Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc từng bước từng bước đem đồ cổ vốn nằm trên giá lấy xuống, đem những bình dược trong tay đặt thế lên.

Tiêu Vân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, có chút xấu hổ đứng ở tại chỗ “Bảo chủ, ta…” Buổi sáng hắn vừa đến tiểu viện của Hoa Diệc Khê, người đã đi rồi. Sau lại nghe có người nói Tiêu Lạc Ngọc đã trở lại Thính Tiêu các, lúc này mới cuống quít chạy tới.

Ngày đầu tiên đã muộn, Tiêu Vân có chút khẩn trương.

Tiêu Lạc Ngọc không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói “Mang điểm tâm tới.”

“Vâng.” Thấy Tiêu Lạc Ngọc không mắng y, Tiêu Vân xoay người muốn tới phòng bếp, nào biết vừa mới chuyển thân, liền va phải một người đang tiến vào.

Thi Kỳ Nhi bưng khay, điểm tâm trong khay cùng với chén đĩa đều rơi hết ra ngoài.

Hoa Diệc Khê nhíu mày, nữ nhân này cứ mãi nhìn y, bất quá y cũng không thích Thi Kỳ Nhi. Đây chính là một loại trực giác trời sinh. Tựa như vừa rồi Thi Kỳ Nhi rõ ràng có thể né tránh Tiêu Vân, lại thẳng tắp đụng phải. Y thoáng quay qua nhìn Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc còn đang bày đồ của y, không ngẩng đầu nhìn dù chỉ một cái.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiêu Vân ngốc, hắn vừa rồi không nghe được tiếng bước chân, nên không lưu ý. Lòng hắn nghĩ phen này chết chắc rồi, cúi đầu không dám nhìn Thi Kỳ Nhi.

“Không sao, là do ta không cẩn thận.” Thi Kỳ Nhi dịu dàng đáp lại. Cúi người nhặt khay lên, nàng hôm nay mặc một bộ váy dài hồng nhạt, nửa phần tóc búi đơn giản chỉ cắm một cây trâm ngọc. Trông có vẻ hết sức xinh đẹp động lòng người.

Mặt Tiêu Vân ửng hồng, không biết nói gì.

“Lui xuống đi, ta tự dọn được.” Thi Kỳ Nhi nói tiếp.

Tiêu Vân khó xử, mọi người đều biết bình thường việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của Tiêu Lạc Ngọc cơ hồ là do Thi Kỳ Nhi phụ trách, vậy hắn không cần đi lấy cơm nữa?


“Sao còn không đi lấy điểm tâm, ở trong này ngây ngốc làm gì?” Tiêu Lạc Ngọc rốt cục bày biện xong hết số hộp.

“Vâng.” Lần này Tiêu Vân không vội chạy nữa, mà là thật cẩn thận xoay người, nhìn thấy không có ai, lúc này mới rời đi.

“Bảo chủ, ta nghe nói Hoa công tử đến, có thật không?” Thi Kỳ Nhi cười hỏi, vẻ mặt tò mò thêm chút vui vẻ “Ta lâu rồi không nhìn thấy y.”

Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, một bên Hoa Diệc Khê đã ngồi trên ghế, biểu tình hờ hững. Biết y không thích Thi Kỳ Nhi, hắn cũng không muốn cùng nàng nhiều lời.

“Trước giờ đều làm phiền ngươi, sau này một ít việc nhỏ thì để Tiêu Vân làm là được.” Ngữ khí Tiêu Lạc Ngọc ôn hòa lại mang theo xa cách.

“Chính là Kỳ Nhi ở tại Tiêu gia bảo, cũng không thể ăn không ở không.” Thi Kỳ Nhi đáp lời, hơi có chút ý tứ đáng thương. Nếu trước đây nàng nói như vậy, Tiêu Lạc Ngọc khẳng định sẽ ôn nhu khuyên giải an ủi. Hiện giờ Tiêu Lạc Ngọc chỉ cười “Ngươi là khách, nào có đạo lý để khách làm điều này.”

Nàng định nói lại, nhưng Tiêu Lạc Ngọc đã chạy tới bên cạnh Hoa Diệc Khê, lo lắng hỏi “Có phải mệt rồi không?”

Hoa Diệc Khê lắc đầu, Tiêu Lạc Ngọc xoay người nói với Thi Kỳ Nhi “Diệc Khê mệt, ta dẫn y đi nghỉ.” Trong lòng Hoa Diệc Khê kinh ngạc, có điều vẫn thuận theo cùng Tiêu Lạc Ngọc đi lên lầu.

Hai người lên lầu hai, nhìn đến Thi Kỳ Nhi thu thập đồ trước cửa rơi xuống, bóng dáng có chút cô đơn rời đi.

Hoa Diệc Khê nói “Ngươi không phải rất thích nàng sao? Sao lại tổn thương lòng của nàng?”

Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên nghe được trong lời nói mang ý tứ trào phúng, chỉ đành nhìn trời. Hoa Diệc Khê nói cái gì, hắn nhận là được.

Sau khi cùng Hoa Diệc Khê dùng điểm tâm, Tiêu Lạc Ngọc kiên trì muốn tự mình đi lấy đồ vật đưa dư lại của y đến. “Ngươi thân mình không tốt ở lại nơi này nghỉ ngơi là được. Những người khác dọn ta lo lắng, dược vật Hoa thần y sở chế thiên hạ ai không ham muốn, vạn nhất bị người cầm đi mấy bình biết làm thế nào.”

Hoa Diệc Khê bị Tiêu Lạc Ngọc nói mà bất đắc dĩ, còn bị Tiêu Lạc Ngọc kéo lên ngồi trước cửa sổ, gọi Tiêu Vân châm trà cho y, nhét vào tay y một quyển sách “Có việc liền phân phó Tiêu Vân, ta sẽ nhanh trở lại.”


Nói xong, Tiêu đại hiệp phi thân rời Thính Tiêu các.

Khinh công của hắn có thể nói là độc nhất giang hồ, nhanh chóng bay tới tiểu viện của Hoa Diệc Khê. Rất nhanh thu thập dược vật còn lại trong phòng y.

Tiêu Lạc Ngọc đi rồi, Hoa Diệc Khê mở ra quyển sách trên tay, nhưng không cách nào nhìn vào. Thời gian còn chưa đến một ngày, sinh hoạt của y tựa hồ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên thay đổi thái độ khiến y cũng vô cùng hoang mang.

Cùng Tiêu Lạc Ngọc sinh hoạt như vậy vẫn luôn là điều y tha thiết ước mơ, nhưng thật sự có thể duy trì mãi mãi sao? Y đối với Tiêu Lạc Ngọc, mặc dù có oán, nhưng không có hận.

Yêu sâu đậm, sao có thể hận cơ chứ?

Thôi, cho dù ngày mai lại trở về trước kia thì có sao? Cho dù là mộng, chính mình cũng sẽ nghĩa vô phản cố (không chùn bước) không phải sao?

Hoa Diệc Khê nghĩ đến đây, khép lại quyển sách trên tay. Đứng dậy đi dạo một vòng trong Thính Tiêu các, tinh tế đánh giá nơi này. Lầu một Tiêu Lạc Ngọc dùng làm thư phòng, lầu ba là phòng ngủ, lầu hai liền dùng làm những sự tình khác.

Đồ hắn không quá quý giá nhưng rất tinh xảo, nhuyễn tháp bằng gỗ đàn hương, bên cạnh đặt một cây cổ cầm. Tử sa trà cụ — đây là thọ lễ trước kia y tặng Tiêu Lạc Ngọc, trên đời duy nhất một trà cụ ngàn năm này còn được sử dụng.

Đang lúc Hoa Diệc Khê đánh giá, một bóng người từ cửa sổ phi vào, đáp xuống mặt đất cười ha ha nói “Lạc Ngọc, ta tìm được rượu ngon, nữ nhi hồng trên trăm năm.”

Người tới là Lâm Dương, gã luôn luôn có thể tự do xuất nhập Tiêu gia bảo. Nhìn thấy Hoa Diệc Khê, Lâm Dương không khỏi thu hồi tươi cười.

Trên giang hồ chỉ biết Hoa Diệc Khê y thuật siêu phàm, lại không biết Hoa các Các chủ chính là Hoa Diệc Khê. Lâm Dương cũng không biết rõ. Gã chỉ biết người này đã từng là hảo hữu của Tiêu Lạc Ngọc, hiện tại thành nam thiếp. Hơn nữa Tiêu Lạc Ngọc chán ghét y.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Lâm Dương hỏi. Tùy ý vung vò rượu trong tay xuống, vò rượu bay ra ngoài nhẹ nhàng dừng trên mặt đất.


Hưng trí nhất thời của Hoa Diệc Khê hoàn toàn biến mất, lần nữa ngồi trở lại bên cửa sổ.

Lâm Dương đoán phỏng chừng là Phượng Nhan lại xảy ra chuyện, quạt trong tay gã mở ra phẩy phẩy, “Có phải Phượng tiên tử đã xảy ra chuyện?” Bản thân gã tuấn mỹ, một thân thanh y thêm vào đai lưng ngọc càng tôn thêm dáng vẻ phiêu dật bất phàm.

Ngồi đối diện Hoa Diệc Khê, tự châm một ly trà cho mình. Thấy Hoa Diệc Khê đối với mình hờ hững, Lâm Dương có chút không vui.

“Lạc Ngọc đâu?” Lần này gã hỏi Tiêu Vân phía sau Hoa Diệc Khê.

“Bảo chủ đi dọn đồ giúp Hoa thiếu gia.” Tiêu Vân nhạnh nhẹn đáp lại.

Lâm Dương kinh ngạc nhướng mày, không biết đây là trò gì nữa. Hoa Diệc Khê chỉ nhìn quyển sách trên tay, làm như hoàn toàn không thấy gã.

Bên này Tiêu Lạc Ngọc đã cầm hết đồ vật này nọ của Hoa Diệc Khê, cẩn thận xác nhận không thiếu sót cái nào, một tay nắm Canh Tinh còn đang say ngủ, đặt trên vai.

Dọc theo đường đi người Tiêu gia bảo chỉ nhìn thấy Bảo chủ ngày thường như một quý công tử giờ lại ôm một đống hộp, trên vai còn treo một mãng xà thật lớn, vội vã bay trên không.

Tiêu Lạc Ngọc nhanh chóng về Thính Tiêu các, từ xa đã nhìn thấy người ngồi bên cửa sổ lầu hai, trong trí nhớ Lâm Dương quả thật tới rất sớm, còn mang theo một vò nữ nhi hồng cùng hơn trăm khối nam châu.

Phi thân vào Thính Tiêu các, Tiêu Lạc Ngọc thả hết đồ trong tay xuống, đặt Canh Tinh lên nhuyễn tháp.

“Lạc Ngọc, huynh đã trở lại. Ta tới tìm huynh uống rượu. “Lâm Dương cười nói, chỉ vào vò rượu. “Khi ta đi ngang một tiểu điếm thì phát hiện đấy.”

Tiêu Lạc Ngọc đáp, “Rượu thì ta nhận, uống coi như xong.” Nghĩ đến người cùng hắn xưng huynh gọi đệ đời trước đối với hắn không chút lưu tình, bất quá Tiêu Lạc Ngọc cũng không tính toán sớm như vậy lột mặt nạ của gã, dù sao hiện tại hết thảy đều còn chưa rõ ràng.

“Không phải là Phượng tiên tử không cho phép huynh uống rượu sao?” Lâm Dương đi qua nắm bả vai Tiêu Lạc Ngọc, “Lần này ta mang theo hơn trăm khối nam châu làm quà cho huynh, Phượng tiên tử không phải thích nhất trân châu sao, huynh có thể cầm đi lấy lòng mỹ nhân.”

Tiêu Lạc Ngọc sờ sờ cái mũi, hắn đời trước quả thật đem nam châu đưa cho Phượng Nhan, đồ quý báu mà hắn tặng Phượng Nhan hơn rất nhiều so với nam châu, đếm không thể hết.

Không dấu vết đẩy Lâm Dương ra, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy thời gian sống lại rất không tốt, còn có ba ngày là sinh thần của hắn, nhiều ngày qua khách nhân đều lục tục đến, rất quấy rầy hắn cùng Hoa Diệc Khê tiến triển.


“Mạc thúc đã dọn xong khách phòng cho huynh, một đường mệt nhọc, buổi chiều Phượng tiên tử muốn đánh đàn ở hậu hoa viên, huynh nên đi nghe.” Tiêu Lạc Ngọc cười nói. Xoay người nói với Hoa Diệc Khê “Diệc Khê, ta đi dọn cho xong, ngươi nghỉ ngơi trước.”

Đối với lệnh đuổi khách rõ ràng này, trong mắt Lâm Dương hiện lên một tia kinh ngạc, ai không biết Tiêu Lạc Ngọc mặc dù nhìn giống như con cháu thế gia, thực tế là một người hào sảng, đặc biệt đối với bằng hữu, luôn luôn hữu cầu tất ứng, rất có nghĩa khí đại hiệp giang hồ.

Hoa Diệc Khê vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu. Tiêu Lạc Ngọc ôm một đống đồ theo xuống lầu hai. Nghi hoặc trong mắt Lâm Dương dần thêm sâu, cuối cùng cũng đi theo Tiêu Lạc Ngọc xuống lầu.

“Ta đi ngủ một giấc, buổi chiều chờ huynh ở hậu hoa viên.” Lâm Dương cười nói, quạt trong tay gã chuyển vài vòng. Sau đó nhịn không được hỏi “Lạc Ngọc, huynh đang diễn trò gì?”

“Không có gì, chính là tính toán về sau đối đãi thật tốt với Diệc Khê. Y trước kia vì ta chịu rất nhiều khổ.” Tiêu Lạc Ngọc thản nhiên nói. Động tác trong tay cũng không ngừng. Từng món đồ cổ vô giá bị quăng qua một bên.

“Huynh điên rồi, chuyện huynh lấy nam thiếp bị nếu giang hồ biết được huynh không cần thanh danh Tiêu gia bảo nữa sao, huống chi còn Phượng tiên tử? Nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng chung chồng với một tên nam nhân.”

“Phượng tiên tử không phải còn chưa đáp ứng gả cho ta sao?” Tiêu Lạc Ngọc không tính toán nhiều lời, kiếp trước hắn chính là không hề cảnh giác với Lâm Dương. Cũng quá để ý cái nhìn của thế nhân.

“Huynh… sao đột nhiên huynh nghĩ như vậy? Có phải Hoa Diệc Khê lại làm cái gì?”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, không nghĩ nói thêm gì nữa. “Y cái gì cũng không làm, ta chỉ là đột nhiên phát hiện ta trước kia quá đáng với y.” Dọn xong đồ vật bèn gọi, “Tiêu Vân.”

Trên lầu hai Tiêu Vân nghe được Tiêu Lạc Ngọc gọi mình, lập tức chạy xuống dưới. “Bảo chủ.”

“Mang Lâm đại hiệp tới khách phòng, thuận tiện gọi người đem đống đồ cổ này nhét vào khố phòng, cẩn thận không nên đụng đến các bình trên giá.” Tiêu Lạc Ngọc nói xong liền xoay người lên lầu.

Lâm Dương ngơ ngác nhìn hắn rời đi, nhịn không được hỏi Tiêu Vân “Đây là có chuyện gì?”

Tiêu Vân cười vui vẻ, “Ta cũng không biết, ngày hôm qua bắt đầu Bảo chủ liền như vậy, có điều Hoa công tử thật đáng thương, Bảo chủ có thể đối tốt một chút với y thật sự là quá tuyệt.” Tiêu Vân hàng năm bị Tiêu Mạc thì thầm ngấm vào đầu, cảm tình với Hoa Diệc Khê rất tốt.

Lâm Dương gật đầu, xoay người theo Tiêu Vân rời đi, rũ mi ẩn đi một tia tàn nhẫn trong mắt.

Hoàn chương 5.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận