Trùng Sinh Chi Nha Nội

Lưu Huy trở lại tầng một của ủy viện thường ủy, có vẻ rất mệt mỏi. Điều khiến hắn tức giận đó là vừa vào phòng khách đã gặp vợ của Phương Nhữ Thành, Tiểu Tề, Lưu Huy sầm mặt.

Nhìn thấy Lưu Huy, Tiểu Tề vội vàng đứng dậy, mắt đỏ au chào Lưu Huy, thấy Lưu Huy sa sầm mặt, Tiểu Tề sợ tới mức toàn thân khẽ run rẩy, không nói gì nữa chỉ đứng ở đó, xoa hai tay thỉnh thoảng liếc Lưu Huy.
Lưu Huy không thèm nhìn cô một cái, ngồi luôn xuống ghế.

Vốn dĩ Lưu Huy cũng không phải là người tuyệt tình nhưng Phương Nhữ Thành quả thật khiến cho hắn thất vọng và phẫn nộ vô cùng nên nhìn Tiểu Tề không vừa mắt. Nữ nhân này, quá khôn khéo, Phương Nhữ Thành bị như ngày hôm nay chắc cũng có "Công lao" của cô.

Dì Trương tính tình vui vẻ, thấy Tiểu Tề đáng thương bèn mang cho Lưu Huy một tách trà nói : "Lão Lưu..."

Lưu Huy nặng nề "Hừ" một tiếng, tựa ở ghế sofa, hơi nhíu mắt lại.
Dì Trương bèn nháy mắt với Tiểu Tề, Tiểu Tề vội vàng chạy tới chào Lưu Huy.

"Lão Lưu..."
Bà Trương lên tiếng.

"Bà hồ đồ!" Lưu Huy đột nhiên cáu giận nói với vợ, mặt đỏ bừng: "Giờ là lúc nào rồi mà bà còn qua lại với cô ta? Bằng này tuổi rồi mà làm việc chẳng biết nghĩ gì cả?"

Dì Trương biết đuối lý, là vơ chồng bao năm, Lưu Huy rất ít khi nổi giận, đột nhiên tức giận, Dì Trương khó mà thích ứng kịp bèn nói : "Tôi cũng biết lúc này là lúc rất mẫn cảm nhưng mà người ta đã đến tận đây cũng không nên đuổi ra ngoài?"
Lưu Huy lập tức chán nản.

Hắn biết tính của vợ, chỉ cần ngon ngọt một chút là bà ý coi như người tốt ngay. Hắn chỉ dặn dò vợ không thể nhận tiền hay sổ tiết kiệm gì. Dì Trương đương nhiên là chăm chú nghe lời. Bởi vậy tiếng lành của vợ chồng Lưu Huy đồn khắp tỉnh.

"Rất nhiều chuyện bà không hiểu thì đừng có can dự vào? Trong tỉnh muốn phái tổ điều tra tiếp!"
Lưu Huy nhẫn nhịn một hồi, nhắc nhở vợ nói.

" Trong tỉnh cũng biết chuyện này?"
Dì Trương cũng sợ hãi kêu lên.

"Vụ án Bạch Hồ có thể coi là là vụ án lớn tỉnh sao có thể không biết?"
Lưu Huy nói . Hắn bình thường không nói chuyện này cho Dì Trương nhưng hôm nay phá lệ để vợ có thể hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn và Lê Mẫn Trung nói chuyện trong phòng, Cù Hạo Hẩm bỗng gọi điện tới.Cù Hạo Cẩm nói bằng giọng rất khách khí, trước tiên nói vài câu chào hỏi, rồi tán dóc. Đây là chỗ cao minh của hắn. Lưu Huy mặc dù là hạ cấp nhưng lại lớn tuổi hơn, tại tỉnh A chỉ sau Đinh Ngọc Chu mà thôi. Cù Hạo Cẩm không thể bất kính được.

Sau đó, Cù Hạo Cẩm bèn hỏi về tình hình vụ án Bạch Hồ.
Lưu Huy cũng không giấu diếm, nói tóm tắt tình hình. Lưu Huy rất rõ ràng, chuyện này đã làm to rồi thì không thể giấu được Coi như là Cận Tú Thực đương nhiệm cũng không giấu được. Bây giờ Cù Hạo Cẩm đương nhiệm càng không thể giấu.

Nói tới vấn đề cụ thể, Cù Hạo Cẩm bỗng trở nên nghiêm nghị sau đó thông báo cho hắn biết, tỉnh ủy đã quyết định cử tổ chuyên án đến Tiềm Châu điều tra.

"Muốn tra đến cùng thì không thể nhẹ tay. Dù liên quan đến ai cũng phải làm cho ra nhẽ!"
Đây là lời của Cù Hạo Cẩm.

Thái độ của hắn như thế là rất bình thường. Nhưng Lưu Huy lại cảm thấy như nghe thấy tiếng gươm đao trong lời của Cù Hạo Cẩm.
Nghĩ đến đây, Lưu Huy lại cảm thấy đau đầu không chịu được, khẽ bóp thái dương. Thấy điều này, Dì Trương biết tình hình nghiêm trọng, bình thường chỉ có đại sự, Lưu Huy mới có động tác này. Dì Trương vội vàng đến bóp đầu cho chồng.

