Trùng Sinh Chi Nha Nội

Cận công tử đi thẳng tới sân bay Ngọc Lan, thân là đệ nhất nha nội tỉnh A trước kia, Cận công tử có một chút đặc quyền. Tới giờ Cận Hữu Vi mới phát hiện ra mình không biết Liễu phu nhân, mà lại không tìm ra giấy bút để viết bảng đón khách, chỉ đành gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.

- Này thị trưởng đại nhân, tôn phu nhân trông thế nào?

Liễu Tuấn cười:
- Là người xinh đẹp nhất.

Cận Hữu Vi tròn mắt, rất khó chịu:
- Liễu Tuấn, cậu hơi đắc ý quá không? Sao cậu biết trên máy báy không có mỹ nhân thứ hai.

- Không thể.
Liễu Tuấn nói rất chắc chắn, rồi cúp điện thoại luôn.

Cận Hữu Vi ngớ người ra nhìn điện thoại kêu u u, rồi chỉe biết lắc đầu. Cận công tử ra biển làm ăn, thấy qua nữ nhân xinh đẹp vô số, với ánh mắt của Cận Hữu Vi, trong đó cũng có người đáng được được gọi là nghiên nước nghiên thành. Có điều trong hậu cung, Cận Hữu Vi không thu loại tuyệt sắc mỹ nữ, Cận công tử có nguyên tắc của Cận công tử, nữ nhân quá xinh đẹp không nuôi nổi.

Nhưng Liễu Tuấn nói quá chắc chắn, cứ như ngoài vợ của y ra thì không còn nữ nhân nào có thể được gọi là xinh đẹp.

Để xem tay thị trưởng này có nói bậy hay không.

Máy bay đỗ xuống phi trường Ngọc Lan đúng giờ, Cận công tử nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang, rất nhanh một cô gái mặc váy trắng muốt đẹp như mộng ảo xuất hiện trước mắt, tay dắn một đứa bé trai chừng hai tuổi, chậm rãi đi xuống thang.

Trong chớp mắt đó Cận công tử coi như biết vì sao Liễu nha nội chắc chắn như thế.

Té ra những trang "tuyệt sắc" mà Cận công tử nhìn thấy trước kia toàn là thôn nữ cả.

Chẳng có gì phải bàn, cô gái này chắc chắn là vợ của Liễu Tuấn, thiên kim tiểu tư của bí thư chính pháp ủy TW rồi. Cận Hữu Vi đi nhanh tới, đang chuẩn bị lên tiếng thì trước mắt hoa lên, một người chắn trước mặt hắn.

Người này cũng là một cô gái trẻ, mặc trang phục thể thao, trông khá được, nhưng mặt mày như phủ sương băng, mắt tràn sát khí, làm Cận công tử giật bắn mình.

- Muốn cái gì?
Cô gái đó hỏi lạnh như băng.

Đầu óc Cận Hữu Vi xoay chuyển cực nhanh, lập tức ý thức được đây là vệ sĩ của Nghiêm Phi, mộ cô vợ đẹp tới mức "yêu nghiệt" như thế, đúng là phải bảo vệ nghiêm ngặt 24/24 mới được.

- Ha ha, cô hiểu lầm rồi, tôi là bạn của Liễu Tuấn, được cậu ta nhờ tới đón.
Cận công tử vội báo danh.

- Ồ, anh là Cận Hữu Vi phải không?

Nghiêm Phi lên tiếng, giọng nói cũng như dung nhan của cô, êm ái không sao nói lên lời.

- Đúng đúng đúng, cô là Nghiêm Phi.

Cận Hữu Vi chỉ dám đáp miệng, không dám hành đồng gì khác, với kinh nghiêm của hắn hoàn toàn có thể nhìn ra, cô gái chắn trước mặt mình không phải hạng "lương thiện" gì, mình ứng phó không phải khó tránh được hạo. Nếu bị cô gái này trấn áp ngay tại trận, Cận công tử mất sạch thể diện, truyền đi thì còn sống sao được nữa.

- Huyên Huyên, là bạn của Tiểu Tuấn tới đón chúng ta đây.
Phi Phi cười nói:

Mắt Cận Hữu Vi lại thấy hoa lên, cô gái tên Huyên Huyên kia đã lách người sang một bên, có điều vẫn nhìn Cận Hữu Vi đầy cảnh giác. Cận công tử hơi uất ức, chả nhẽ bộ dạng của mình trông giống "dê già" lắm à?

- Xin chào em dâu, anh là Cận Hữu Vi.

Cận Hữu Vi bình tĩnh lại, không để ý tới ánh mắt cảnh giác của Huyên Huyên, luận tuổi , hắn lớn tuổi hơn Liễu Tuấn, gọi "em dâu" là hợp thân phận.

Nhưng làm Cận công tử hơi buồn bực là không ngờ hắn lại không dám đưa tay ra, Cận Hữu Vi xưa nay tính cách phóng khoáng, không để ý tới lễ giáo thế tục, Cận công tử không khỏi khinh bỉ bản thân mấy câu, rồi lại chửi mắng luôn Liễu Tuấn mấy câu, lấy cô vợ tuyệt thế giai nhân làm hắn không dám bắt tay.

Tên tiểu tử này số quá may rồi, lấy khuê nữ bảo bối của Nghiêm Ngọc Thành chưa tình, còn đẹp "ma quỷ" như thế!

Nghiêm Phi nhoẻn miệng cười, đưa tay ra khẽ bắt tay Cận Hữu Vi, cúi đầu nói với con trai:
- Nào Dương Dương, chào chú đi.

- Cháu chào chú.

Liễu Dương chẳng biết sợ người lạ, lớn tiếng chào Cận Hữu Vi, đôi mắt đen không ngừng ngó nghiêng Cận Hữu Vi.

- Ừ, giỏi giỏi, cháu xem, chú tới vội quá, quên không mua quà cho tiểu bảo bối, lần sau sẽ bồi thường nhé...
Cận Hữu Vi cười hà hà:
- Nào em dâu, mời.

Nói rồi dẫn bốn người Nghiêm Phi lên chiếc xe hơi sang trọng của mình.

- Em dâu, lần này tới ở lâu chứ?
Cận Hữu Vi lái xe chầm chậm đi khỏi phi trường, hỏi:

- Vâng, một mình anh ấy ở Tiềm Châu, em cũng không yên tâm.

- Đúng đúng, tên tiểu tử này phải giám sát chặt chẽ ...

Nói được một nữa Cận Hữu Vi ngừng lại, trong lòng thầm cảnh cáo bản thân, trước mặt Nghiêm Phi không thể nói năng lung tung. Nghiêm Phi thực sự đẹp quá mức rồi, giống như không thuộc về nhân thế.

- Chú, chú đang nói ba cháu hả?
Liễu Dương ngồi trong lòng mẹ đột nhiên hỏi, giọng non nớt nhưng có ý chất vấn.

Cận Hữu Vi toát mồ hôi, vội cười nói:
- Chú đùa đấy, ba cháu rất là giỏi.

- Vâng.
Dương Dương kiêu ngạo nghênh mặt lên, có chút đắc ý. Thường ngày ở nhà mẹ và bà nội ba ngoại, chỉ cần nhắc tới cha nó là luôn miệng khen ngợi, trong mắt Dương Dương tự nhiên hình thành khái niệm "ba ba rất là giỏi". Hiện giờ lại được Cận Hữu Vi "khẳng định", chú bé con tất nhiên là đắc ý.

Cận Hữu Vi lại thầm chửi Liễu Tuấn một câu nữa.

Tên tiểu tử này sinh ra đứa con cũng giống y như đúc, rất là ghê gớm.

Xe đi vào địa phận Tiềm Châu, Cận Hữu Vi gọi điện cho Liễu Tuấn. Liễu thị trưởng ngừng công việc, đích thân lái xe tới ngoại thành không phải chì vì đón vợ và con, cũng vì người bạn n hư Cận Hữu Vi.

- Ba ơi.
Liễu Dương vừa xuống xe lập tức nhìn thấy Liễu thị trưởng, liền sung sướng reo lên.

- Ha ha, con trai lại đây nào.

Nhìn thấy con trai mũm mỉm, Liễu thị trưởng vui mừng không để đâu hết, chạy ngay tới bế lấy con giơ cao trên không, xoay liền mấy vòng, rồi ôm vào lòng thơm liền mấy cái.

Công việc bận rộn, không thể thường xuyên ở cùng vợ con, trong lòng Liễu thị trưởng rất áy náy.

Phi Phi đi tới khẽ nắm tay Liễu Tuấn, Liễu Tuấn bất kể ba bảy hai mốt ôm lấy vợ, hôn một cái thật kêu. Hai gò má Phi Phi ửng hồng, hờn giận lườm y một cái.

Cận Hữu Vi cười vui vẻ:
- Liễu Tuấn, nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành, cậu có mời cơm hay không? Không mời tôi về trước.

- Được, mời ngài tự nhiên, đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi.
Liễu Tuấn cười ha hả.

Biệt thự số mười sáu của thường ủy Tiềm Châu mặc dù có bố trí giúp việc, nhưng vợ con từ xa tới, lại thêm Cận Hữu Vi, Liễu nha nội tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo, liền mời cơm ở nhà khách Tiềm Châu.

Ăn cơm xong, Liễu Tuấn giữ Cận Hữu Vi lại, Cận công tử lắc đầu:
- Thôi khỏi, vợ chồng cha con cậu đoàn tụ vui vẻ rồi, còn tôi ở Tiềm Châu cô đơn một mình, cứ về là hơn.

Liễu Tuấn cũng biết hắn không ở lại, cũng không cố giữ, liền tiễn ra tận xe.

Cận Hữu Vi trước khi lên xe quay đầu lại nói:
- Liễu Tuấn, ông cụ nói, phản hủ xướng liêm là việc lớn, phải làm cho tốt, đừng lo lắng chuyện khác.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Câu nói này đại biểu cho thái độ cuối cùng của Cận Tú Thật rồi, phải nói mới đầu Cận Tú Thật cũng chỉ ủng hộ chừng mực với phong trào phản hủ xướng liêm mà y khơi lên ở Tiềm Châu, không phải là Cận Tú Thật phản đối việc làm của y, nhưng thời gian không đúng. Liễu Tuấn đứng chân chưa vững, cán bộ Tiềm Châu, ngay cả bí thư thành ủy Lưu Huy cũng giữ thái độ quan sát, lúc này hành động lớn, chỉ càng làm cho các cán bộ Tiềm Châu thêm bất an, rồi khiến Cù Hạo Cẩm có cớ nhúng tay vào chuyện ở Tiềm Châu. Chuyện này kết quả cuối cùng ra sao hiện giờ con chưa nói được, nhưng mũi tên đã bắn ra không thể quay lại, Cận Tú Thật liền toàn lực ủng hộ y.

Cán bộ lãnh đạo kiểu cũ như Cận Tú Thật bình thường không dễ bày tỏ lập trường của mình với cán bộ cấp dưới, nhưng một khí quyết định ủng hộ, nếu không có biến cố trọng đại, cũng không dễ thay đổi lập trường.

Thực tế khi vụ án án lớn Bạch Hồ bại lộ, Cận Tú Thật cũng đã gọi điện thoại cho mấy thường ủy có tiếng nói ở Tiềm Châu, dặn bọn họ ủng hộ công tác của chính phủ, nói rõ là ủng hộ Liễu Tuấn rồi.

Uy vọng của Cận Tú Thật trong cán bộ Tiềm Châu là không cần pphải nghi ngờ, thái độ của ông có vai trò quan trọng trong việc củng cố địa vị của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu. Cù Hạo Cẩm trong thời gian tới ra tay thế nào thì mặc kệ, nhưng nội bộ Tiềm Châu không thể tự loạn được.

Tối hôm đó Liễu Tuấn dẫn vợ con tới bái phỏng Lưu Huy, mang theo một số đặc sản địa phương, đó là lễ tiết cần có.

Đối với việc Liễu Tuấn dẫn gia quyến tới thăm, Lưu Huy và dì Trương đều rất nhiệt tình, đặc biệt dì Trương bị sự đáng yêu của Liễu Dương mê tít, dường như những chuyện bất mãn với Liễu Tuấn trước kia đều vứt đi hết, bận rộn lấy hoa quả, bánh kéo ra đút cho Liễu Dương Ăn. Liễu Dương lần nào cũng ngọt ngào nói "Cám ơn bà!" Làm dì Trương cười híp mắt lại.

Lưu Huy mỉm cười nói với Nghiêm Phi:
- Tiểu Nghiêm, Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư đều khỏe chứ?

Nghiêm Phi mỉm cười đáp:
- Đều rất khỏe ạ.

Lưu Huy gật đầu, Nghiêm Phi đưa con tới Tiềm Châu vào lúc này, ý nghĩa đằng sau không phải nói nữa, nó đại biểu cho thái độ của Nghiêm Liễu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui