Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Thị trưởng về rồi sao?
Liễu Tuấn vừa trở về, Lưu Huy đã gọi điện thoại tới, ngữ khí khá nghiêm túc.

Liễu Tuấn khựng lại, đáp:
- Chào bí thư, tôi đã về rồi.

- Mời thị trưởng qua chỗ tôi một chuyến.
Lưu Huy trực tiếp hạ lệnh không theo thông lệ khách khí hỏi y có thời gian không.

- Vâng, tôi lập tức qua ngay.

Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, Vu Hoài Tín ở bên cạnh nói:
- Thị trưởng, vợ Phương Nhữ Thành là con gái nuôi của phu nhân bí thư Lưu Huy.

Vu Hoài Tín không phải là cán bộ sinh trưởng ở Tiềm Châu, có điều sau khi tới đây, công tác thư ký làm rất xuất sắc, đối với quan hệ gọi là bí mật giữa các cán bộ chủ yếu đầu có tìm hiểu, tất nhiên quan hệ của Lưu Huy trở thành trọng điểm của Vu Hoài Tín.

Vu Hoài Tín biết mình mình là cán bộ ở ngoài tới, nên làm rất tốt quan hệ với phó chủ nhiệm Cừu Dụng Chi của văn phòng chính phủ, Cừu Dụng Chi là cán bộ bản địa chính tông.

- Lưu phu nhân rất tích cực, ở trong thành phố có rất nhiều con, cháu nuôi.
Vu Hoài Tín lại thêm vào một câu.

Liễu Tuấn nghe vậy cau mày lại, khẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng làm việc.


Thái độ của Nam Duệ vẫn như trước, nhưng trong mắt thêm vài phần cảnh giác, hắn cho rằng mình che dấu rất tốt, nhưng không qua được mắt Liễu Tuấn, trong thể chế, có thể làm được tới thị trưởng, đâu phải hạng tầm thường.

Xem ra Liễu thị trưởng chọc vào chỗ yếu của kẻ nào đó rồi.

Liễu Tuấn đi vào văn phòng của Lưu Huy, nhưng ông ta không đứng lên đi ra đón, chỉ đứng lên bắt tay, bảo y ngồi xuống đối diện, bày ra thế nói chuyện công.

Thế cũng tốt, giữa hai người đừng đầu khách khí thái quá là không bình thường.

Cho dù là Trần Hướng Dương cũng không phải lần nào Lưu Huy cũng khách khí.

- Nghe nói thị trưởng hút thuốc không ít?

Bất ngờ là Lưu Huy lại hỏi một đề tài rất nhẹ nhàng, đồng thời đẩy bao thuốc tới trước mặt Liễu Tuấn.

- Đôi khi phải suy nghĩ quá nhiều vấn đề, hút thuốc có thể tập trung tinh thần.
Liễu Tuấn đáp, lấy thuốc lá ra mời Lưu Huy rồi tự mình châm một điếu.

Lưu Huy gật đầu, khẽ buông một tiếng thở dài, vỗ lên tóc, nói:
- Phải, ở vị trí của chúng ta đúng là có quá nhiều vấn đề phải suy nghĩ... Không thoải mái gì.

Liễu Tuấn chỉ cười không nói.

- Nghe nói thị trưởng bảo đồng chí của cục dân chính và cục kiếm toán tới huyện Bạch Hồ rồi?

Lưu Huy vào thẳng vấn đề.

- Tôi nhận được phán ánh của quấn trúng, trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hô những quần chúng nơi đó không nhận được một đồng cứu tế nào. Nhưng thành phố sớm đã gửi cho huyện Bạch Hồ hơn 9 triệu gần 10 triệu. Đây là vấn đề rất nghiêm túc.

Lưu Huy cau mày:
- Không nhận được một đồng nào? Không thể nào, có phải là phản ánh không chính xác?

- Tạm thời không thể khẳng định, phải đợi các đồng chí ở cục dân chính và cục kiểm toán làm rõ sổ sách cưu trợ của huyện Bạch Hồ mới làm rõ tình huống thực sự. Tôi cũng hi vọng tình hình quần chúng phản ánh là không xác thực, nếu không hành vi của huyện Bạch Hồ quá ác liệt.

Lưu Huy mày nhíu chặt, chậm rãi gật đầu, ông ta ở địa phương lâu năm, rất quen thuộc với các thủ pháp của chính phủ địa phương, rất nhiều khoản tiền bên trên chuyển xuống, danh nghĩa là chuyên dụng, thực tế là đều dùng không đúng mục đích. Thậm chí cá biệt có hiện tượng đút đầy túi riêng, nhưng Liễu Tuấn nói tới khoản tiền cứu tế tai nạn, ý nghĩa khác hẳn rồi.

- Phương Nhữ Thành làm việc rất kiên định, hẳng không tới mức thái quá chứ?

Lưu Huy uyển chuyển đề xuất sự khẳng định của minhvới Phương Nhữ Thành.

Liễu Tuấn không đáp lời.

Căn cứu vào trực giác của y, Phương Nhữ Thành chẳng phải hạng cán bộ kiên định như Lưu Huy nhận xét. Lưu Huy nhậm chức lãnh đạo thành phố ở Tiềm Châu rất dài, có thể sánh ngang với Đinh Ngọc Chu ở Ngọc Lan. Từ phó thị trưởng lên thị trưởng rồi tới bí thư thành ủy, thậm chí thời gian ở lại Tiềm Châu còn lâu hơn cả Đinh Ngọc Chu ở Ngọc Lan, là "hổ địa phương" thực sự ở Tiềm Châu. Thường thường cán bộ công tác ở một nơi quá lâu, thêm vào chức vị cao, sẽ dần dần thoát ly quần chúng, sơ xuất lơ là, mất đi tính cảnh giác, bị cấp dưới nịnh bợ kéo phe cánh, không nghe được bao nhiêu ý kiến chân thật, cũng chẳng nhìn thấy được mấy tình huống thật sự.

Nói khó nghe một chút rất nhiều khi Lưu Huy dùng người bằng trực giác, đường đường bí thư thành ủy có hiềm nghi làm trang trí.

Liễu Tuấn từ nhỏ chịu ảnh hưởng của Liễu Tấn Tài, công tác thích đi sâu vào tuyến đầu, tiếp xúc với quấn chúng, tìm hiều tư liệu trực tiếp. Y cho rằng một người ở vị trí cao, không muốn bị che giấu, thì thường xuyên tiếp xúc với cơ sở là con đường tốt nhất, cũng là duy nhất.


Lưu Huy có chút bất mãn với Liễu Tuấn, vì y chỉ dựa vào lời "một tên ăn mày" mà suất lĩnh cả một đội điều tra lớn xuồn huyện Bạch Hồ, theo Lưu Huy là cách làm không chững chạc, quá kích động, tỏ rõ không tín nhiệm ban bệ huyện Bạch Hồ. Hơn nữa Liễu Tuấn làm ra hành động lớn như th mà không thông báo cho lãnh đạo huyện Bạch Hồ, tập kích bất ngờ, trong mắt cán bộ cấp dưới, còn cho rằng Tiềm Châu sắp đổi thời rồi.

Cho dù có muốn lập uy cũng phải có một quá trình chứ.

Mà hiện giờ ông ta nói rõ cách nhìn của mình với Phương Nhữ Thành, Liễu Tuấn lại không tiếp lời, càng làm cho Lưu Huy không vui. Phương Nhữ Thành do một tay Lưu Huy đề bạt lên, trong mắt ông ta thì hắn làm việc đắc lực, biết đối nhân xử thế, là nhân tài hiếm có. Liễu Tuấn ra tay với Phương Nhữ Thành do không biết thái độ của ông ta thì cũng được đi, nhưng nếu như đã biết mà không trả lời, tức là không coi Lưu Huy vào đâu.

Không khí trong văn phòng bỗng trở nên thiếu tự nhiên.

Lưu Huy không còn thấy nụ cười trên mặt nữa, dựa vào ghế hút thuốc.

Liễu Tuấn im lăng một lúc rồi nói:
- Bí thư, khản cứu trợ phân phát thỏa đáng, là thể hiện sự quan tâm của đảng và chính phủ với quần chúng, quan hệ tới danh dự của thành ủy Tiềm Châu, tôi cho rằng vẫn nên thận trọng thì hơn. Nếu như sự thực chứng minh ban bệ huyện Huyền Hồ đáng tin cậy, vượt qua khảo nghiệm không phải tốt sao.

Lưu Huy gật đầu:
- Thị trưởng nói có lý, tôi tin tưởng không có hiện tượng chiếm đoạt của công.

Lời này đã nói rõ ý kiến cơ bản của ông ta với chuyện này, giới hạn của ông ta là không thể "chiếm đoạt của công", không thể lấy tiền cứu nạn bỏ vào túi riêng. Giả sử giống như các khoàn khác, có một bộ phận bị dùng không đúng mục đích, chỉ cần là chi tiêu công thì có thể chấp nhận được, đương nhiên nên phê bình thì phê bình.

Liễu Tuấn mặc dù không tán đồng ý kiến của Lưu Huy, nhưng tạm thời cũng không nói gì, nếu chuyện đang điều trà thì cứ đợi có kết quả điều tra rồi hãy nói.

... ...

Tổ điều tra sau khi tiến vào huyện Bạch Hồ, hai vợ chồng Phương Nhữ Thành vội vã chạy lên thành phố, vợ Phương Nhữ Thành tới thẳng biệt thự thường ủy tìm "mẹ nuôi", Phương Nhữ Thành thì cầu kiến Lưu Huy.

- Bí thư, tôi phạm sai lầm rồi sao?

Nhìn thấy Lưu Huy, Phương Nhữ Thành mặt mày đau khổ, than vắn thở dài nói:

Lưu Huy cau mày lại nói:
- Ai nói cậu phạm sai lầm? Mà phạm sai lầm hay không bản thân cậu không biết à?

- Nếu tôi không phạm sai lầm tại sao Liễu thị trưởng vừa nhậm chức đã nhắm vào tôi? Có phải cho rằng tôi dễ bắt nạt?

Lưu Huy càng thêm khó chịu, ngón tay gõ nhịp lên bàn, nói:
- Tiểu Phương, nói cái gì thế? Cậu là bí thư huyện ủy, sao nói chuyện không biết chú ý ảnh hưởng? Liễu thị trưởng nhắm vào cậu thế nào?

- Bí thư, không phải tôi cố ý gây chia rẽ lý gián, hay oán trách gì. Liễu thị trưởng làm thế là không hợp quy củ, ồ, nghe nói chỉ vì một quần chúng phổ thông phản ánh, thấy gió bảo mưa, lập tức khua chiêng gõ trống điều tra huyện Bạch Hồ chúng tôi. Nếu truyền đi, Phương Nhữ Thành thôi chẳng phải trở thành phần tử bất nhân, ngay cả tiền cứu tế nạn dân cũng ăn sao? Nói thế nào tôi cũng là cán bộ được đảng dạy dỗ bao năm... Hơn nữa Liễu thị trưởng nghe được quần chúng phản ánh cũng có thể trao đổi với chúng tôi trước, hỏi thăm tình hình, chúng tôi lại dám không thành thật báo cáo với thị trưởng đại nhân sao? Động một chút đã phái tổ điều tra xuống, cán bộ phía dưới chúng tôi còn làm việc thế nào? Công tác địa phương khó khăn như thế, ai mà không đắc tội với người khác.

Phương Nhữ Thành ở trước mặt Lưu Huy rất tự nhiên, nói liền một hơi dài, hắn hiểu tính cách của Lưu Huy, tự cho rằng mình là "gia trưởng của cán bộ Tiềm Châu", nên không bày ra vẻ cấp dưới, mà lấy thái độ của vãn bối oán thán với Lưu Huy, cứ như bị oan ức lớn.

Lưu Huy vừa tức mình vừa buồn cười:
- À, tới chỗ tôi làm oán phụ rồi hả?

Phương Ngọc Thành cười méo miệng:
- Bí thư vốn là gia trưởng của cán bộ Tiềm Châu chúng tôi mà, bị oan ức, trong lòng không thoải mái, tới tìm bí thư kể khổ, để được an tâm hơn.

Phương Nhữ Thành nói rất có trình độ, gãi trúng chỗ ngứa của Lưu Huy, ông ta thích nhất sự thân cận này của cán bộ cấp dưới.

- Tiểu Phương, cậu cũng đừng nên oán trách, cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần các cậu không có vấn đề gì, thì sao sợ điều tra. Liễu thị trưởng tuổi còn trẻ, tính tình nóng vội, muốn triển khai công tác nhanh, chuyện này các cậu phải hiểu, phải ủng hộ. Liễu thị trưởng chỉ thấy việc luận việc thôi, không phải nhắm vào ai. Người ta vừa nhậm chức, trước nay không thủ không oán, vì sao lại nhắm vào cậu? Nói chuyện phải có chứng cứ... Tiểu Phương, hãy phối hợp với công tác của Liễu thị trưởng hiểu chưa? Liễu thị trưởng không hiểu cậu, thì cậu hãy báo cáo nhiều hơn để Liễu thị trưởng hiểu, biết chưa?

- Vâng, tôi hiểu rồi.
Phương Nhữ Thành gật đầu liên tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận