đêm khuya, một mình Giang Viễn đứng trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng làm việc, nhìn ánh đèn ảm đạm bên ngoài. hắn đốt một điếu thuốc, nuốt lấy làn hơi khói.
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa mới nhận, hắn cười cười. Đó là điện thoại của ba hắn, nóivới hắn mai về nhà dùng bữa tối, cũng khuyên nhủ hắn, bảo hắn đi xem mặt, ừ, xem mặt sao? Nếu như việc đó có hiệu quả, không phải hắn đã kết hôn từ lâu rồi còn phải chờ tới lúc này sao? anh của hắn kết hôn từ sớm, cho đến giờ đứa cháu lớn của hắncũng đã mười lăm tuổi rồi. Nhưng mà hắn, vẫn độc thân như trước.
Những năm này dù hắn không nói cho ai cả, thế nhưng hắn nghĩ chắc là bọn họ Mấy năm nay hắn ai cũng không có nói cho, thế nhưng hắn nghĩ, bọn họ chắc đều biết hết rồi đi? Ngoại trừ người là đương sự kia, thì tất cả mọi người đều biết rồi sao? hắn, yêuchị dâu của mình, chính là cô gái lớn lên từ nhỏ cùng với hắn, Kiều Kiều. Ông bà ngoại của hắn biết, ba mẹ hắn cũng biết, đến cả anh trai của hắn, đều biết rồi, duy chỉ cómột người không biết đến đó chính là Kiều Kiều. hắn cảm thấy hổ thẹn với mọi người, cho nên, hắn không dám về nhà, thậm chí là trốn tránh mọi người.
Lúc nhỏ, hắn không có mẹ, còn ba thì ngày nào cũng bộn bề nhiều việc, bận rộn kiếm tiền, hắn chỉ có anh trai, và cũng chỉ ỷ lại vào anh trai, thế nhưng mọi người đềukhông thích hai người bọn họ, còn mắng mỏ bắt nạt họ. Mỗi lúc như thế, anh trai sẽxông lên như một đầu tàu nhỏ. Về sau, khi có người bắt nạt hắn, hắn cũng chỉ biết khóc, hắn không hiểu, vì sao ba mẹ lại không ở bên cạnh bọn họ. anh trai nói, anh sẽkhông để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt hắn cả, cho dù không đánh lại thì anh cũng sẽkhông cho chúng nó thoải mái, dần dần, tất cả mọi người đều biết đến hai anh em họ và đều sợ anh trai.
Từ khi đó hắn bắt đầu biết cáo mượn oai hùm.
Từ khi còn học nhà trẻ, hắn đã có bạn gái, hắn nghĩ, ở bên cạnh có người quan tâmhắn thật là tốt. Chỉ cần người kia hơi có chút không quan tâm hắn là hắn chia tay luôn. Sau đó tiếp tục tìm người khác.
Khi học tiểu học, thì hắn biết Kiều Kiều, lúc đó, hắn đang đùa giỡn một cô học sinh lớp 1, kỳ thực cho tới giờ thì hắn đã quên cô bé đó tên là gì rồi, hình dáng ra sao cũng quên. Sau đó, Kiều Kiều đã đánh hắn, một cô bé nhỏ nhắn cô lấy đâu ra lá gan lớn như thế? Về sau, bọn họ gặp nhau tiếp xúc với nhau càng ngày càng nhiều, tiếp về sau nữa, bọn họ chuyển tới Kiều gia để ở, lại về sau, anh trai nói, anh thích Kiều Kiều.hắn rất vui vẻ mừng cho họ, thế nhưng ở trong lòng dường như bị mất đi một cái gì đó, hình như đó là một thứ rất quý giá đã bị đoạt đi rồi.
Thời gian trôi đi tựa như nước chảy, dần dần hắn phát hiện rằng hắn chỉ thích Kiều Kiều mà không thể nào tiếp nhận được người nào khác. Giống như anh trai hắn khôngbiết từ lúc nào mà đã yêu Kiều Kiều, hắn, cũng không biết, chỉ biết là đã thích, khôngcó lý do không có đạo lý nào.
một mình hắn cuộc trong một góc âm u, không dám nói ra, cũng không thể nói, khi đó, gia đình hắn đã không còn chia cắt, trở thành gia đình phú quý. Thế nhưng, hắnvẫn thích Kiều Kiều và không thể tranh giành với anh trai của hắn.
Chỉ bởi vì hắn không tập trung, mà thời điểm ở công trường hắn không chú ý tới khung giàn giáo đang đổ xuống, anh trai đã cứu hắn, suýt nữa thì anh rời xa mọi người. Lúc đó, có lẽ là thời điểm hắn cảm thấy bất lực mê man nhất trong cuộc đời này. hắn đãrất sợ hãi, nhìn Kiều Kiều thương tâm, nước mắt rơi không ngừng, Giang Viễn cảm thấy, bản thân mình chính là một tội nhân..
Có lẽ là ông trời nhìn thấy sự dằn vặt của hắn, nghe được lời cầu khẩn của Kiều Kiều, mà anh trai hắn cuối cùng cũng tốt lên.
Lúc đó hắn đã thề, nhất định hắn phải thu lại tình cảm của mình với Kiều Kiều, đời nàyhắn không thể nào làm chuyện có lỗi với anh trai của mình.
Thế nhưng, hắn, lại phạm lỗi, cho dù tất cả mọi người không trách hắn, hắn vẫn rất tự trách, nếu như không phải do hắn đụng phải Phương Khuynh Nhan, tiểu Náo Náo sẽkhông bị sinh non.
Tiểu quỷ bướng bỉnh lại thích lăn qua lăn lại kia. Nghĩ tới cô nhóc đó, Giang Viễn cười lắc lắc đầu.
Cầm chìa khóa, hắn lái xe về nhà, cho xe tiến thẳng vào gara, đi lên lầu.
Hử? một bóng dáng như con vật nhỏ cuộn mình ở cửa, Náo Náo?
"Náo Náo?"
"Chú." Náo Náo vẫn gọi Giang Viễn chú. Hồi bé, Náo Náo rất bướng bỉnh rất thích khóc, hai vợ chồng tiểu Bạch thường đem Náo Náo vứ cho Giang Viễn chăm sóc, dù sao, con nhóc này chỉ cần đến gần Giang Viễn là hoạt bát lanh lợi dễ bảo hơn nhiều, bây giờ cũng thế.
Nhìn cô gái nhỏ trên mặt là vết nước mắt giàn rụa, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngồi rúc mình ở đây, Giang Viễn vội vàng mở cửa.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Chắc là vì được gặp Giang Viễn, nên Náo Náo tủi thân khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Hu, hu, chú ơi, ba cháu đánh cháu." cô bé không nói rõ nguyên nhân là gì, thế nhưng vẫn làm cho Giang Viễn đau lòng, cô gái nhỏ kiên cường hắn nhìn từ nhỏ đến lớn lên, lại khóc lóc đau thương như thế, có thế đoán được, không phải là chuyện nhỏ.
"Nhanh đi vào, không mặc áo khoác gì cả, có lạnh không?”. Hai người đi vào cửa, Giang Viễn nhìn thấy trên má của Náo Náo có vệt hồng khác thường, còn ẩn hiện lờ mờ dấu ngón tay.
Giang Viễn càng thêm đau lòng. Đưa tay sờ hai má cô gái nhỏ. cô năm nay đã mười tám, đã học năm cuối trung học rồi. Chẳng mấy là thi tốt nghiệp trung học, bởi vì bị sinh non, đi học sớm, nên thành tích học tập ở trường của cô rất bình thường.
Nhìn cô gái nhỏ như con chó nhỏ lưu lạc ngồi trên sô pha, Giang Viễn rót cho cô nhóc cốc nước.
Cũng đúng lúc này, di động của Giang Viễn vang lên. trên màn hình ánh sáng lấp lóehiện lên hai chữ “tiểu Bạch”.
Nhấn nút nghe điện thoại, nói: “Chuyện gì vậy?”
"Con bé nhà anh có ở chỗ chú không?" Giọng nói của tiểu Bạch lạnh lùng khác hẳn ngày thường, ngữ khí không được tốt lắm.
“Phải. anh đánh nó hả? Con bé còn nhỏ, nói chuyện nhẹ nhàng là được, đâu cần phải đánh." Giang Viễn có chút bực mình.
"Chú không biết nguyên nhân sao?" người ở đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, nghĩ nghĩ: "Giờ anh qua đó đón nó."
"Con bé chưa nói gì, anh qua đây đi."
Cúp điện thoại, thiếu nữ nhỏ đã đứng ngay cửa.
"Là ba của cháu phải không?"
"Phải, tý nữa ba cháu sẽ qua đây đón cháu, không có chuyện gì đâu, chú không để cho anh ấy đánh cháu nữa đâu. Ngoan nào." nói rồi đem nước nóng đưa cho cô nhóc.
"Cháu không về nhà." Hai người quay trở lại phòng khách, cô gái nhỏ trịnh trọng tuyên bố.
"không về nhà thì đi chỗ nào? Đừng lo lắng, chú sẽ nói chuyện với ba cháu, không để cho anh ấy đánh cháu nữa, xảy ra chuyện gì thì chỉ cần nói chuyện là được rồi. Cháu trộm chạy tới đây phải không?" Nếu không phải như thế thì vừa nãy tiểu Bạch sẽkhông gọi điện cho hắn, chắc là không tìm thấy mới đoán cô nhóc tới đây.
"Ba ba xem trộm nhật ký của cháu, lại còn đánh cháu nữa. Cháu không muốn về nhà đâu”. cô gái nhỏ từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình rất tùy hứng.
Giang Viễn bật cười, giờ đã 18 tuổi rồi, nhưng cô nhóc vẫn hồn nhiên vô tư như trước, vẫn khả ái, vẫn như hồi bé tính tình tùy hững.
"Là ba cháu làm sai, chờ anh ấy tới chú sẽ phê bình cho cháu. Vậy cháu có muốn kể cho chú nghe xem là lần này vì sao lại thế được không?” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng mà Giang Viễn cũng hiểu, nếu như không phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng thìlàm gì có chuyện Tiểu Bạch luôn luôn cưng chiều tiểu bảo bối này như công chúa lại có thể ra tay đánh đau như vậy.
"Cháu có người trong lòng, nhưng mà bị ba biết rồi, ba không chấp nhận." cô gái nhỏnghiêm mặt nói.
Người trong lòng? Ha ha, đúng vậy, cô nhóc đã mười tám tuổi rồi. Chẳng mấy chốc mà tiểu Náo Náo đã thành thiếu nữ 18 tuổi rồi. Tiểu Bạch này thật là, cô gái nào màkhông có chút tình cảm yêu đương? Chỉ cần nói chuyện với nó là được, sao lại đi đánh nó. Nghĩ đến cô nhóc mình nuông chiều yêu thương nhiều năm nay, giờ đã lớn rồi, đãcó người để thích rồi. Trong lòng Giang Viễn hình như có một chút lạc lõng.
"Vậy người mà Náo Náo thích trông như thế nào? Cháu còn nhỏ, rất nhiều chuyệnkhông biết, ba cháu cũng là muốn tốt cho cháu thôi, nhưng mà, chú cũng sẽ khuyên nhủ anh ấy. Đừng có cáu kỉnh với người trong nhà nữa, được không nào??"
"Giang Viễn..." Náo Náo đứng lên.
Con nhóc này, gan lớn rồi nha, dám gọi thẳng tên hắn.
"Gọi là chú."
Giang Viễn nhìn thấy cô bé đang cởi cúc áo sơ mi của mình, hắn nghe được âm thanh khô khốc của chính mình: “Cháu đang làm gì vậy?”
Trong nháy mắt cô gái nhỏ cởi hết áo ra, chỉ còn lại thân thể nhỏ nhắn trắng nõn, cùng với chiếc áo ngực ren hồng nhạt.
"Cháu làm gì vậy, nhanh mặc lại áo vào?” Giang Viễn chạy nhanh tới cầm áo sơ mi trùm lên người cô.
cô gái nhỏ phản kháng rất kịch liệt, “không, em không mặc..."
"Cháu có biết mình đang làm cái gì hay không hả?. Mau mặc vào."
"Em thích anh, em đem bản thân em cho anh. Như vậy rồi thì anh không còn là chú của em nữa, ba sẽ không thể ngăn cản em…” cô gái nhỏ không những không mặc lại áo vào mà còn như bạch tuộc bám dính lên người Giang Viễn.
Mà Giang Viễn, thì lại ngây dại vì những lời mà cô nói.
Nhìn Giang Viễn ngây người, cô gái nhỏ to gan nhướn đầu lên, đưa tới, hôn lên môi của hắn.
Khi hai đôi môi vừa tiếp xúc nhau, Giang Viễn cảm giác như trong đầu mình nổ ầmmột tiếng. Mà Náo Náo lại vẫn vô tâm vô phế dán chặt môi của hắn, hôn hắn, động tác của cô, nếu nói là hôn thì càng giống như một con vật nhỏ đang gặm cắn thì đúng hơn.
Giang Viễn cũng đã hai mươi năm không gần gũi nữ nhân. hắn đã ba mươi tám tuổi.
âm thanh tiếng đập cửa truyền tới.
Giang Viễn thức tỉnh lại, cũng đánh tỉnh người nào đó đang cưỡng hôn.
Giang Viễn biết, người tới nhất định là tiểu Bạch. không biết vì sao, hắn có một chút hoảng hốt.
"Mau mặc quần áo vào." Đẩy tiểu Náo Náo, Giang Viễn không đếm xỉa đến hành động phản kháng của cô, khoác áo sơ mi vào cho cô, cài hai cúc, tiếng gõ cửa bên ngoài càng thêm gấp gáp.
"Cài lại mấy cúc kia vào cho chú." Giang Viễn chạy nhanh qua mở cửa.
Ngoài cửa là hai vợ chồng Tiểu Bạch.
"Sao giờ chú mới mở cửa, Náo Náo đâu rồi?"
Hỏi xong, hai người tự dưng đứng cứng ngắc tại chỗ. Giang Viễn đóng cửa xong, khi quay lại cũng ngây ngẩn cả người, áo của tiểu Náo Náo chỉ cài một chiếc cúc, mái tóc dài mất trật tự tùy ý xõa trên vai, lộ nửa bộ ngực sữa.
"Náo Náo." Phương Khuynh Nhan chạy nhanh tới kéo lại áo của con gái. Tiểu Bạch xoay người lại vung cho Giang Viễn một quyền.
"Đồ khốn kiếp, con gái của tao mới bao nhiêu tuổi, mà mày lại dám xằng bậy với ó.” Tiểu Bạch vung từng đấm từng đấm, Giang Viễn đứng lăng lăng không phản kháng..
Nhưng Náo Náo lại chạy tới, đứng ra bảo vệ Giang Viễn.
"Ba, ba làm cái gì thế. Ba đừng đánh anh ấy, là con đã quyến rũ anh ấy, con yêu anhấy."
"Náo Náo." Vì Náo náo che chở cho Giang Viễn, thế nên đương nhiên là tiểu Bạchkhông thể tiếp tục đánh được nữa.
"Ba, con thích anh ấy, chỉ thích anh ấy thôi, con muốn cùng một chỗ với anh ấy, ba, ba hiểu con nhất mà, ba đừng có như vậy được không?"
Người trong lòng của Náo Náo là hắn? Giang Viễn lâm vào ngây dại. không thể tiêu hóa những điều vừa mới phát sinh.