Vào lúc ban đêm, Liễu Tuấn không có trở lên tuyến đầu cứu nguy nữa. Y đối với tình huống của thành phố Tiềm Châu cũng không quen thuộc, các cán bộ và quân dân chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu cũng không quen một phó bí thư thành ủy ở bên ngoài như y, tác dụng chống lũ cứu nguy của y ở trên tuyến đầu cũng không lớn.
Trên thực tế, Liễu Tuấn cũng đã đặt mình ở vị trí của người chỉ huy rồi.
Ngay tại lúc này, y phải phát huy ra được năng lực lớn nhất của bản thân mình.
Liễu Tuấn nghỉ lại ở nhà khách Tiềm Châu, nhà khách Tiềm Châu chính là phòng tiếp khách của chính phủ thành phố Tiềm Châu trước kia, chưa nói tới thiết bị và điều kiện tốt cỡ nào, chỉ so với khách sạn xa hoa đỉnh cấp như khách sạn Thu Thủy đã thua kém rất lớn rồi, có điều khách sạn Thu Thủy cũng không có mở chi nhánh đến tận thành phố Tiềm Châu. Huống hồ, nước lũ đã tàn phá tất cả, ở nội thành sớm đã hạn chế lượng điện cung cấp. Nhà khách Tiềm Châu đương nhiên là nằm trong số những nơi được đặc biệt cung cấp.
Liễu Tuấn mới vừa rửa mặt thì nghe được điện thoại của Phỉ Phỉ gọi qua.
"Tiểu Tuấn, anh đã tới Ngọc Lan chưa?"
Nghe giọng của Phỉ Phỉ có phần lo lắng, tràn ngập thân thiết. Mới buổi sáng ngày hôm qua Liễu Tuấn đã rời khỏi thủ đô, cả hai ngày một đêm chưa có tin tức, cũng khó trách Phỉ Phỉ phải sốt ruột.
"À, tối hôm qua anh đã đến Ngọc Lan rồi, hiện tại đang ở Tiềm Châu."
Phỉ Phỉ vừa nghe vậy, trước tiên yên lòng, rồi hỏi tiếp: "Đến Tiềm Châu thế nào rồi?"
"Tình huống ở Tiềm Châu rất nguy cấp, anh phải đưa qua đó một lượng vật tư để cứu nguy, có lẽ phải ở lại Tiềm Châu mấy ngày."
"Thì ra là vậy, thế thì anh nhất định phải cẩn thận."
"Yên tâm đi, anh sẽ chú ý, Dương Dương đâu?"
"Dương Dương đã ngủ rồi, mới vừa lên võng còn nhắc tới ba nữa kìa."
Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Con trai ngoan, đã biết lo lắng cho ba rồi."
Phỉ Phỉ nở nụ cười, lập tức hỏi: "Có cần em phải làm cái gì không? Nếu không thì, em quyên tiền đi, quyên một trăm vạn có được không?"
Hiện tại Phỉ Phỉ đã thành phú ông hàng tỉ, cô cũng không phải rất để tâm đến tiền, chẳng qua thân là con gái của uỷ viên cục chính trị, vợ của phó bí thư thị ủy, ở phương diện quyên tiền cũng phải chú ý đến ảnh hưởng, để tránh người không rõ chân tướng sẽ hiểu lầm Liễu Tuấn, thậm chí hiểu lầm Nghiêm Ngọc Thành cùng Liễu Tấn Tài.
"Được! Quyền tiền đi, nhưng mà em phải giấu tên hãy đóng góp. Chúng ta cũng không ham cái hư danh đó."
Liễu Tuấn lập tức tán thành cách làm của vợ mình.
"Ừh, em biết rồi, nước lửa vô tình, anh nhất định phải cẩn thận đấy."
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Anh sẽ cẩn thận, em không cần lo lắng."
Treo điện thoại của Phỉ Phỉ, lập tức Liễu Tuấn liên hệ cùng Xảo Nhi và Tiểu Thanh. Hai vị đại phú hào đỉnh cấp cũng không hẹn mà cùng biểu thị với y, đã chuẩn bị số lượng lớn vật tư chống lũ cứu nguy, hỏi y muốn làm như thế nào.
"Bao một máy bay riêng, nhanh chóng vận chuyển đến thành phố Tiềm Châu, càng nhanh càng tốt, đừng bận tâm đến tiền!"
Liễu Tuấn lập tức phân phó.
Hai đại phú hào cũng đồng loạt đáp ứng.
Đứa con gái nhỏ Nhạc Nhạc còn chưa đi ngủ, nhao nhao muốn nói chuyện với ba, Liễu Tuấn bình thường cũng không phải thường xuyên gặp mặt với con gái nên y muốn gọi điện thoại nhiều hơn, bình thường ở trong điện thoại kể chuyện xưa cho Nhạc Nhạc nghe, chọc cho nó vui.
"Ba, hiện tại ba đang chống lũ cứu nguy sao?"
Nhạc Nhạc đã sắp tới năm tuổi, đang đi nhà trẻ. Trong khoảng thời gian này chương trình "Kiến thức rộng rãi" ở trên TV cũng đưa tin tình huống toàn quốc chống lũ cứu nguy, cô bé nghe nhiều cũng quen tai, vừa bắt đầu thì đã cùng ba đàm luận "Quốc gia đại sự".
Nghe được giọng trẻ con trong trẻo của con gái, Liễu bí thư phấn chấn tinh thần, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, ba đang ở tuyến đầu chống lũ cứu nguy."
"Chỗ ba ở có rất nhiều người sao? Có phải có rất nhiều chú quân nhân không?"
Cái nhìn của con gái cũng rất đặc biệt, không ngờ quan tâm nhất chính là có nhiều người không, nhất là chú quân nhân có nhiều không.
Liễu Tuấn bật cười, lập tức cũng có chút cảm khái. Chống lũ giải nguy là một hành động của toàn dân tham dự. Thủ trưởng số 1 đã hạ lệnh quân đội phải toàn lực ứng phó, tập trung tinh thần chiến đấu, các giới truyền thông cũng đang tuyên truyền các chiến tích chống lũ giải nguy của quân đội. Thế cho nên Nhạc Nhạc vừa mở miệng thì đã hỏi ngay về chuyện này. Không thể không nói, ở trong trận chiến đấu vĩ đại này nhân dân quân đội và cảnh sát quan binh, đã thể hiện được tác dụng rất lớn, tại thời khắc mấu chốt luôn có sự chắp nối, đã đánh thì phải thắng lợi, không quản là sắt thép hay trường thành. Tuy nhiên khi so sánh, giới truyền thông tuyên truyền dành cho đông đảo quần chúng cũng anh dũng ngoan cường, chiến đấu hăng hái tại tuyến đầu chống lũ thì có vẻ ít hơn.
"Đúng vậy, Nhạc Nhạc, chống lũ cứu nguy có rất nhiều chú quân nhân, cũng có rất nhiều người khác. Tỷ như là ba đây cũng không phải là quân nhân, nhưng cũng đang chống lũ cứu nguy."
Nhạc Nhạc kiêu hãnh nói: "Ba thật giỏi, mẹ nói chúng ta phải quyên tiền để đi giúp đỡ những người cần giúp đỡ, tiền tiêu vặt của con cũng ủng hộ hết rồi."
"Nhạc Nhạc thật ngoan!"
Liễu bí thư rất tán thưởng đối với nghĩa cử của con gái. Hiện giờ Xảo Nhi mặc dù đã là thủ phủ quốc nội, phóng nhãn toàn cầu cũng là siêu cấp phú hào, nhưng ở trên phương diện giáo dục con gái cũng rất nghiêm túc, cũng không nuông chiều, nhất là liên quan đến tiền bạc thì càng quản nghiêm hơn, chưa bao giờ để cho Nhạc Nhạc dùng tiền lung tung, cũng chỉ giống như các đứa trẻ của gia đình bình thường khác, tiền tiêu vặt của Nhạc Nhạc cũng rất có hạn. Vì giúp những người cần trợ giúp đó Nhạc Nhạc đã ủng hộ hết toàn bộ số tiền tiêu vặt của mình, đó là một hành động vô cùng vĩ đại.
Liễu Tuấn coi trọng chính là tấm lòng bác ái bao hàm ở phía sau hành động này!
Y hi vọng con cái của mình từ nhỏ đã hình thành được đức tính chính trực, thiện lương.
Cùng con gái trò chuyện một lúc, Liễu Tuấn cũng muốn trò chuyện với con trai. Liễu Thịnh mới chỉ có 8 tháng tuổi, nếu nói nghiêm chỉnh đương nhiên sẽ không thể, tuy nhiên nghe tiếng líu ríu u a u ơ trong điện thoại của con trai cũng là một loại hưởng thụ tuyệt vời.
Không ngờ Liễu Thịnh cũng như anh trai của nó đã ngủ sớm rồi.
Tiểu Thanh trêu chọc: "Ai bảo anh đặt tên cho con trai cũng không chịu để tâm, bảo bảo không để ý tới đến anh! Anh là người cha xấu!"
Liễu Tuấn mỉm cười, bất kể là nói chuyện với cô vợ nào thì trong lòng y cũng tràn ngập ấm áp.
"Bảo bảo có mập không? Nó giống em hay là giống anh?"
Trong khoảng thời gian này y vẫn luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian rảnh để mà đi Hương Cảng thăm Tiểu Thanh cùng Liễu Thịnh. Cũng may tết âm lịch sau Tiểu Thanh sẽ mang theo con trai đến thành phố Ngọc Lan ở một khoảng thời gian, hai cha con xem như có thể gặp nhau rồi.
Liễu Thịnh còn nhỏ nhìn qua hình như càng di truyền gien của mẹ nhiều hơn, trông rất xinh xắn.
"Đương nhiên là giống em, bảo bảo không cần giống như anh, đại sắc lang, thấy một người thì yêu một người!"
Tiểu Thanh càng tinh nghịch hơn, lại đả kích Liễu bí thư thêm một lần.
Liễu bí thư cười ha ha.
Nói giỡn một hồi, Tiểu Thanh mới nói với Liễu Tuấn: "Đúng rồi Tiểu Tuấn, ông Evan của nước Nga, trước đó không lâu đã đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm đầu tiên của văn phòng tổng thống, chúng ta ra sức cho hắn, phỏng chừng rất nhanh sẽ đảm nhiệm được chức vị càng quan trọng hơn, có thể là cục trưởng của cục an toàn quốc gia."
Liễu Tuấn cười nói: "Cái này còn chưa tính là gì đâu, ông này tiền đồ vô lượng."
Nếu tình huống không xuất hiện bất ngờ, Liễu Tuấn tin chắc, lịch sử cũng sẽ đi theo một quỹ đạo như trên một thế giới song song khác, tương lai của Evan không lâu sau sẽ leo lên vị trí có quyền lực nhất của nước láng giềng hùng mạnh ở phương bắc.
"Hì hì, em biết ông ta sẽ làm tổng thống mà, Tiểu Tuấn . . .anh nói đi, chừng nào thì anh làm tổng thống đây?"
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cái này thì dễ thôi, em mua một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương, chúng ta sẽ xây dựng một quốc gia ở trên đó, anh làm tổng thống, em làm đệ nhất phu nhân, không phải là được rồi sao?"
Tiểu Thanh chẩu môi, nói: "Không có chí lớn!"
Liễu Tuấn cười ha ha: "Ông xã em chính là một người như thế, không có chí lớn, vợ con được vui vẻ mới là mộng tưởng của anh!"
Vốn Tiểu Thanh muốn trêu chọc Liễu Tuấn thêm vài câu nhưng lại nhịn xuống. Cô nghịch ngợm thì nghịch ngợm nhưng rất biết đắn đo đúng mực, biết việc nào nhạy cảm và hổ thẹn ở trong lòng Liễu Tuấn thì cô sẽ không cố ý đàm luận tới.
"Tiểu Tuấn, anh phải chú ý an toàn, nhóm vật tư cứu tế đầu tiên ngày mai sẽ bắt đầu vận chuyển tới, đợt chống lũ cứu nguy lần này chúng ta ít nhất phải tốn 10 tỷ!"
"Giỏi lắm, quả nhiên không hổ là thủ phủ thế giới!"
Liễu Tuấn lập tức khen thưởng thêm, đối với những người vung tay mạnh như Tiểu Thanh Liễu Tuấn rất là thưởng thức. Giống như những lời Nghiêm Ngọc Thành nói, những số tiền này ở đâu nên xài thì xài.
"Không nói chuyện với anh nữa, khẳng định là anh nghỉ ngơi không được tốt, sớm nghỉ ngơi đi!"
Mặc dù trong lòng Tiểu Thanh rất muốn cùng chồng trò chuyện thêm một lúc, nhưng cuối cùng cũng phải đặt sức khỏe của Liễu Tuấn lên vị trí thứ nhất.
"Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Liễu Tuấn mỉm cười treo điện thoại, tạm thời còn chưa có buồn ngủ nên liền mở TV xem tin tức, mới vừa xem tin thời sự được ba mươi phút lúc này vang lên tiếng đập cửa.
Liễu Tuấn tưởng là Thôi Phúc Thành đăng môn bái phỏng, vội vàng đi ra mở cửa, nhưng lại một lần nữa ngoài ý muốn phát hiện, đang đứng ở cửa chính là Tiểu Vũ.
"Anh Tuấn, em đưa quần áo tới cho anh."
Sau lưng Tiểu Vũ còn khoác cái túi du lịch to tướng, thân thể của cô có vẻ càng thêm xinh xắn nhỏ nhắn.
Liễu Tuấn nhìn bộ quần áo trên người mình, quả nhiên nhếch nhác, Liễu Tuấn mỉm cười mời Tiểu Vũ vào phòng.
"Anh thay quần áo bẩn ra đi, để em giặt cho."
Tiểu Vũ vừa nói vừa lấy từ trong túi du lịch ra quần áo của Liễu Tuấn. May nhờ cô cẩn thận chu đáo, mang theo đều là quần áo đơn giản thích hợp với vận động mạnh, mỗi bộ quần áo cũng dùng túi nylon để bọc để tránh khỏi nước mưa làm ướt.
"Không cần, nhà khách có phục vụ giặt quần áo, em cũng mệt mỏi một ngày một đêm rồi, lại bị mắc mưa nhiều nữa, nên nghỉ ngơi đi. Bằng không thì thân thể sẽ chịu không nổi đâu."
Liễu Tuấn ôn hòa nói.
"Ờ. . ."
Tiểu Vũ rất dịu dàng gật đầu đáp ứng. Trên mặt có một mảng ửng đỏ bình thường vừa phải, nói ra hình như cũng có phần giống "trung khí bất túc"(1), trong đôi mắt nổi lên rất nhiều tơ máu.
(1): một chứng bệnh đông y, hay gọi là Tỳ khí hư.
Một ngày một đêm, phỏng chừng đã quá sức mệt mỏi.
"Tiểu Vũ, có phải em đã bị bệnh rồi không?"
Liễu Tuấn nói rồi, nhấc tay lên thử đặt lên trán nàng, cảm giác không phải rất nóng, lúc này mới yên tâm.
"Em không có bệnh, không có việc gì đâu. . ." Tiểu Vũ thản nhiên cười, đột nhiên hỏi: "Anh Tuấn, họ nói, sau khi anh tại trường Trung ương đảng học xong, cũng sẽ không trở về thành phố Ngọc Lan làm việc nữa, nói anh ở lại thủ đô, đó có thật không?"
Khi hỏi những lời này vẻ mặt Tiểu Vũ tràn ngập lo lắng cùng suy nghĩ. Cô thật sự lo Liễu Tuấn sẽ bị gọi về thủ đô để làm việc. Vậy thì bình thường cô sẽ không thể nhìn thấy Liễu Tuấn nữa, việc này đối với Tiểu Vũ mà nói là chuyện đặc biệt nghiêm trọng.
Liễu Tuấn mỉm cười: "Cán bộ điều động là việc rất bình thường, tất cả đều phải phục tòng theo tổ chức an bài."
Ngay cả Tiểu Vũ cũng đang quan tâm đến việc trên quan trường, xem ra thích một người, quả thực có thể khiến cho tính cách của người đó xảy ra biến hóa rất lớn. Nếu như không phải là Liễu Tuấn đang ở trong vòng thể chế, lấy tính cách của Tiểu Vũ khẳng định sẽ không đi quan tâm việc này.
Vẻ mặt của Tiểu Vũ liền có chút buồn bã, song cô vẫn nhịn xuống, không có hỏi nhiều. Cô biết hiện tại ở thời khắc then chốt như vậy, mình không thể đi quấy rầy Liễu Tuấn. Tiểu Vũ đặt y phục xuống, nói tiếng tạm biệt với Liễu Tuấn rồi xoay người ra khỏi phòng