Từ khi Cận Tú Thực xuống tuyến hai, trong phái Cù Hạo Cẩm lên thay, Lưu Huy minh bạch những ngày tới phe hắn không dễ gì mà sống sót. Cũng may Cận Tú Thực không đi thủ đô dưỡng lão, nên tình huống cũng không quá gay go. Trên thực tế, sách lược của Cận Tú Thực cũng rất rõ ràng, bỏ qua yêu cầu với các thành phố khác ra sức bảo vệ Ngọc Lan cùng Tiềm Châu. Cù Hạo Cẩm dường như cũng tạm thời chấp nhận điều đó. Đặc biệt Tiềm Châu cơ bản không có gì thay đổi. Nếu như không phải lần này chống lũ giải nguy đạp đổ Trần Hướng Dương thì Liễu Tuấn cũng sẽ không tới.

Cái này cũng là quyết định bất đồng của Ngọc Lan và Tiềm Châu. Ngọc Lan dù sao cũng là tỉnh lị, Cù Hạo Cẩm không có khả năng hoàn toàn bỏ qua, cho dù không thể toàn bộ khống chế, cũng không thể mặc kệ.
Nhưng mà giờ đây hết thảy đều thay đổi.

"Vụ án Bạch hồ" đã cho Cù Hạo Cẩm một cơ hội công khai đưa tay ra mà ai cũng không cản được.Sau khi Cù Hạo Cẩm gác điện thoại, Lưu Huy nhận điện thoại của Cận Tú Thực.Vấn đề lớn nhất định phải báo cáo Cận Tú Thực , đây là thói quen nhiều năm của Lưu Huy. Không thể không nói, đây là một thói quen rất tốt, Lưu Huy bởi vậy rất được Cận Tú Thực tín nhiệm, leo lên vị trí hiện tại. Hơn nữa, Lưu Huy đi theo Cận Tú Thực nhiều năm, cũng vô cùng kính phục.

"Tiềm Châu là Tiềm Châu, Bạch Hồ là Bạch Hồ. Hai chuyện khác nhau!"
Cận Tú Thực nói như thế cũng là an ủiLưu Huy. Xem ra thời khắc mấu chốt, lãnh đạo cũ không bỏ mặc. Chỉ là trong tỉnh đã phái tổ chuyên án điều tra, hơn nữa là do bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh ủy dẫn đầu, phải làm thế nào để khống chế, cũng không do Lưu Huy định đoạt. Đương nhiên, chức vụ cao tới đâu thì dù sao Tiềm Châu cũng là địa bàn của Lưu Huy. Tổ chuyên án của tỉnh cũng cần hiệp trợ.

Nhưng mà Lưu Huy trong nội tâm có phần không rõ, không biết "Khống chế" đến đâu thì phù hợp. Đi một bước xem một bước!

"Đều do cái tên Liễu Tuấn kia..."
Dì Trương đứng cạnh lẩm bẩm.

Bà không hiểu chân tướng chỉ suy nghĩ một cách đơn giản mà thôi. Liễu Tuấn vừa đến thì đã xảy ra chuyện này. Người tuổi trẻ thích thể hiện mình. Ngươi khiến ông nhà ta mất mặt thì ngươi có lợi gì?

Lưu Huy khoát tay áo. Hắn đối với Liễu Tuấn cũng không phải rất hài lòng, nhưng trong lúc mẫn cảm này hắn không muốn lại đắc tội Liễu nha nội. Giờ đây quan trọng là ..."Nhất trí đối phó với bên ngoài" .
...
Ngày kế tiếp, tổ chuyên án đến Tiềm Châu.
Tổ chuyên án, đội hình rất lớn do phó bí thư tỉnh ủy, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Đoạn Định Viễn dẫn đầu, chừng hai ba mươi người đều là những người tinh nhuệ, có kinh nghiệm và các cán bộ trinh thám nòng cốt.
Theo lý, Tỉnh ủy phái người đến Tiềm Châu, Lưu Huy phải đưa người đến tiếp đón nhưng lần này lại bỏ qua. Chỉ âm thầm đón chào mà thôi.
Dù sao lần này tới phá án tử, nói khó nghe chút là đến "Bới móc", chứ không phải chuyện hay ho gì nên không làm to.

"Xin chào Đoạn bí thư!"
Lưu Huy mỉm cười tiến lên cùng hắn bắt tay.

Đoạn Định Viễn mới đảm nhiệm vị trí này, nên cũng không quen thuộc với các đồng chí tỉnh A. Lưu Huy đã gặp hắn vài lần.Đoạn Định Viễn cố nặn ra vẻ tươi cười, cùng Lưu Huy nắm tay, hàn huyên một câu rồi chào Liễu Tuấn. Trước kia khi học ở trường trung ương Đảng có gặp nhau vài lần, hai bên đều rất tò mò về đối phương.

Đoạn Định Viễn cũng không có vội vã bắt tay hắn mà nhìn một lượt rồi nói : "Liễu thị trưởng đúng là tuổi trẻ triển vọng, vừa nhậm chức đã ra tay chống tham nhũng, đúng là không tồi!"

Đoạn Định Viễn vừa nói xong khiến các cán bộ Tiềm Châu tái mặt. Liễu Tuấn cười nói: "Đoạn bí thư quá khen, đều là trách nhiệm của tôi cả mà ."
Đoạn Định Viễn một lần nữa nhìn Liễu Tuấn, gật nhẹ đầu, không cần phải nhiều lời nữa, sau màn chào hỏi họ đi thẳng đến phòng họp, bắt đầu nghe báo cáo vụ án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui