Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đứng ở cửa bệnh viện là một chiếc xe Jeep việt dã, treo biển số của thành ủy Tiềm Châu, tài xế cũng không phải Tiết Tử Dịch mà là một người đàn ông hơn 30 tuổi, nhìn qua rất trầm ổn, còn có một người thanh niên đứng chờ ở bên cạnh xe dáng dấp cũng như cán bộ, nhìn thấy Liễu Tuấn liền tiến lên cùng Liễu Tuấn nắm tay, nói: "Chào Liễu bí thư, tôi là Cừu Dụng Chi, là phó chủ nhiệm văn phòng phủ thị chính, Trần thị trưởng phân phó tôi đến đây nghe theo chỉ huy của Liễu bí thư!"

Liễu Tuấn lập tức hỏi: "Thân thể của đồng chí Hướng Dương không sao chứ?"

Xảy ra tình huống khẩn cấp như thế, Trần Hướng Dương không có đến huyện Bạch Hồ trước mà gọi người thông tri cho y. Đoán chừng không phải là Trần Hướng Dương đang bộc phát tính tình gì mà có lẽ là thân thể quả thực không chịu nổi. Cùng loại tình huống như vậy, người chỉ huy là phải đánh trực diện. Trần Hướng Dương thân thể đã không chịu nổi, nếu cố kiên cường chống đỡ, tác dụng thì không có, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngược lại dễ khiến cho các cán bộ quần chúng của huyện Bạch Hồ bị hoảng hốt lo sợ.

Cừu Dụng Chi thì kính phục nhìn Liễu Tuấn, chỉ một câu này thôi đã thể hiện ra hết trí tuệ cùng tấm lòng của Liễu Tuấn.

"Báo cáo Liễu bí thư, Trần thị trưởng đang lên cơn sốt. Thân thể quả thực có chút không chịu nổi, ông ấy căn dặn tôi nhất định phải hiệp trợ cho công tác của Liễu bí thư, Trần thị trưởng nói ông ấy đại biểu cho toàn thể nhân dân Tiềm Châu, cảm ơn Liễu bí thư!"

Liễu Tuấn gật đầu, không nói lời khách sáo nào thêm, trực tiếp leo lên xe jeep, nói: "Đi thôi!"

Tài xế đáp ứng một tiếng, khởi động xe rời khỏi bệnh viện Nhân Dân

"Cừu chủ nhiệm, thông tin tại huyện Bạch Hồ đã thông suốt chưa?"

Ở trên xe, Liễu Tuấn hỏi.

"Tuyến thông tin cơ bản bị gián đoạn, thông tin vô tuyến lúc có lúc không, quân đội tại huyện Bạch Hồ đã thiết lập điện đài vô tuyến, để mà câu thông khi khẩn cấp."

Cừu Dụng Chi lời ít mà ý nhiều đáp.

Liễu Tuấn gật đầu, nói: "Công ty Di động thông tin hẳn là đã phái xe thông tin qua đó rồi, bảo đảm thông tin vô tuyến được thông suốt. Hoài Tín, đã báo tin cho trung tâm dự trữ vật tư vận chuyển thiết bị cùng vật tư cứu tế qua chưa?"

"Đã báo rồi."

Vu Hoài Tín đáp. Hắn đi theo Liễu Tuấn đã ba năm, làm việc càng lúc càng lão luyện, khi nói nhân tiện đưa luôn điện thoại của Liễu Tuấn cho y.

Tại trên đường, họ thấy được một đoàn xe vận tải thật dài, trong cơn mưa tầm tã, hơn mười chiếc xe tải nối thành một đường dài, đang vận tải các loại vật tư cứu tế cần gấp, mở đèn sáng, theo con đường vô cùng lầy lội, khó khăn tiến lên trước.

"Đồng chí tài xế, cho nhanh tốc độ hơn nữa đi.


Liễu Tuấn giục.

Với loại tính tình cực kỳ trầm ổn như tài xế cũng chỉ đơn giản đáp ứng một tiếng, đạp mạnh thêm chân ga, chiếc xe việt dã bám theo sát đoàn xe chở vật tư, chạy như bay về phía trước, trên con đường không tránh khỏi chồng chất mạo hiểm. Đường quốc lộ mặc dù khá rộng rãi nhưng dù sao cũng đang trong cơn mưa tầm tã vào ban đêm, trên đường rất trơn, bên cạnh cách đó không xa chính là dòng Trường Giang đang cuộn trào mãnh liệt, sóng lớn rì rào, một khi không khống chế được xe sẽ rơi xuống sống, khi đó một chút hi vọng sống cũng sẽ không có.

Nhưng hiện tại Liễu Tuấn cũng bất chấp những điều này.

Cừu Dụng Chi nắm chặt vòng kéo trên cửa xe, sắc mặt có chút khẩn trương, đôi môi đóng chặt không mở miệng nói gì. Liễu Tuấn âm thầm gật đầu, Cừu Dụng Chi này rất có can đảm, không uổng công Trần Hướng Dương đề cử cho y, quả nhiên cũng không phải hạng tầm thường.

Khu nội thành Tiềm Châu cách trấn Dương Quan thuộc huyện Bạch Hồ khoảng chừng 40km lộ trình, xe việt dã mặc dù tăng tốc độ nhanh hơn nhưng cũng khó khăn lắm phải mất 1h mới chạy tới cửa trấn Chính phủ trấn Dương Quan.

Cừu Dụng Chi xin chỉ thị: "Liễu bí thư, có cần vào trấn Chính phủ hay không, hay là trực tiếp đến bờ đê Bình An?"

"Bờ đê Bình An chính là bờ bao đang phải đối mặt với tình hình nguy hiểm, nhưng cái tên đặt cũng rất hay, để nhìn xem có thể giữ được bình an hay không!

"Đến bờ đê Bình An!"

Liễu Tuấn không chút do dự ra chỉ thị.

Tài xế giẫm lên chân ga, xe việt dã rú lên, phá tan sóng nước trên đường, đi thẳng đến bờ đê Bình An.

Bờ đê Bình An cách trấn Chính phủ không tới 10km lộ trình, xe việt dã mất hơn 10p thì đã chạy đến nơi, Liễu Tuấn nhảy xuống xe, hỏi một câu: "Đồng chí tài xế, anh tên là gì?"

Tài xế ưỡn thẳng người đáp: "Báo cáo Liễu bí thư, tôi tên Đổng Yến Long!"

"Đổng sư phụ, kỹ thuật rất tốt!"

Liễu Tuấn khích lệ một tiếng.

"Cảm ơn Liễu bí thư đã khích lệ!"

Đổng Yến Long cao giọng đáp, gã chỉ không thích nói mà thôi, nhưng thanh âm lại rất ồm, trung khí dồi dào, có thể thấy được thân thể cũng rất tốt.


Lúc này ở bờ đê Bình An đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều là tiếng người ồn ào, hòa cùng tiếng sóng rì rào là tiếng gào thét cùng tiếng mưa rả rích đan xen lại với nhau, diễn tấu ra một khúc hòa âm thật đặc biệt.

Cừu Dụng Chi dẫn đường cho Liễu Tuấn, dè dặt bước lên con đê, vừa đi vừa kéo lại một đội viên xung kích đang liều mạng khiêng bao cát lên trên đê, hỏi: "Phương bí thư ở đâu? Úc huyện trưởng có ở đây không?"

Không thể nghi ngờ, hắn hỏi chính là bí thư huyện ủy cùng huyện trưởng huyện Bạch Hồ, tình huống khẩn cấp như vậy, bí thư cùng huyện trưởng cho dù không có đồng thời chạy tới đây, nhất định cũng phải có một người đến hiện trường để chỉ huy!

Đa số các đội viên xung kích đều lắc đầu không biết, chỉ lo khiêng bao tải chứa đầy đất đá lao nhanh lên con đê.

Trong đó có một đội viên xung kích nói: "Không thấy Phương bí thư cùng Úc huyện trưởng nào hết, chỉ có Tưởng bí thư ở trên trấn đang. . ."

"Ở đâu?"

Cừu Dụng Chi hô to lên hỏi.

"Đang ở trên đê, ở gần nơi có lũ lụt nhất, các anh đi vào trong đó thì có thể tìm ông ấy. . ."

Đội viên xung kích đáp một tiếng, lại vội vã đi lên trên đê.

"Liễu bí thư. . ."

Cừu Dụng Chi quay đầu lại xin chỉ thị của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn không nói một tiếng, trực tiếp leo lên đỉnh đê, Cừu Dụng Chi, Vu Hoài Tín cùng Đổng Yến Long đi theo sát ở phía sau.

Mới vừa bước lên trên đỉnh đê, mấy người Liễu Tuấn đồng thời hít một hơi dài, cảnh tượng trước mắt quá kinh người, hồng thủy đang lăn mình ngay tại dưới chân, từng đợt từng đợt sóng đang ập đến, va mạnh lên con đê, nếu như không có một đường bao cát tạm thời ở trên lối đi, bờ đê Bình An khẳng định đã bị vỡ rồi.

"Này, bốn anh này đang làm gì ở đây? Không nhanh đi bịt chỗ đê vỡ đi!"

Một giọng nói dõng dạc đột nhiên vang lên bên tai, lập tức một bóng người một người cao lớn xuất hiện tại trước mắt mọi người, một đôi mắt to trừng đến tròn xoe, vẻ mặt cực kỳ bất thiện.

Tình huống khẩn cấp như vậy, trên đê đột nhiên có thêm bốn "người rảnh rỗi" hai tay trống trơn, cũng khó trách anh này tức giận!


"Tôi là Liễu Tuấn, là phó bí thư thành ủy Ngọc Lan, hiện nay là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy thành phố Tiềm Châu, anh là Tưởng bí thư của trấn Dương Quan hả?"

Liễu Tuấn lập tức báo ra thân phận của của mình.

Người này khoảng chừng 30 tuổi, dưới cơn mưa lớn trời lại tối đen nên nhìn không được rõ lắm. Vừa nghe như vậy thì rõ ràng đã ngẩn người, thực sự thân phận của Liễu Tuấn báo ra có chút không thuận miệng, phó bí thư thành ủy Ngọc Lan sao lại là phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy thành phố Tiềm Châu? Tuy nhiên anh ta cũng không do dự, lập tức đáp: "Đúng, tôi chính là Tưởng Hoành Mục, anh thực sự là phó chỉ huy trưởng trong thành phố?"

Cừu Dụng Chi tiến lên một bước, nói: "Bí thư Liễu Tuấn tới để trợ giúp chúng ta, chịu ủy thác của bí thư tỉnh ủy Cù Hạo Cẩm cùng phó chủ tịch Lý Trị Quốc, đảm nhiệm chức phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy chống lũ cứu nguy của thành phố ta, thị trưởng Trần Hướng Dương đã đặc biệt ủy thác Liễu bí thư đến trấn Dương Quan để chỉ huy cứu tế!"

"Anh là ai?"

Tình huống khẩn cấp, Tưởng Hoành Mục cũng thu hồi lại một bộ trên quan trường , lớn tiếng hỏi.

"Tôi là phó chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính Cừu Dụng Chi!"

Lúc này Tưởng Hoành Mục mới tiến lên cùng Liễu Tuấn nắm tay, nói: "Xin chào Liễu bí thư, hoan nghênh bí thư tới trấn Dương Quan chỉ huy cứu tế!"

Liễu Tuấn không kịp cùng anh ta hàn huyên, lớn tiếng hỏi ngay: "Đồng chí Tưởng Hoành Mục, quần chúng đã rút lui hết chưa?"

"Đang rút lui! Liễu bí thư, chúng ta giữ không được!"

Tưởng Hoành Mục lớn tiếng nói, trong giọng nói lộ ra quật cường.

"Hồ đồ!"

Liễu Tuấn quả quyết quát lên.

"Không quản anh có giữ được hay không, quần chúng phải rút lui khỏi đây trước, đây là việc đầu tiên! Anh lập tức đi an bài cho quần chúng phải rút lui khỏi đây, phải nhanh, không cho phép trì hoãn!"

Tưởng Hoành Mục nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ngô trấn trưởng đang tổ chức cho quần chúng rút lui, tôi không thể rời khỏi đây được! Tôi rời khỏi đây rồi, không ai chỉ huy bịt lỗ đê vỡ. . ."

"Tôi sẽ thay thế đồng chí chỉ huy! Giờ đồng chí lập tức triệu tập những người phụ trách có liên quan qua đây, mở một cuộc họp ngắn để mọi người làm quen nhau một chút. Tưởng Hoành Mục, tôi lần thứ hai nhắc nhở đồng chí, an toàn sinh mệnh của quần chúng đặt ở vị trí thứ nhất, phải bằng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi đây, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất! Đồng chí quen thuộc tình huống phải lập tức đi an bài nhanh!"

Liễu Tuấn không chút do dự hạ mệnh lệnh.

"Việc này. . ."

"Phục tòng mệnh lệnh!"


Liễu Tuấn nghiêm khắc nói.

"Vâng!"

Tưởng Hoành Mục như phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng người, lập tức chạy đi thông tri cho mấy người thuộc tổ phụ trách tạm thời.

Cừu Dụng Chi nhìn hồng thủy rít gào cuồn cuộn dưới chân, hiện ra lo lắng: "Liễu bí thư, tình huống này rất nguy cấp, không nhất định có thể giữ được!"

Liễu Tuấn bình tĩnh nói: "Giữ không được thì cũng phải giữ, bất kể như thế nào cũng phải kiên trì đến lúc rút lui được toàn bộ quần chúng an toàn rời khỏi đây. Đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất! Cừu chủ nhiệm, anh nghĩ biện pháp thông tri cho thành phố, bảo họ lập tức phái thêm lực lượng qua đây!"

"Vâng!"

Vào thời kì đặc biệt, tất cả mọi người rất nhanh nhẹn, không hề dây dưa không dứt khoát.

Cừu Dụng Chi lấy điện thoại cầm tay ra gọi, nhưng tín hiệu rất không ổn định, gọi thử vài lần liên tiếp nhưng vẫn không thông.

Liễu Tuấn không có bị động chờ đợi, ánh mắt xoay chuyển, tóm lấy Đổng Yến Long, nói: "Đổng sư phụ, giờ phải phiền anh rồi, giờ anh lập tức lái xe trở về, mời thành ủy Lưu thư ký lập tức phái thêm người qua đây, ít nhất cần phải phái hơn một nghìn người, còn có các máy móc cỡ lớn, cũng phải đưa đến nhiều!"

Đổng Yến Long rất có thể là xuất thân từ quân nhân, nghiêm hai chân, không chút do dự tiếp nhận mệnh lệnh, chạy như bay xuống dưới đê.

Phút chốc, Tưởng Hoành Mục thở hổn hển mang theo 7,8 người trên mình đầy bùn đất qua đây, nhìn không rõ dáng dấp của người chạy đến bên người Liễu Tuấn, mỗi người cũng đều không ngừng thở hồng hộc.

"Liễu bí thư, đây là mấy người phụ trách của mấy tổ tạm thời!"

Tưởng Hoành Mục thở hổn hển nói.

"Chào các đồng chí, tôi là Liễu Tuấn, là phó chỉ huy trưởng ban chỉ huy chống lũ cứu nguy trong thành phố, chịu ủy thác của phó chủ tịch Lý Trị Quốc đến bờ đê Bình An để chỉ huy việc giải nguy cứu tế. Tình huống hiện tại mọi người cũng thấy được, vô cùng nguy cấp, điều khác tôi cũng không muốn nói nhiều, tất cả mọi người đều phải toàn lực ứng phó. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, kiên quyết bảo vệ cho đê đập, bảo đảm an toàn cho các quần chúng ở gần bờ đê Bình An được an toàn rút lui khỏi đây, đây là điểm mấu chốt cuối cùng! Chiến đấu tới cùng, người còn đê còn, quyết không cho phép có bất cứ người nào lui về phía sau nửa bước!"

Liễu Tuấn đứng ở trên bao cát, đưa lưng về cơn hồng thủy, đưa ra vài lời động viên chiến đấu ngắn gọn.

"Chiến đấu tới cùng, người còn đê còn!"

Bảy, tám người đồng loạt giơ tay phải lên, lớn tiếng hô to, áp đảo cả những tiếng hồng thủy đang rít gào cùng tiếng mưa gió phần phật!

Rất nhanh, trên cả con đê liền vang lên tiếng hò hét đều đặn rõ to -- chiến đấu tới cùng, người còn đê còn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận