Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tiễn bước Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đi rồi, Liễu Tuấn đánh xe đến bệnh viện Nhân Dân.

Y không yên lòng về Tiểu Vũ.

Trên cảm giác, Tiểu Vũ quá mảnh mai. Mặc dù trong thời gian 2,3 năm nay, Tiểu Vũ đang không ngừng lớn lên, Liễu Tuấn đã từng nói "Tiểu Vũ trưởng thành rồi.", kì thực ở trong lòng Liễu Tuấn, Tiểu Vũ vẫn là tiểu cô nương ngây ngô mảnh mai như lần đầu tiên đến căn lầu số 1 ở ven hồ làm "Bảo mẫu" cho y, thời khắc nào cũng cần phải quan tâm che chở. Trong cơn mưa gió cố gắng lâu như vậy, đột nhiên bị bệnh đã khiến cho Liễu Tuấn rất lo lắng.

Một lát nữa đã phải đi xuống mỗi một huyện để tuần sát, trước khi Liễu Tuấn chạy tới đây đã xác định qua bệnh tình của Tiểu Vũ, bằng không thì sợ rằng trong lòng sẽ luôn cảm thấy lo lắng.

Liễu Tuấn thừa nhận, phân lượng của Tiểu Vũ ở trong cảm nhận của y đã càng ngày càng nặng.

Con người đều có cảm tình.

Liễu Tuấn trực tiếp đi tới khu giường nằm trong bệnh viện, tìm được phòng làm việc của hộ sĩ, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Tiểu Vũ cũng không có ở đó, thậm chí cái giường lò xo cũng đã biến mất không thấy đâu.

Liễu Tuấn không khỏi sững sờ.

"Anh tìm ai?"

Một hộ sĩ đang vội vã đi vào cửa, thấy thế liền hỏi.

"Đồng chí hộ sĩ, lúc ban ngày ở đây không phải là có một cô gái đang ở sao?"

"À, anh tìm Tiểu Vũ hả, cô ấy dọn phòng bệnh rồi, anh có quan hệ gì với cô ấy?"

"Tôi là anh trai của cổ."

"Thảo nào. . .anh em đều đẹp như thế. . ."

Hộ sĩ nhỏ giọng nói thầm một câu, Liễu Tuấn không khỏi bật cười, xem ra phụ nữ luôn tránh không khỏi thiên tính hay dò xét.

"Đi thôi, tôi dẫn anh đi."

Tiểu hộ sĩ rất nhiệt tình dẫn Liễu Tuấn đi qua một ngõ rẽ, đi tới trước một gian phòng bệnh, Liễu Tuấn thấy rõ cái bảng hiệu "Văn phòng chủ nhiệm" ở trên cửa, lại ngạc nhiên thêm một trận.

Tiểu hộ sĩ nhìn ra vẻ khó hiểu của y, vừa cười vừa nói: "Là Trần thị trưởng cố ý chiếu cố, nói Tiểu Vũ là anh hùng chống lũ cứu nguy, lại là từ thành phố Ngọc Lan thiên lý xa xôi tới trợ giúp chúng tôi, muốn chúng tôi phải quan tâm cô ấy tốt hơn."

Liễu Tuấn bừng tỉnh, có vẻ như khi y rời khỏi bệnh viện vừa lúc đụng phải Trần Hướng Dương đang thị sát tại bệnh viện, thăm hỏi người bệnh. Biết được Tiểu Vũ là bệnh nhân do y tự mình đưa tới, lại nghe hộ sĩ nói họ giống như là anh em, liền phỏng đoán quan hệ giữa Liễu Tuấn cùng cô gái này sẽ không dơn giản như vậy, cho nên nói quan tâm thì rất hợp tình lý. Chính miệng thị trưởng đã nói quan tâm thì bệnh viện sao dám chậm trễ, trong khoảng thời gian ngắn tìm không được phòng bệnh, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất đồng chí chủ nhiệm, tạm thời đem phòng làm việc chuyển thành phòng bệnh săn sóc đặc biệt cho Tiểu Vũ.

Chỉ cần không có ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác, sự chiếu cố đặc biệt thế này, hưởng thụ một chút cũng không sao cả.

Bởi vì đến lúc bố trí cũng chỉ xê dịch bàn công tác qua một bên, ở trong phòng dựng lên một cái giường bệnh, Tiểu Vũ nằm ở trên đệm giường trắng tinh, trên cánh tay vẫn còn treo bình truyền dịch, đã bình yên đi vào giấc ngủ, trên khuôn mặt tái nhợt đã có một chút hồng hào, đôi môi khô nứt cũng có chuyển biến tốt hơn, dưới ánh đèn huỳnh quang nhìn qua vẫn xinh đẹp như ngọc.

Liễu Tuấn không thấy ở phòng bệnh cán bộ chính pháp Tiểu Đồng phụ trách chăm sóc Tiểu Vũ, có thể là tạm thời có việc đi ra ngoài rồi.

Tiểu hộ sĩ nói: "Anh ở đây đi, tôi còn có việc. Em gái của anh cần phải được nghỉ ngơi, tốt nhất là đừng làm phiền nó."

Liễu Tuấn vội vàng gật đầu, hỏi: "Đồng chí hộ sĩ, em của tôi không sao cả chứ?"

"Việc này cũng không thể nói rõ, người nó vẫn luôn phát sốt, trước đó không lâu đã hạ sốt một chút rồi, bác sĩ nói ít nhất còn phải theo dõi thêm hai ngày. Anh cũng thật là, cơ thể của em gái anh yếu đuối như vậy, lại còn để cho nó phải đi khiêng bao tải lên đê. . ."

Tiểu hộ sĩ kinh ngạc nhìn Liễu Tuấn, có lẽ là cảm thấy người này tuổi tác không lớn, nói chuyện cứ theo cách cổ lỗ, câu nào cũng "đồng chí hộ sĩ", cũng y như phong cách của mấy vị lãnh đạo vẫn thường hay đến bệnh viện thăm các bệnh nhân bị thương. Mới nói được hai câu, sau đó không khỏi lại "dạy bảo" Liễu bí thư thêm hai câu.

Lại nói tiếp, các bác sĩ và hộ sĩ của bệnh viện thích nhất là "dạy bảo" người khác, còn kinh hơn cả so với giáo viên tiểu học, hơi một tí là bắt được người nhà của bệnh nhân liền dạy bảo một trận, không biết đây có phải cũng coi như là một bệnh nghề nghiệp hay không.

Liễu bí thư rất khiêm tốn, cười tiếp thu "phê bình giáo dục" của tiểu hộ sĩ!

"Này, chú ý một chút đi, bình dịch của em gái của anh sắp truyền xong rồi đó, nhớ kỹ phải qua bảo tôi đổi lại bình khác."

Trước khi Tiểu hộ sĩ ra khỏi cửa lại đỉnh đạc phân phó thêm cho Liễu bí thư.

Liễu bí thư gật đầu không kịp, cung kính tiễn hộ sĩ đại nhân ra về! Sau đó cầm lấy cái ghế của chủ nhiệm ngồi xuống trước giường, vươn tay cẩn thận chỉnh lý sợi tóc trên trán Tiểu Vũ, thưởng thức bộ dáng lúc cô ngủ say.

Tiểu Vũ khẽ động lông mi, khóe miệng xinh đẹp tuyệt trần hiện lên tia mỉm cười.

Thì ra tiểu nha đầu này đang giả bộ ngủ, "hưởng thụ" một chút sự quan tâm của Liễu bí thư.

Liễu Tuấn cười cười, cũng không "vạch trần" cô, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Vũ nắm ở lòng bàn tay, Tiểu Vũ càng động lông mi nhiều hơn, ý cười trên khóe miệng cũng càng lúc càng đậm, Liễu Tuấn thì bỡn cợt, gãi gãi vài cái lên lòng bàn tay cô.

Tiểu Vũ không giả bộ nổi nữa, "khanh khách" cười ra tiếng, mở cặp mắt quyến rũ, nhìn Liễu Tuấn. Gọi một tiếng "Anh Tuấn."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Cảm thấy tốt chút nào chưa?"

"Dạ, tốt hơn nhiều, nhưng cả người không có sức lực."

Liễu Tuấn gật đầu: "Vất vả quá độ, dinh dưỡng không tốt, thân thể chịu không nổi. Sau này phải chú ý, con gái không thể dầm mưa như vậy, nếu trị không tốt sau này sẽ để lại bệnh căn."

"Dạ, em biết rồi. . . trước đây mẹ em cũng như vậy."

Tiểu Vũ liên tục gật đầu.

Liễu Tuấn thì cười, không ngờ mình cùng dì Đồng cũng có cùng một đức hạnh như thế.

"Anh Tuấn, nghe nói đại lãnh đạo của Trung ương đã tới Tiềm Châu, có phải không vậy?"

"Đúng thế, là phó chủ tịch Lý Trị Quốc."

Tiểu Vũ "A" một tiếng, nói: "Lý phó chủ tịch tới Tiềm Châu, anh đã nhìn thấy ông ấy chưa?"

Liễu Tuấn cười nói: "Anh mới từ trong phòng ông ấy đi ra, đã nói chuyện một lúc. Ông ấy rất tán thành đối với cách làm việc của chúng ta, còn biểu dương nữa."

Liễu Tuấn đương nhiên không phải là muốn tại trước mặt Tiểu Vũ khoe khoang cái gì, chỉ vì Lý phó chủ tịch biểu dương đối với khu Trường Hà, bên trong cũng có một phần công lao của Tiểu Vũ, Liễu Tuấn đã đem khen ngợi của thủ trưởng nhắn nhủ cho Tiểu Vũ, cũng là một loại tán thành đối với Tiểu Vũ.

Hai mắt Tiểu Vũ rạng rỡ, nói: "Vậy thì thật tốt quá, những người mà nói xấu anh giờ sẽ sợ cho xem!"

Nghe cha mẹ nói chủ tịch tân nhậm tổng công ty Trường Phong là La Nguyên Anh đang thanh tra qua các khoản mục, thực tế là muốn nhằm vào Liễu Tuấn, trong lòng Tiểu Vũ vừa tức vừa sợ. Hiện tại nghe nói người lãnh đạo Trung ương như phó chủ tịch Lý Trị Quốc cũng biểu dương Liễu Tuấn, đương nhiên trong lòng vui vẻ. Tiểu Vũ chưa từng tiếp xúc qua quan trường, theo ý nghĩ của cô thì phó chủ tịch Lý Trị Quốc là một trong những người lãnh đạo cao nhất của đảng cùng quốc gia, nếu ông ấy cũng biểu dương công việc của Liễu Tuấn, người khác khẳng định cũng sẽ không dám tuỳ tiện gây sự nữa.

Liễu Tuấn cười gật đầu, biểu thị với kiến giải của Tiểu Vũ. Y không muốn để cho tâm hồn đơn thuần của Tiểu Vũ tiếp nhận thêm nhiều áp lực. Lại nói ý nghĩ của Tiểu Vũ mặc dù mộc mạc, nhưng không phải không hề có đạo lý.

Uy vọng của phó chủ tịch Lý Trị Quốc tại trước mặt các cán bộ tỉnh thị là không được phép hoài nghi, ông ấy đã ca ngợi thêm Liễu Tuấn, tất cả mọi người cũng phải cân nhắc đến điều này.

Liễu Tuấn tại trước giường Tiểu Vũ tán gẫu một lát với nàng, làm cho Tiểu Vũ vui vẻ, chỉ chốc lát lọ dịch đã truyền hết, Liễu Tuấn phải đến phòng làm việc của hộ sĩ gọi người đến thay thuốc cho Tiểu Vũ, lúc này mới nói: "Tiểu Vũ, ngày mai anh phải xuống mấy khu huyện bên dưới để kiểm tra công tác chống lũ, có lẽ phải mất một khoảng thời gian tương đối dài, mấy ngày này chắc cũng không thể tới thăm em được."

Tiểu Vũ đang lòng tràn đầy vui mừng, vừa nghe vậy thì ngớ ra.

Thành thật mà nói, trong lòng cô rất "biết ơn" cơn bệnh này, nếu như không phải cơn cảm cúm này xảy ra bất ngờ cô cũng không dám khẳng định trong lòng Liễu Tuấn kỳ thực rất quan tâm đến cô. Nghĩ đến buổi sáng ngày hôm nay Liễu Tuấn ôm nàng từ trên con đê chạy xuống, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng cái cảm giác được tựa ở trong ngực vững chắc của anh, thực sự khiến người say mê.

Thì ra, anh ấy vẫn rất quan tâm đến mình!

Không có điều gì có thể khiến Tiểu Vũ vui vẻ hơn so với chuyện này.

Thế nhưng hiện tại, Liễu Tuấn lập tức đã phải rời khỏi cô, bảo Tiểu Vũ làm sao mà không mất mát cho được?

Đương nhiên, Tiểu Vũ cũng biết, đây là sự an bài của thượng cấp, nói không chừng chính là sự an bài của Lý phó chủ tịch, là không thể không đi. Lập tức cố nén nước mắt, nói: "Thế anh nhất định phải cẩn thận, hồng thủy lớn như vậy, trên đường lại không dễ đi. . ."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Ừ, không có việc gì, không cần lo lắng. Tiểu Vũ, em đi gọi điện cho dì Đồng đi, bảo dì qua đây chăm sóc em."

Tiểu Vũ lắc đầu, nói: "Không cần. Cũng không phải bệnh nặng gì mà, rất nhanh sẽ khỏi thôi. Mưa lớn như vậy, trên đường không dễ đi, có lẽ cũng không có tuyến xe nào. Lại nói, còn có chị Đồng mà, chị ấy đối với em rất tốt."

Kỳ thực lúc này Tiểu Đồng đã đến ngoài cửa, thấy Liễu bí thư ngồi ở trước giường cùng Tiểu Vũ tay nắm tay nói chuyện, Tiểu Đồng cũng rất tự giác tránh đi. Cô đảm nhiệm chức vụ tại cơ quan chính pháp, rất biết sự kiêng kỵ ở giữa những chuyện thế này, nếu để cho Liễu bí thư phát hiện ra mình đã biết được "Bí mật" của anh ta, chắc cũng không phải là chuyện tốt gì.

Liễu Tuấn cũng không miễn cưỡng, vỗ vỗ tay cô.

Tiểu Vũ lại nói: "Anh Tuấn, giờ anh trở lại nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải xuống nông thôn mà. . ."

Kỳ thực trong lòng Tiểu Vũ chính là vạn phần kỳ vọng Liễu Tuấn có thể ở lại cùng với cô thêm một lúc, những khoảng thời gian thế này đối với Tiểu Vũ mà nói, thực sự rất quý giá.

Liễu Tuấn cười nói: "Không có việc gì, ngồi với em một lúc cũng được."

"Ừ. . ."

Tiểu Vũ vô cùng thỏa mãn gật đầu.

Một loạt tiếng đập cửa khe khẽ kinh động hai người, Liễu Tuấn quay đầu nhìn lại, chính là Vu Hoài Tín, thấy hắn muốn nói lại thôi, vẻ mặt tương đối khẩn trương. Liễu Tuấn liền đứng dậy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vu Hoài Tín nói: "Bí thư, vừa rồi nhận được điện thoại của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy, nói là huyện Bạch Hồ xảy ra tình huống khẩn cấp, một bờ bao ở trấn Dương Quan đã giữ không được, có thể sẽ bị vỡ!"

Liễu Tuấn kinh hãi, quen tính sờ vào túi quần, mới phát giác điện thoại di động đang nạp pin trong phòng ở nhà khách, quên mang qua đây.

Vu Hoài Tín làm việc cẩn thận, đi vào phòng bệnh, đem một bản địa đang kẹp ở nách trải trên mặt bàn, chỉ vào một chỗ trong đó nói: "Ngay tại vị trí này."

Địa điểm ngón tay Vu Hoài Tín chỉ chính là một nơi tại trấn Dương Quan thuộc huyện Bạch Hồ. Thành phố Tiềm Châu tiếp giáp với Trường Giang, mấy huyện ở vùng ven sông rất nhiều hồ nước, thông cùng với Trường Giang, bờ bao mà Hoài Tín chỉ vào bị vây bên cạnh một hồ nước, ba mặt bị nước bao quanh, tại trong cơn đại hồng thủy, bờ bao như vậy là nguy hiểm nhất, nếu đê điều không vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vỡ đê.

Liễu Tuấn nhíu mày, hỏi: "Quần chúng đã di dời đi chưa?"

"Tạm thời còn chưa rõ lắm. . ."

Liễu Tuấn không hề do dự, vung tay lên, nói: "Đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui