Vụ án huyện Bạch Hồ còn đang trong quá trình điều tra. Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung là hai người chủ yếu có liên quan đến vụ án. Một vụ án lớn như vậy có liên quan đến hơn mười người, và cả bộ máy huyện xã trong thời gian ngắn điều tra ngọn ngành là điều khó khăn.
Cũng như mọi người Liễu Tuấn rất chú ý sự tiến triển của vụ án. Nhưng hắn đồng thời cũng chú ý đến việc vay vốn của các tỉnh khác. Liễu Tuấn quyết định kiểm tra một lượt đội ngũ địa phương.
Áp dụng hành động này thì phải được Lưu Huy đồng ý. Nhìn ra được, Lưu Huy đang không thoải mái, cùng Liễu Tuấn nói chuyện, không còn thân thiết như trước.
"Thị trưởng, chuyện này, có phải là cứ từ từ một chút? Bạch Hồ hiện đang được điều tra..."
Lưu Huy hút thuốc, nhíu mày nói.
Liễu Tuấn hiểu rằng hắn đang lo lắng điều gì. Bạch Hồ huyện làm lớn chuyện có lợi có hại chưa rõ ràng, vạn nhất là trò của khu khác thì danh dự của Tiềm Châu đúng là chẳng còn. Hơn nữa cơ hồ có thể khẳng định liên quan đến tiền đồ của Lưu Huy. Lưu Huy không ngờ mình lại mắc phải cửa ải này.
Vụ án Bạch Hồ nhất định trấn động cả nước. Lãnh đạo biết chuyện chỉ là sớm hay muộn. Một khi để cấp cao biết thì đúng là nguy hiểm.
Thật ra Liễu Tuấn vì sao muốn nhìn thấy vụ án này được điều tra rõ? Phương Nhữ Thành tác oai tác quái, đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự chịu đựng của Liễu Tuấn.
"Bí thư, làm việc gì cũng phải theo nguyên tắc tôi thấy hay là cứ kiểm tra xem sao. Tôi tin rằng chuyện của Hồ Bạch sẽ là bài học cho các khu khác. Nếu thật không có vấn đề, thì cũng an tâm!" Liễu Tuấn kiên trì ý kiến của mình: "Trong cùng trong tỉnh các khoản trợ cấp đã đưa xuống rồi, trước khi cấp cũng phải tra lại cho chắc."
Thật ra chuyện Hồ Bạch đã vượt ra khỏi thành phố Tiềm Châu, ảnh hưởng đến tỉnh. Tất cả các khoản tiền cấp xuống đều được kiểm tra rõ ràng, theo đúng nguyên tắc.
Lưu Huy thản nhiên nói: "Chắc không có ai dám đối đầu với phong ba phải không?"
Liễu Tuấn cười cười, nói : "Bí thư, có một câu thành ngữ, bị bóp méo, người trước ngã xuống, người sau tiến lên bị bóp méo thành kẻ trước phủ bại, kẻ sau tiếp tục phủ bại!"
Dù là kiếp này hay kiếp trước Liễu Tuấn đều gặp qua hoặc là nghe nói qua không ít về kiểu như thế,cùng một vị trí có rất nhiều cán bộ bị liên lụy.
Lưu Huy nhíu mày: "Bọn họ to gan như vậy sao?"
Liễu Tuấn mỉm cười, nói : "Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. Có lẽ, có người cho rằng ảnh hưởng của thị ủy sẽ không có người đến kiểm tra hắn. Thà chúng ta tự đi điều tra còn hơn là ngồi chờ dân báo cáo.Vậy chủ động hơn"
Lưu Huy kinh ngạc.
Liễu Tuấn nói có lý!
"Vậy thì cứ làm vậy đi."
Lưu Huy trầm ngâm nói .
Khi vụ án Bạch Hồ đang đươc điều tra, Tiềm Châu đã cử đội thẩm tra đến các huyện xã điều tra tình hình tiền cứu trợ, khiến cả huyện kinh động. Có người thầm bội phục Liễu Tuấn chính trực, cũng có người không cho là đúng, cho rằng chỉ là mượn cớ lập uy. Nhưng dù nói gì thì cũng là làm theo đúng nguyên tắc.
Cù Hạo Cẩm nghe nói xong khẽ nhíu mày, không nói được lời gì. Bí thư tiểu Ngô rõ ràng là kinh ngạc, thậm chí còn có chút tán thưởng.
Liễu Tuấn nhận được điện thoại của cha ở văn phòng. Ông chỉ nói một câu: "Đại nghĩa là việc nên làm, cứ làm theo ý của con!"
Câu này của cha càng làm cho Liễu Tuấn thêm tự tin.
Nghiêm Ngọc Thành không gọi tới nhưng Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Nghiêm Phi.
"Tiểu Tuấn, em đến sân bay. Em cùng Dương Dương đến chỗ anh!"
Nghiêm Phi nói qua điện thoại có thể nghe được tiếng gió lạnh. Đã đầu tháng mười hai, ở thủ đô trời rất lạnh.
"Được, khi nào đến để anh đón."
Liễu Tuấn trong lòng rất vui cười hỏi.
Tiềm Châu không phải là thành phố đông đúc nên ít người đi máy bay. Từ thủ đô không có chuyến bay thẳng. Nghiêm Phi cùng Dương Dương phải đổi chuyến bay tại Ngọc Lan.
"Khoảng nửa giờ nữa."
Nghiêm Phi nói.
Liễu Tuấn cười khổ nói: "Vợ à, đáng lẽ em nên thông báo sớm cho anh."
Từ Tiềm Châu đến Ngọc Lan trọn vẹn hai trăm km, tình hình giao thông không tốt, lái xe qua ít nhất cũng mất ba bốn giờ.
"Anh không cần qua, em cùng Dương Dương tự đi được."
Nghiêm Phi vừa cười vừa nói.
"Không được."
Liễu thị trưởng lập tức phủ quyết. Trong suy nghĩ của hắn Nghiêm Phi vẫn là trẻ con lại đi cùng một đứa bé sao hắn có thể yên tâm chứ.
"Đừng lo, Huyên Huyên cùng Lam Lam cũng ở đây."
Sau khi đến thủ đô, Huyên Huyên cùng Lam Lam lại đi theo cô. Chỉ là không ở trong biệt thự, mặt khác thuê phòng cách đó không xa, Nghiêm Phi ra khỏi cửa sẽ thông báo cho hai người.
"Như vậy thì để anh bảo bạn đón bọn em."
"Được."
Nghiêm Phi đồng ý.
Liễu Tuấn thông tri cho Cận Hữu Vi. Bàn Đại Hải trong khoảng thời gian này đang giải quyết chuyện ở phía Nam, Đại Cương đi Đại Ninh không ở Ngọc Lan. Cận Hữu Vi vừa nghe xong đương nhiên là đồng ý. Để điện thoại xuống, lập tức ra sân bay chờ. Hắn đã rất muốn gặp vợ của Liễu Tuấn.
Chuyện trước kia đã khiến Cận Hữu Vi hiểu rằng hắn không hiểu hết được Liễu Tuấn. Mặc dù thân là đệ nhất nha nội tỉnh A, nhưng Liễu Tuấn đúng là vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Cao Lão Nhị là nha nội lâu năm, không ngờ Liễu Tuấn gọi một cuộc đã có thể gọi được cháu gái của Hà tướng quân đến. Nhớ tới khuôn mặt của Nhâm Bách Cường ngày đó Cận công tử vô cùng giận dữ.
Trước mặt Hà đại tiểu thư Nhâm Bách Cường chỉ biết tươi cười bẽn lẽn như học sinh tiểu học.Chỉ tiếc Hà đại tiểu thư không thèm nhìn hắn. Đen đủi cho hắn là sau này còn bị cách chức về tạm nghỉ.
Đối với hắn mà nói, đừng có nhắc tới bực mình.
Hắn có thể làm đến chức phó trưởng phòng doanh trại hải quân, hoàn toàn là dựa vào chú. Nhưng Nhâm phó chính ủy đã lui xuống, hắn lại đắc tội bạn của thiên kim tiểu thư của lão Hà vậy thì khác nào tự đào lỗ chôn mình.
Hắn hiểu rằng, nha nội quan trọng nhất là quyền lực và địa vị, hắn đắc tội cháu của lão Hà, cho dù Cao Nhị cũng không giúp được. Trong quân đội bộ, lão Cao đúng là ảnh hưởng không bằng lão Hà.
Xem ra chỉ có thể trước chịu đựng, ra vẻ đáng thương, chờ bạn của Hà đại tiểu thư hết giận, mới có thể mưu cầu Đông Sơn tái khởi. Đương nhiên, Nhâm Bách Cường về sau cũng biết danh "Liễu thị trưởng", là thị trưởng của tỉnh A, nghe nói là thị trưởng trẻ tuổi nhất nước, năm nay không đến 30 tuổi. Hắn biết xong càng thêm hối hận.
Chuyện này, Liễu Tuấn về sau mới biết do Hà đại tiểu thư nói.
Hà đại tiểu thư tựu rất khinh thường giáo huấn Liễu thị trưởng: " Liễu Tuấn, chuyện này anh không phải lo. Cứ làm cái chức thị trưởng cho tốt vào. Bọn anh làm cho nhà nước phải chú ý quy tắc. Nhưng quy tắc của bọn anh trong giới công tử không thích hợp, không có nhiều quy tắc phức tạp vậy, chỉ có một quy tắc mà thôi, ai đắc tội em, em xử người đó!"
"Ác như vậy?"
Liễu Tuấn mỉm cười nói một câu.
"Vậy đã là khách khí lắm rồi. Cao lão nhị luôn gây sự, anh không ra tay thì để em. Lúc này chỉ là cảnh cáo, hắn nếu không biết đường thì cho hắn nếm mùi đau khổ. Anh mà còn khách khí với hắn thì hắn càng khinh thường anh! Hơn nữa chuyện trong quân đội từ khi nào đến phiên lão Cao chõ mồm vào? Đừng nói hắn đến ngay cả cha hắn Cao Kính Chương cũng không đủ tư cách!"
Hà Mộng Oánh đỉnh đạc nói, khí phách vô cùng.
Liễu Tuấn bèn cười. Nói Liễu Tuấn cay độc, so với Hà đại tiểu thư chẳng là gì. Xem ra sau này là công tử phải học hỏi Hà đại tiểu thư nhiều