Trùng Sinh Chi Nha Nội

Bí thư Huyện ủy huyện Bạch Hồ Phương Nhữ Thành và huyện trưởng Úc Chí Đạt đã bị khiến cho trở tay không kịp.

Phải nói, Phương Nhữ Thành đã nhận được thông báo từ sớm, trong điện thoại Nam Duệ đã nói cho hắn, Liễu thị trưởng đã suất lĩnh một đội nhân mã của cục Dân chính thành phố và cục Kiểm tra thành phố đến huyện Bạch Hồ.

Nhưng mà tin báo đến vẫn hơi chậm. Phương Nhữ Thành vừa buông điện thoại, còn chưa kịp làm ra bất cứ an bài bố trí nào, thư ký của hắn đã vội vàng chạy vào báo cáo, xe số 2 của Liễu thị trưởng đã tới trụ sở Huyện ủy rồi

Sắc mặt Phương Nhữ Thành rất khó coi, thư ký thậm chí kinh ngạc nghe được Phương bí thư nhỏ giọng chửi tục một câu.

Thư ký không biết tâm tình của Phương bí thư vì sao lại xấu như vậy, chắc là bởi vì Liễu thị trưởng đột nhiên đến thị sát, không có thông tri trước, trước kia lãnh đạo thành phố xuống đều sẽ báo tin từ sớm. Tình huống không nói một tiếng đã "đánh tới cửa" này quả thực rất hiếm thấy.

Phương Nhữ Thành phiền muộn thì phiền muộn, quy củ nét mặt vẫn phải chú ý, không dám do dự, lập tức đứng dậy xuống lầu nghênh tiếp. Tại lầu một trụ sở cơ quan Huyện ủy, nghênh tiếp Liễu Tuấn cùng một nhóm nhân viên công tác trong thành phố.

"Chào ngài Liễu thị trưởng! Hoan nghênh thị trưởng đến huyện Bạch Hồ kiểm tra công tác!"

Trong nháy mắt nhìn thấy Liễu Tuấn, trên khuôn mặt âm trầm của Phương Nhữ Thành lập tức "vui cười hớn hở" tiến lên nắm tay với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vươn tay, thản nhiên nói: "Chào Phương bí thư."

"Thị trưởng, ngài xem, tới huyện Bạch Hồ mà cũng không báo sớm cho chúng tôi biết một tiếng,. . . việc này thật quá tuỳ tiện vô lễ."

Phương Nhữ Thành cười ha ha nói, cầm tay Liễu Tuấn ra sức lắc lư, hình như muốn trải qua phương thức này biểu đạt sự ngưỡng mộ vô hạn đối với Liễu thị trưởng.

Liễu Tuấn thu tay về, nói: "Hình thức cũng không cần quá chú ý, then chốt là công việc phải làm tốt là được."

"Đúng vậy đúng vậy, thị trưởng nói rất chính xác. . ."

Phương Nhữ Thành liên tục gật đầu, trong lòng thì đã ngán ngẩm đến tận cổ. Liễu nha nội này cũng quá thích sĩ diện, trước mặt rất nhiều người, ra vẻ lãnh đạo quá thể, mày là thị trưởng không sai, mày là nha nội cũng không sai, nhưng mà tóm lại mày cũng chỉ là một thằng thanh niên thôi? Tốt xấu Phương Nhữ Thành tao so với mày cũng lớn hơn 10 tuổi, lại là đầu sỏ ở thành phố Tiềm Châu, chẳng lẽ cả một chút mặt mũi mày cũng không cho sao?


"Phương bí thư, xin anh thông tri cho đồng chí Úc Chí Đạt và toàn thể thành viên của ban Huyện ủy, còn có các đồng chí phụ trách của cục Dân chính huyện và cục Kiểm tra đồng chí cùng nhau mở một hôi nghị đi."

Liễu Tuấn nói.

"Được!"

Phương Nhữ Thành cũng thu hồi dáng tươi cười, nghiêm trang đáp.

Rất nhanh, huyện trưởng Úc Chí Đạt và toàn bộ thành viên ban Huyện ủy, các cán bộ phụ trách của cục Dân chính huyện và cục Kiểm tra đã ngồi ở trong phòng hội nghị của đại hội Huyện ủy.

"Các đồng chí, Liễu thị trưởng đến huyện ta để kiểm tra công tác, là sự cổ vũ lớn lao đối với. . .bên dưới chúng ta, mời Liễu thị trưởng chỉ thị!"

Phương Nhữ Thành đơn giản bàn giao vài câu theo hình thức, trong phòng hội nghị vang lên một loạt tiếng vỗ tay, ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về thị trưởng trẻ tuổi trên chiếc ghế thủ vị cao nhất, chờ đợi y ra chỉ thị.

"Các đồng chí, ngày hôm nay tôi tới huyện Bạch Hồ chỉ vì một công tác, đó chính là về khoản tiền cứu tế được phát xuống."

Ánh mắt bình tĩnh của Liễu Tuấn chậm rãi đảo qua hai bên, nói rất thong thả. Lời vừa nói ra, sắc mặt của cục trưởng cục Dân chính huyện nổi lên biến hóa rõ ràng, rất là chột dạ liếc mắt nhìn Phương Nhữ Thành ngồi ở bên cạnh Liễu Tuấn, Phương Nhữ Thành ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt vẫn tỉnh rụi, trấn định như cái cân. Nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, khóe mắt của Phương bí thư đang nhảy lên không ngừng.

"Phương bí thư, công tác này ở trong huyện là do ai chủ yếu phụ trách?"

Liễu Tuấn nhìn sang Phương Nhữ Thành, hỏi.

Phương Nhữ Thành đáp: "Do phó huyện trưởng Thường vụ Quách Nguyên Trung phụ trách."

Quách Nguyên Trung liền hướng về Liễu Tuấn gật đầu làm lễ. Liễu Tuấn nhìn hắn, là một cán bộ trẻ hơn 30 tuổi, nhìn qua rất là thông minh năng nổ. Tuy nhiên vừa đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn liền có có chút không yên lòng, dáng tươi cười trên mặt cũng thấy được miễn cưỡng.


"Được rồi, mời đồng chí Quách Nguyên Trung nói rõ một chút, khoản tiền cứu tế 980 vạn từ trong thành phố phát xuống đều đã phân phối thế nào rồi."

Quách Nguyên Trung vẻ mặt có chút xấu hổ, nói: "Liễu thị trưởng, việc này, số liệu cụ thể ở đây tôi vẫn chưa chuẩn bị, xin cho phép tôi đến phòng làm việc cầm qua đây!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Không sao."

Liễu Tuấn đột nhiên đến khiến mọi người không biết là vì chuyện gì, công tác của phó huyện trưởng Thường vụ không chỉ hạng nhất, không có chuẩn bị tốt số liệu cụ thể cũng có thể cho qua. Chỉ là thị trưởng hỏi ngay mặt lại còn phải quay về phòng làm việc để lấy tư liệu thì không khỏi xấu hổ, Quách Nguyên Trung mặt đỏ tới mang tai đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi Quách Nguyên Trung vội vã lấy tư liệu qua, nhưng phát hiện cục trưởng cục Dân chính huyện đang báo cáo với Liễu Tuấn rồi.

Cục Dân chính là chủ quản việc này, cục trưởng bất kể như thế nào không thể nói với Liễu Tuấn không có số liệu cụ thể được

Cục trưởng cục Dân chính huyện một bên báo cáo, Liễu Tuấn liền ghi lại số liệu trên bản bản ghi chép trước mặt. Đợi cục trưởng Dân chính báo cáo xong, Liễu Tuấn hơi nhíu mày, nói: "Tổng số chỉ có 750 vạn, còn 230 vạn nữa đâu? Vì sao không phát xuống hết?"

"Chúng tôi. . . chúng tôi lập tức sẽ phát xuống. . ."

Trên trán cục trưởng Dân chính đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Phương Nhữ Thành thì rất nhẹ nhàng hướng về hắn gật đầu, trong mắt hiện lên ý khen ngợi.

"Căn cứ vào số liệu vừa rồi đồng chí báo cáo, trấn Hoa Thụ tổng cộng phát xuống là 120 vạn, đúng không?"

Liễu Tuấn nhìn cục trưởng Dân chính chằm chằm.


"Vâng. . . đúng vậy, thị trưởng. . ."

"Như vậy bờ bao Tưởng gia tổng cộng phân phối tới bao nhiêu tiền cứu tế?" Liễu Tuấn lại hỏi, lại thêm một câu: "Bờ bao Tưởng gia tại trong hồng thủy đã bị vỡ đê, tổn thất hẳn là tương đối nghiêm trọng."

"Bờ bao Tưởng gia . . . phân phối tới 51 vạn. . ."

Cục trưởng Dân chính nơm nớp lo sợ đáp.

"Bờ bao Tưởng gia tổng cộng có bao nhiêu nhà nạn dân?"

"Việc này. . . việc này tôi không rõ lắm. . ."

Cục trưởng Dân chính đã bắt đầu lắp bắp, đưa tay lau mồ hôi.

"Báo cáo thị trưởng, bờ bao Tưởng gia tổng cộng có 314 nhà nạn dân, tổng nhân khẩu hơn 1200 người."

Huyện trưởng Úc Chí Đạt ở một bên nói chen vào.

Liễu Tuấn gật đầu, nói: "314 nhà, 51 vạn, như vậy, bình quân mỗi nhà chí ít hẳn là có thể được phân 1700 đồng số tiền cứu tế. Thế nhưng, tôi nhận được phản ánh của quần chúng, cho tới bây giờ, có một số nông hộ bị thiên tai một phân tiền cứu tế cũng chưa từng nhận được, vậy là sao?"

Lời vừa nói ra, tất cả đều mọi người trong phòng họp đều chấn động cả người, các cán bộ của huyện Bạch Hồ thì cúi đầu xuống hết, ai cũng không dám nghênh đón chính diện ánh mắt của Liễu thị trưởng.

Phương Nhữ Thành miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Thị trưởng, chắc là sẽ không xuất hiện loại tình huống này đâu? Nếu không, có thể là số tiền cứu tế vẫn chưa có đến trong tay quần chúng. . . bằng không thì, chắc sẽ không xảy ra tình huống các hộ dân bị thiên tai một phân tiền cũng chưa nhận được. . ."

Liễu Tuấn từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: "Có phải như vậy hay không, bây giờ còn chưa thể kết luận. Cho nên, tôi mời các đồng chí của cục Dân chính thành phố cùng cục Kiểm tra thành phố cùng nhau qua đây để làm cho rõ ràng chuyện này. Nếu như quần chúng đều nhận được tiền cứu tế đúng hạn đúng mức, đương nhiên là tốt nhất. Sự ấm áp của đại gia đình Xã hội chủ nghĩa, chính là thể hiện tại phương diện này. Tuy nhiên ở chỗ này tôi cũng phải nhắc nhở mọi người một câu. Khoản cứu tế này là của quốc gia, trong tỉnh cùng trong thành phố vì an trí cho cuộc sống của các nạn dân nên đặc biệt cấp xuống, phải làm được tiền nào việc ấy, tuyệt đối không được dùng vào việc riêng. Phải bảo chứng mỗi một phân tiền, đều có thể phát cho tận tay nạn dân. Đây là nguyên tắc! Nếu ai vi phạm nguyên tắc này, giở thủ đoạn hai mặt, bằng mặt không bằng lòng, có chủ ý đến khoản tiền cứu tế này, mặc kệ là vì công hay là vì tư, trong thành phố cũng tuyệt đối không cho phép!"

Phương Nhữ Thành ngượng ngùng cười, nói: "Xin thị trưởng yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này!"

Liễu Tuấn liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt nhất!"

. . .


Sau khi kết thúc hội nghị, Liễu Tuấn đến bệnh viện Nhân Dân huyện thăm hỏi Tưởng Hữu Tài đang nằm trên giường bệnh.

Ở trong một phòng bệnh chật chội của bệnh viện Nhân Dân, Liễu Tuấn thấy Tưởng Hữu Tài đang nằm ở trên giường bệnh. Căn cứ theo miêu tả của Tưởng Hoa Thụ, cha cậu ta năm nay chỉ có 41 tuổi, nhưng Liễu Tuấn thấy lại giống như một ông già hơn 50 tuổi, nằm ở trên giường bệnh dơ bẩn, gầy giơ xương, hai mắt sâu hoám, một chút thần thái cũng không có. Thậm chí là vẫn không nhúc nhích được, hơi thở đã rất yếu ớt, cần phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện bộ ngực của hắn còn đang hơi phập phồng.

Tưởng Hoa Thụ thấy cha mình, nước mắt lại nhịn không được tràn mi ra, quỳ gối bên giường, cầm thật chặt bàn tay khô gầy của Tương Hữu Tài, thấp giọng nói: "Ba, chú thị trưởng trong thành phố đến thăm ba này. . ."

Con ngươi của Tưởng Hữu Tài hơi chuyển động, trong cổ họng phát ra tiếng "Khò khè", tựa hồ là rất nỗ lực muốn biểu đạt ý gì đó, nhưng thất bại, hai mắt vô thần khép kín, khóe mắt chảy ra một dòng lệ.

Thấy tình hình như vậy, trong lòng Liễu Tuấn hơi buồn bã.

"Vì sao không dùng thuốc? Bác sĩ đâu?"

Phát hiện trên giá truyền dịch bên giường trống rỗng, Liễu Tuấn lớn tiếng hỏi.

Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt đi theo phía sau y thì khẽ hét lên với nhân viên đi theo: "Nhanh, đi gọi bác sĩ tới đây."

Nhân viên đi theo lập tức hoảng hốt chạy ra ngoài.

Liễu Tuấn quay đầu nhìn sang Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt, trầm giọng hỏi: "Phương bí thư, Úc huyện trưởng, bệnh nhân này tên là Tưởng Hữu Tài, là thôn dân của bờ bao Tưởng gia, tình huống của anh ta, hai người rõ chứ?"

Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt đều xấu hổ lắc đầu.

"Sức khỏe của anh ta vốn không tốt, vì chống lũ cứu nguy, ở trên đê đã giữ vững nửa tháng, mắc phải trọng bệnh đã đã hơn hai tháng. Vì chữa bệnh cho anh ta, trong nhà đã xài hết tiền để dành, mượn toàn bộ bạn bè người thân, nhưng mà hiện tại đã không còn tiền, ngay cả thuốc cũng hết. Cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa nhận được bất cứ một hình thức cứu trợ nào của Chính phủ! Ngay cả tiền cứu tế nên được cũng chưa nhận được! Thân là bí thư Huyện ủy và huyện trưởng huyện Bạch Hồ, hai người thật sự quá thất trách!"

Giọng điệu của Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc, giữa hai hàng lông mày nhíu thành hình chữ "Xuyên"( 川).

Phương Nhữ Thành và Úc Chí Đạt đều cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, đoạn Úc Chí Đạt nói: "Thị trưởng phê bình rất đúng, công tác của chúng tôi quả thực không có làm tốt. . ."

"Kiểm điểm có thể từ từ làm. Việc cấp bách là cứu người, cục Dân chính huyện lập tức chi tiền ra, bệnh viện Nhân Dân huyện phải toàn lực ứng phó cứu lại sinh mệnh của Tương Hữu Tài ! Đồng chí Phương Nhữ Thành, đồng chí Úc Chí Đạt, hai đồng chí phải lập tức hành động ngay, thống kê thử xem toàn huyện còn có tình huống như Tưởng Hữu Tài hay không, nếu có, phải lập tức thực thi viện trợ cứu chữa. Nếu như có một quần chúng bởi vì sự thất trách của hai đồng chí mà đánh mất sinh mệnh, các đồng chí sẽ vì việc này mà gánh chịu tất cả trách nhiệm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận