Tin tức Liễu Tuấn muốn bán gia sản để sửa đường rất nhanh lan truyền khắp đại viện Phủ thị chính Thành ủy. Tân thị trưởng nhậm chức, vốn là tiêu điểm mọi người quan tâm, không biết vị thái tử gia này sẽ mang đến những biến hóa gì cho quan trường Tiềm Châu.
Tin tức của bí thư Thành ủy Lưu Huy là nhận được từ thư ký Nam Duệ của hắn.
Nam Duệ chừng 33 tuổi, đi theo Lưu Huy đã nhiều năm. Toàn bộ đại viện và bên Phủ thị chính có biến động gì thường thường Nam Duệ là người thứ nhất báo cáo cho Lưu Huy hay, đây cũng là công tác cơ bản của thư ký phải làm tốt.
Đương nhiên, Lưu Huy thân là bí thư Thành ủy, tin tức không chỉ phát ra từ một nơi như thế. Nhưng tin tức của Nam Duệ vẫn được Lưu Huy coi trọng nhất. Nam Duệ tương đối hợp với hắn, rất biết sở thích của hắn, nếu đổi lại là một góc độ khác, sự trung thành của Nam Duệ không cần hoài nghi. Trải qua rất nhiều lần nghiệm chứng, Lưu Huy cũng nhìn ra được, tình huống mà Nam Duệ báo cáo cho hắn là chân thực nhất. Báo cáo của những người khác có thể là trộn lẫn tư tưởng công lợi, có thể là có điều kiêng kỵ, mỗi cái đều có trọng điểm, duy chỉ có Nam Duệ, nghe được cái gì thì báo cáo cho hắn từ đầu chí cuối, không thêm mắm thêm muối, cũng không ăn bớt ăn xén, nguyên nước nguyên vị, sẽ không bởi vì quan điểm của mình mà ảnh hưởng đến phán đoán của Lưu Huy đối với tất cả mọi việc.
Đây là chỗ khôn của Nam Duệ, thân là thư ký, khi báo cáo với lãnh đạo, bí mật mang theo một ít hàng lậu, thỉnh thoảng là có thể, lãnh đạo có thể không phát hiện, hoặc là phát hiện cũng không nói ra, dù sao thư ký là người thân cận bên người, nên được chiếu cố một chút, cho chút thể diện. Nhưng bình thường lại làm không được, lãnh đạo phiền nhất chính là thủ hạ chỉ đạo mình nên làm như thế nào.
Một thư ký có dã tâm bừng bừng, lung tung tham gia vào chính sự, đã định trước là sống không thọ.
Nam Duệ rất muốn mỗi một việc đều phát biểu cái nhìn của mình, biết trước đó phải được Lưu Huy cho phép đã, sau khi báo cáo tình huống xong xuôi mới trình bày ý kiến của mình. Bởi vậy chỉ trong 4 năm ngắn ngủi, Nam Duệ từ Phó khoa leo lên tới Phó xử, còn thêm chức vụ thành viên điều tra nghiên cứu trợ lý Thành ủy, danh xứng với thực, ở bên ngoài cũng rất hiển hách.
"Bí thư, nghe nói trên hội nghị thị trưởng ngày hôm nay, Liễu thị trưởng đưa ra ba hạng mục nghị sự."
Khi Nam Duệ đi vào phòng trong và thêm nước trà cho Lưu Huy, rất tùy ý nói.
Lưu Huy thản nhiên hỏi: "Ba hạng mục nghị sự gì?"
"Dạ, hạng mục thứ nhất chính là trong vòng ba năm, hoàn thành thăng cấp cải tạo toàn bộ mạng lưới giao thông công lộ của toàn thành phố, một tuyến đường chính cùng hai tuyến đường tỉnh đi qua thành phố ta đều phải dựa theo tiêu chuẩn đường cấp 1 để cải tạo, kế hoạch trong vòng năm tới phải hoàn thành, hai năm nữa hoàn thành cải tạo đường cấp thành phố và đường cấp huyện, làm được đường cái thông đến nông thôn."
Nam Duệ lời ít mà ý nhiều báo cáo lại hạng mục thứ nhất cho Liễu Tuấn.
Lưu Huy vốn đang xem một phần văn kiện, nghe vậy liền đặt xuống, nhìn Nam Duệ, cũng không nóng lòng phát biểu ý kiến, chờ Nam Duệ báo cáo thêm hai hạng mục khác.
Nam Duệ một bên chỉnh lý văn kiện trên mặt bàn giúp Lưu Huy, một bên thuận miệng nói. Mỗi lần báo cáo những "Tin vỉa hè" này với Lưu Huy, Nam Duệ đều dùng thái độ tùy ý, bất tri bất giác, giữa hắn và Lưu Huy đã thành lập một bầu không khí rất hiền hoà, điều này đối với việc xúc tiến cảm tình với lãnh đạo là rất có trợ giúp.
"Liễu thị trưởng tại trên hội nghị nói, tình huống giao thông của thành phố ta rất không ổn, tình hình giao thông muốn như vậy mà muốn phát triển kinh tế thì vị miễn có phần lừa mình dối người!"
Nam Duệ nguyên văn thuật lại lời nói của Liễu Tuấn tại trên hội nghị thị trưởng, không mang theo chút màu mè nào.
Lưu Huy hơi nhíu mày, lại lập tức giãn ra. Không thể nghi ngờ, lời này của Liễu Tuấn không xuôi tai, nhưng tân nhậm thị trưởng lại là thái tử đảng có bối cảnh vững chắc, chỉ thoáng nói đôi ba câu hình như cũng không làm nên đại sự.
Nam Duệ hơi dừng lại một chút, đợi Lưu Huy khôi phục thần thái ôn hoà, lúc này mới báo cáo tiếp: "Hạng mục thứ hai là muốn thành lập một khu Khai phá công nghệ cao, cơ cấu cấp Chính xử, thị trưởng Triệu Sư Phạm đề nghị tiến hành cải tạo khu Khai phá Nam Than. Liễu thị trưởng đã đồng ý. Liễu thị trưởng nói đã nói qua cùng đồng chí phụ trách của bộ khoa học công nghệ, bộ khoa học công nghệ rất ủng hộ. Còn nói đã đạt được liên hệ cùng mấy trường đại học ở trong tỉnh và thủ đô, Phủ thị chính chuẩn bị thành lập một ngân sách hỗ trợ, cùng tiến hành nghiên cứu khoa học. Chiếu theo kế hoạch của Liễu thị trưởng, khu Khai phá công nghệ cao này, trong vòng ba năm phải đạt giá trị tổng sản lượng hàng năm ngoài 20 tỷ, hoàn thành tổng lợi thuế hàng năm ngoài 1 tỷ."
Lưu Huy giương mày lên, vẫn không hé môi.
"Hạng mục thứ 3 thì tương đối đơn giản, Liễu thị trưởng đưa ra, chuẩn bị chi ra 60 triệu, xây một ' viện bảo tàng khoa học công nghệ' ở trong thành phố, mục đích là vì làm tốt tuyên truyền, để cho đông đảo người dân thành phố đều có tư duy mới về khoa học kỹ thuật."
Báo cáo xong ba hạng mục nghị sự, Nam Duệ ngậm miệng lại, tiếp tục chỉnh lý văn kiện.
Lưu Huy suy nghĩ một chút, lại tiếp tục cầm lấy văn kiện lúc trước đang xem, trên mặt không chút biến hóa.
Nam Duệ mỉm cười, lui ra ngoài.
Liễu Tuấn đã nhận được ủng hộ của Cận Tú Thực, chuyện này, Nam Duệ cũng không rõ ràng lắm. Lưu Huy tạm thời chưa có nhắc với bất kỳ ai. Hắn còn cần phải quan sát Liễu Tuấn thêm, nhìn xem người thanh niên này quả thật là có bản lĩnh hay không, khi hiểu quy củ, mới có thể quyết định mình nên làm như thế nào.
Hiện tại tình thế trong tỉnh rất phức tạp, ngoại trừ thời kỳ đại hồng thủy, Tỉnh ủy vẫn chưa đình chỉ điều động cán bộ, ngay cả Tiềm Châu pháo đài kiên Cố nhất của cận bí thư cũng khó mà may mắn tránh khỏi.
Lưu Huy không thể không cẩn thận, đề cao tinh thần để ứng đối.
Liễu Tuấn tuổi còn trẻ, bản thân có thể không quá khó để suy nghĩ, nhưng thế lực ở phía sau y lại sâu xa không lường. Lưu Huy kết luận tác phong hành sự của Liễu Tuấn nhất định cũng bị ảnh hưởng bởi bối cảnh.
Nam Duệ đi ra ngoài không lâu, điện thoại của Liễu Tuấn đã gọi qua, trực tiếp gọi cho Lưu Huy. Thân là thị trưởng, có việc câu thông cùng bí thư Thành ủy, hình như không cần trải qua thư ký thay mặt.
"Bí thư, tôi là Liễu Tuấn, có một số việc muốn báo cáo với bí thư, lúc nào thì tiện đây?"
Từng câu chữ của Liễu Tuấn trước sau vẫn luôn khách khí khiêm tốn.
Lưu Huy mỉm cười nói: "Được, thị trưởng qua đây đi, tôi vừa lúc rảnh rỗi."
Rất nhanh, thân ảnh cao to của Liễu Tuấn xuất hiện tại tòa lâu làm việc của Thành ủy, dọc theo đường đi người nào gặp phải cũng dè dặt chào hỏi với Liễu thị trưởng, mang theo nụ cười nịnh bợ.
Nam Duệ nhìn thấy Liễu Tuấn, lập tức mỉm cười đứng dậy, kính cẩn nói: "Chào thị trưởng!"
"Nam xử, xin chào. Vừa rồi tôi có hẹn nói chuyện với Lưu bí thư, phiền anh thông báo một chút."
Liễu Tuấn đối với Nam Duệ cũng rất khách khí.
"Mời thị trưởng chờ một lát."
Nam Duệ vội vã gõ và mở cửa phòng, báo cáo cho Lưu Huy.
Lưu Huy đứng dậy, đi ra từ phía sau bàn công tác, nắm tay với Liễu Tuấn, mời Liễu Tuấn ngồi xuống trên ghế sofa tiếp khách. Với mội bí thư Thành ủy thâm niên như Lưu Huy, làm như vậy quả thực là lễ ngộ rất cao rồi.
"Thị trưởng, quả là bạo tay!"
Vừa mới ngồi xuống, Lưu Huy liền cười ha ha nói, tiếp nhận điếu Xì-Gà Liễu Tuấn đưa qua. Nói như thế, chính là cho thấy hắn đã biết tình huống trên hội nghị thị trưởng.
Liễu Tuấn cũng thầm ngạc nhiên, hội nghị thị trưởng vừa kết thúc, mình chẳng qua trở về phòng làm việc xử lý vài việc gấp, lập tức đã gọi điện thoại qua đây báo cáo cho Lưu Huy, không ngờ Lưu Huy cũng đã biết cả rồi. Thông tin giữa hai tòa viện truyền cũng quá nhanh đi. Tuy nhiên điều này cũng thường thấy trên quan trường trong nước bây giờ, không có gì lạ.
Bởi vậy có thể thấy được, Lưu Huy đối với đảng ủy, chính phủ của Phủ thị chính Thành ủy, lực nắm trong tay cũng rất mạnh. Ngay trước mặt đã làm rõ với Liễu Tuấn, ngoại trừ biểu thị cùng Liễu Tuấn, tuy hai mà một, cũng có ý hiển lộ thực lực.
Đương nhiên, Liễu Tuấn mới vừa nhậm chức thị trưởng, tư lịch rất ít, Lưu Huy cũng không lo lắng hắn mơ ước đến chiếc ghế bí thư Thành ủy của mình, tuy nhiên thân là người đứng đầu, hướng người hợp tác biểu diễn thực lực của mình, cũng là điều cần thiết. Tuy nói Đảng chính có phân ra, dẫu sao cũng phân ra chủ yếu và thứ yếu.
"Bí thư quá khen, chưa nói tới mạnh tay. Mấy ngày này tôi đã đi một chuyến đến các khu huyện, tình trạng giao thông công lộ quả thực khiến người lo lắng. Nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước, Là trải qua sự thực nghiệm chứng, kinh tế của thành phố ta nếu muốn tiến nhanh, trước hết phải kiến thiết được giao thông, Phỏng chừng trong vòng ba năm, muốn hoàn thành thăng cấp cải tạo mạng lưới giao thông công lộ toàn thành phố, cần phải đầu tư ngoài 4 tỷ."
Nếu Lưu Huy đã đi thẳng vào vấn đề, Liễu Tuấn cũng sẽ không vòng vo nhiều, nhảy ngay đến báo cáo tình huống, trực tiếp đưa ra trọng điểm.
"4 tỷ?"
Lưu Huy giật mình. Mặc dù bí thư mặc kệ ngân quỹ, nhưng đại thể cũng rõ ràng tình hình tài chính trong thành phố, con số này, đối với một thành phố lục địa như Tiềm Châu mà nói, vô cùng dọa người rồi.
"Tiền có biện pháp giải quyết. Một phần có thể xin cấp trên trợ giúp, phần còn lại, Phủ thị chính dự định bán ra tài sản quốc hữu để gom góp."
Đây mới là nguyên nhân Liễu Tuấn muốn báo cáo ngay cho Lưu Huy. Phủ thị chính chủ quản kiến thiết kinh tế, nhưng mà bán ra tài sản quốc hữu quy mô lớn, tập trung tài chính đưa vào kiến thiết cơ sở, là một vấn đề rất mẫn cảm, Liễu Tuấn phải muốn thận trọng, tối thiểu phải cùng Lưu Huy đạt được nhất trí. Cũng không phải là muốn cùng Lưu Huy gánh chịu mạo hiểm chính trị có khả năng tồn tại, mà là muốn chứng tỏ thái độ.
Một thị trưởng như mình đối với Lưu Huy là rất tôn trọng.
Cũng như thành phố Ngọc Lan, đối kháng gay gắt có thể tránh thì cần phải tận lực tránh. Lưu Huy và Đinh Ngọc Chu là khác nhau. Thân phận của mình cũng không phải là thuộc hạ của bí thư Khu ủy của khu nào, trên lý thuyết, người đứng đầu của Đảng chính đều cùng cấp.
Lưu Huy cười cười, nói: "Muốn tập trung số vốn 4 tỷ, số tài sản quốc hữu cần phải bán ra chắc cũng không ít?"
"Không ít, nếu có khả năng, tôi còn muốn gom thêm 1 tỷ nữa, đưa vào khu Khai phá Nam Than. Nếu thuận lợi, lợi thuế hàng năm của khu Khai phá Nam Than có thể đạt đến 1tỷ, chẳng khác nào như thu nhập tài chính của toàn thành phố gần như tăng trưởng lên gấp ba! Trong thành phố nếu đã có tiền, có thể tiến hành đầu tư trọng điểm, tài nguyên du lịch trong thành phố cũng có thể nhanh chóng được khai phá."
Liễu Tuấn hùng tâm bừng bừng.
Lưu Huy thu lại dáng cười, hơi trầm ngâm, không có lập tức trả lời câu nói của Liễu Tuấn. Bán ra tài sản quốc hữu với quy mô lớn, quả thực Lưu Huy cũng cần phải suy nghĩ thêm.
"Trên nguyên tắc, tôi đồng ý với cách làm của thị trưởng. Thế nhưng quá trình thao tác nhất định phải quản chế đúng chỗ, không thể để người khác lợi dụng sơ hở."
Một lát, Lưu Huy trầm giọng nói.
Bí thư Thành ủy cẩn thận là đúng, lúc này tình thế phức tạp, liên quan đến số tiền bán ra tài sản quốc hữu đến hơn 1tỷ, nếu như quản chế không thích hợp, bị người lợi dụng sơ hở, đến lúc đó sẽ khá bị động. Khả năng liên lụy tới còn không chỉ cá nhân Liễu Tuấn, sẽ liên lụy tới toàn bộ đảng ủy, chính phủ của Tiềm Châu. Lưu Huy có thể tỏ thái độ ủng hộ, có thể thấy được đã hạ quyết tâm rất lớn.
"Xin bí thư yên tâm, tôi sẽ đích thân nắm giữ!"