Trùng Sinh Chi Kiều Kiều

Edit: Otaku Bi

"Náo náo, rốt cuộc con có hiểu chuyện hay không hả? Chưa nói đến chuyện mẹ với ba con có đồng ý việc này hay không, con hỏi chú Giang Viễn xem, hỏi thử xem, chú ấy có thích con không? Chú ấy có muốn ở bên con hay không? Trong lòng của chú ấy, con vĩnh viễn chỉ là một đứa cháu thôi. Náo Náo, con có thể yêu đương, có thể chơi đùa kiểu gì cũng được, thế nhưng, con mà ở bên Giang Viễn là chuyện không thể nào. Chú ấy lớn hơn con tới hai mươi tuổi. Hơn nữa, nếu như chú ấy có chút yêu quý con,thì đó cũng chỉ là tình cảm dành cho một đứa cháu mà thôi. Con đừng có ngang bướng nữa, về nhà cùng vớ mẹ, được không? Ba đánh con là ba sai rồi, nhưng mà Náo Náo, con phải hiểu rằng ba không cố ý đánh con mà, chỉ do là ba tức giận quá mà thôi. Con hay ngoan ngoãn một chút thôi, con muốn gì mẹ cũng đồng ý được không?” Phương Khuynh Nhan nói đúng trọng điểm. Chưa nói đến việc Giang Viễn lớn hơn congái cô tới hai mươi tuổi, bỏ qua điểm này, thì Giang Viễn cũng không yêu con bé. Náo Náo không hiểu được những chuyện đã phát sinh kia, nhưng chính cô và tiểu Bạch thìrất rõ ràng. Nếu như không còn tình yêu với Kiều Kiều làm sao mà Giang Viễn đã ba mươi tám tuổi rồi vẫn còn lẻ loi một mình như thế. 

"Con mặc kệ, dù bây giờ anh ấy không thích con, sau cũng sẽ thích con. Chỉ cần mọi người không ngăn trở thì anh ấy sẽ thích con. Hơn nữa, nếu như hai người mà khôngđến đây, đêm nay con sẽ thành người của anh ấy rồi, ba mẹ hỏi anh ấy xem, có phải vừa nãy con hôn anh ấy, anh ấy có phản kháng hay không." Tiểu Náo Náo không thèm nghe những lời của mẹ mình, nói những lời bốc đồng.

Sau nghe xong những lời này của con gái Tiểu Bạch vô cùng tức giận, nhìn về phía Giang Viễn lại càng tức giận hơn nữa.

"Giang Viễn, chú dám? Tôi còn tưởng chú là con người trước sau như một, thủ thân như ngọc chứ. Nếu cậu thật có khả năng như thế, thì tự đi tìm phụ nữ mà kết hôn đi. Chú coi chuyện này thành cái gì? Bắt nạt đứa con gái nhỏ, nó là đứa trẻ mà chú nhìn nó lớn lên từ nhỏ đó. Ấy vậy mà chú dám hạ thủ với nó”. Tiểu bạch cười chế nhạo.

Giang Viễn không thể phản bác lời của Náo cũng, cũng không có cách nào nói lại tiểu Bạch.

Sau một hồi im lặng.

"Tôi sẽ không ở cùng một chỗ với cô bé đâu, hai người yên tâm, trong lòng của tôi, côbé chỉ là một đứa cháu gái thôi. Hai người mang cháu về nhà đi, sau này, tôi sẽ khônggặp cô bé nữa” Giang Viễn kéo Náo Náo nhét vào lòng ba của cô. Mở cửa nhà, khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho bọn họ.

một giọt nước mắt thật to rơi xuống."Giang Viễn, hỗn đản."

Nhìn Giang Viễn hành động dứt khoát, tiểu Bạch cùng Phương Khuynh Nhan nhanh chóng kéo con gái mình ra khỏi cửa.

Náo Náo oa oa khóc lớn, khiến cho không ít người thò cổ ra ngoài nhìn xem.

Chờ cho tới khi một nhà ba người rời đi. Giang Phóng buồn bực ném mình lên sô pha. Tâm tình lại càng thêm phiền muộn, Náo Náo thích hắn? cô gái bé bỏng mà hắn nhìn lớn lên từ nhỏ kia thích hắn? Lấy ra một gói thuốc lá, Giang Viễn châm lửa, tâm tình lại càng tối tăm.

Náo Náo bị ba mẹ cô mang về nhà, cô bé không ngừng khóc nháo phản kháng, dù thế nào cũng không chịu thỏa hiệp, làm cho tiểu Bạch tức giận không biết làm thế nào, tức giận nhốt cô trong phòng. Em trai của cô nhóc tên Đô Đô, lúc trước chính cậu là người giúp đỡ chị mình lén chạy ra ngoài. Nhìn thấy chị bị bắt về, Đô Đô cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.


"Con ngoan ngoãn cho ba nhá, nếu để cho ba biết con giúp chị con trốn lần nữa, ba đánh đòn con, nhanh về phòng đi.” Đô Đô cụp đuôi chạy nhanh về phòng mình.

Náo Náo bị giam vào trong phòng. cô nhóc không ầm ĩ đập cửa nữa, mà ở bên trong oa oa khóc lớn.

Phương Khuynh Nhan muốn vào xem cô nhóc thế nào, tiểu Bạch kéo cô lại.

"Mặc kệ con bé, để cho nó khóc đi. Khóc mệt thì thôi."

Quả nhiên, Náo Náo khóc đã một hồi rồi không nghe thấy tiếng gì nữa.

Khóc đủ rồi, cô nhóc đem hộp thuốc mình giấu kỹ từ trước trong phòng lấy ra. Nắmthật chặt trong tay. cô thích hắn, rất rất thích hắn. Nhất định cô phải ở bên hắn. cônhóc lấy ra một tờ giấy, viết một thứ gọi là di thư, đại khái với nội dung chính là: conyêu anh ấy, nếu như không được ở bên cạnh anh ấy, vậy con không cần cuộc sống này nữa.

Đem tất cả thuốc nhét vào trong miệng, Náo Não yên lặng nằm trên giường, cô nhóc biết, nhất định Đô Đô sẽ lén đến nhìn xem cô làm sao.

Ban đêm vắng vẻ, một tiếng thét thật to truyền đến "A —— "

Tiểu bạch cùng Phương Khuynh Nhan vẫn chưa ngủ, cả hai đều vì chuyện của con gáimà trằn trọc, đang cùng nhau thảo luận xem bây giờ nên xử trí như thế nào?

Hai người nghe thấy tiếng kêu, vội vã đứng dậy lao ra khỏi phòng, là tiếng của Đô Đô.

"Chị, chị ơi, chị bị làm sao vậy? Chị ơi..." Đô Đô bám lấy người chị gái mình mà gào khóc.

"Làm sao vậy?" tiểu Bạch tràn đầy lo lắng bước vào cửa. Những gì nhìn thấy trong mắt khiến cho hắn tê liệt, hắn hiểu đứa con gái bảo bối của mình, người đang yên lặng nằm đó, mà ở bên cạnh, là hộp thuốc ngủ trổng rỗng cùng một phong di thư.

Người lung lay, tiểu Bạch chặn lại Phương Khuynh Nhan đang định xông vào cửa, “Nhan Nhan, mau gọi xe cứu thương, không, để anh lái xe, em đi chuẩn bị đi, Náo Náo tự sát rồi."


một buổi tối rối loạn.

Cho tới khi trời sáng, tiểu Náo Náo được chuyển sang phòng bệnh, thật may, vì thuốcđã quá hạn, mà Náo Náo uống vào không nhiều lắm. Nếu không, tiểu Bạch nắm chặt tay, nếu không, bọn họ sẽ mất đi đứa con gái này, đứa con gái vui tươi xinh đẹp của bọn họ. Đấm thật mạnh vào tường, Tiểu Bạch mắng to: “tên Giang Viễn hỗn đản, lão tử phải giết hắn."

Hùng hổ xông ra khỏi cửa, Phương Khuynh Nhan ngăn cản hắn.

"anh đừng xúc động, anh cũng biết mà, chuyện này không liên quan đến Giang Viễn. Đô Đô, con gọi cho chú Giang Viễn đi, nói cho chú ấy biết, Náo Náo đang ở bệnh viện, bảo chú ấy qua đây." Người làm mẹ, dù sao cũng mềm lòng, nhìn thấy con gái mình quyết tâm với Giang Viễn như thế, Phương Khuynh Nhan hơi thở dài.

"Gọi cậu ta tới mà làm gì? Tên hỗn đản này, đứa con gái tốt đẹp của tôi, vì cậu ta mà lại thành cái dạng như thế này." Cũng do Tiểu Bạch cực kỳ tức giận, làm sao mà hắnkhông biết người thích là con gái của hắn chứ.

"Được rồi, cứ gọi cho Giang Viễn qua đây đi, nếu không thì không biết con nhóc nhà mình lại náo loạn cái gì nữa." Nhìn Náo Náo nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, Phương Khuynh Nhan cảm thấy bất đắc dĩ.

Cả đêm Giang Viễn không ngủ, hắn nghĩ về những việc xảy ra những năm qua, về chuyện vừa xảy ra, Kiều Kiều, Náo Náo.

Khi tiếng điện thoại vang lênn, Giang Viễn đã hút tới 2 bao thuốc lá, trong phòng mù mờ khói thuốc.

Là Đô Đô.

"chú Giang Viễn, nhà cháu ở bệnh viện tỉnh, chị của cháu gặp chuyện rồi, mẹ cháu bảo cháu gọi điện cho chú để chú nhanh đến đây."

Náo Náo gặp chuyện không may sao? Giang Viễn vội vàng đứng dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chị uống thuốc ngủ tự sát." Giang Viễn cảm giác đầu mình như nổ tung lên. Túm lấy chìa khóa nhanh chóng chạy ra cửa, một đường đi thẳng tới bệnh viện.


Nhìn thấy Giang Viễn, tiểu Bạch có cảm giác nỗi nóng nảy bực tức của mình lại nổi lên, thình thịch, lại vung một nắm đấm.

Phương Khuynh Nhan kéo tiểu Bạch lại.

"Được rồi, được rồi. Tiểu Bạch, anh hay bình tĩnh một chút đi, con gái anh vẫn còn chưa tỉnh đâu! Tính của Náo Náo như thế nào mà anh còn không biết sao?" Tiểu Bạch bất mãn hạ nắm đấm.

"cô ấy, có sao không?" âm thanh của Giang Viễn run rẩy.

"không có việc gì, đã rửa dạ dày rồi. Nó uống vào không nhiều lắm, may mắn là chỗ thuốc ấy đã quá hạn sử dụng rồi." Nhìn quần áo Giang Viễn có chút mất trật tự, Phương Khuynh Nhan thở dài, "Đô Đô, con ra ngoài cửa đợi, ba mẹ có chuyện cần nóicùng với chú."

"Vâng." Tiểu Đô Đô nghe lời đi ra cửa, nhưng nháy mắt đã dán người lên cửa nghe ngóng.

"Giang Viễn, chúng ta nói chuyện đi."

"Vâng."

"Giang Viễn, tôi vừa suy nghĩ, nhiều năm nay, vợ chồng tôi luôn để mặc Náo Náo ở bên cậu, có phải đó là sai lầm?” Phương Khuynh Nhan dựa người trên ghế, cảm giác toàn thân vô lực.

"Tôi không biết sự tình sẽ diễn ra như thế này. Hai người đều biết, tôi, tôi không có ý nghĩ gì vượt mức cả." Nhìn gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh kia, Giang Viễn đau lòng đi tới, ngồi ở bên cạnh.

Tiểu Bạch nhìn thấy động tác của hắn, trong người lại dường như muốn bốc hỏa, đangđịnh động thủ thì bị Phương Khuynh Nhan kéo lại. Ném tờ giấy đã bị vò nát đưa cho Giang Viễn, trên mặt tờ giấy, còn có dấu vết nước mắt.

"Chúng tôi đều biết cậu không có ý nghĩ gì khác cả thế nhưng, Náo Náo lại có. Có thể trước đây cậu không biết, nhưng hiện tại thì biết rồi, chúng tôi, thật sự là không có cách nào để ngăn cản con bé cả.Cậu, có ý kiến gì không?"

Hai tay run rẩy tiếp nhận tờ giấy kia, rồi khẽ vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Náo Náo. Giang Viễn thống khổ nhắm nghiền hai mắt, rồi lập tức mở ra.

"Tôi lấy cô ấy."


"Mày, mày nghĩ hay nhỉ, mày..." Tiểu Bạch nóng nảy xông lên.

Kỳ thực tiểu Bạch là một người lý trí, chỉ có duy nhất một người có thể làm cho hắnkhông khống chế được như thế, cũng chỉ có con gái bảo bối của hắn.

"Tiểu Bạch, anh hãy nhìn Náo Náo mà xem, anh có thể giữ con bé trong lòng bàn tay mãi được sao?" Phương Khuynh Nhan cũng không muốn, vô cùng không muốn con gáicủa mình đi theo Giang Viễn, bọn họ chênh lệch quá nhiều, hơn nữa, trái tim của Giang Viễn không còn chỗ nào cho con bé. Thế nhưng, nhìn Náo Náo bây giờ, bọn họ làm sao mà cương quyết mãi được?

Nhìn đứa con gái bé bỏng suýt nữa thì đã mất đi đang nằm trên giường bệnh, tểu Bạch cuối cùng cũng thu lại nóng nảy của mình.

"Tôi mặc kệ trong lòng trong tim của cậu nghĩ cái gì, thế nhưng, nếu như đã lấy congái của tôi, nhất định chỉ được có con bé, phải đối đãi thật tốt với con bé. Nếu như cậu làm cho con bé tổn thương, tôi sẽ không quan tâm cậu có phải là anh em tốt của tôi hay không. Bạch gia chúng ta hiện giờ tuy không bằng được Giang gia nhà cậu, nhưng mà cậu hiểu tính tình của tôi rồi đó. Náo Náo là hòn ngọc quý trên tay của chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ để cho con bé chịu một chút thương tổn nào." Tiểu bạch túm lấy cổ áo của Giang Viễn.

"Tôi hứa, tôi đã cưới cô ấy, tôi sẽ chỉ thương cô ấy."

Sau khi Náo Náo tỉnh lại, tất thảy mọi sự tình đều đã viên mãn rồi, cô bé có thể được gả cho người chú mà từ lâu cô đã yêu.

Náo Náo không hỏi nguyên nhân, chỉ việc hài lòng chờ đợi làm cô dâu.

Hôn lễ rất long trọng, và cũng khiến tất cả mọi người đều phải trợn mắt. Gì vậy? gì vậy?

Ai cũng không thể nghĩ đến, Giang Viễn nổi danh tỉnh Z, thế nhưng lại cưới cháu gáinhỏ gọi mình là chú nhiều năm, nhỏ hơn mình tới 20 tuổi, chính là cô gái nhỏ nhắn xinh xắn Bạch Nhan Nhược của Bạch gia. Mà Bạch Nhan Nhược ở Tân Dương này cũng có thể gọi là nổi danh, nổi danh gây rắc rối. Mà lần nào cũng thế, đều là Giang Viễn đứng ra giải quyết rắc rối cho cô nhóc, lại không ai có thể ngờ tới, cuối cùng hai người này lại ở bên nhau.

Nắm lấy bàn tay non nớt nhỏ bé, Giang Viễn nghĩ, hắn, đây là mình sống một cuộc đời mới phải không?

đã kết hôn rồi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô. Dùng tất cả sinh mệnh mới đểyêu thương cô.

Hôn lễ rất náo nhiệt, càng thêm cuồng nhiệt đó chính là do cô dâu rất chủ động, chủ động hôn chú rể khiến cho mọi người càng trở nên ồn ào.

Cho đến khi Giang Viễn lấy được lại tinh thần, thì bọn họ đã ngồi trong phòng tân hôn rồi.

Còn mấy cái chuyện náo động phòng gì gì đó, chắc chắn là không có. Đúng vậy, có tiểu Bạch nhìn chằm chằm, ai mà dám đến náo? Hơn nữa, nhớ tới Bạch Nhan Nhược, nếu như náo loạn lên, kết cục của mọi người không tốt chút nào đâu, con nhóc kia có lòng trả thù vô cùng nghiêm a. Hơn nữa, mọi người đều đã nhìn ra, Giang Viễn rất khẩn trương đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận