Trùng Sinh Chi Nha Nội

Phải nói Đoạn Định Viễn rất tôn trọng Lưu Huy, là phó bí thư tỉnh ủy, ông ta hoàn toàn có thể mời Lưu Huy và Liễu Tuấn tới huyện Bạch Hồ gặp ông ta, nhưng Đoạn Định Viễn lại quay về Tiềm Châu gặp bọn họ.

Đó là nhờ vào tư cách lão thành của Lưu Huy.

Đi cùng với Đoạn Định Viễn còn có Trần chủ nhiệm của phòng giám sát thứ tư tỉnh ủy, tiểu tổ phá án của Trần chủ nhiệm phụ trách thẩm vấn Phương Nhữ Thành, hắn là kẻ trọng yếu nhất trong vụ án này, Đoạn Đình Viễn an bài cán bộ thân tín của mình thẩm vấn là đương nhiên.

Đoạn Định Viễn chủ động tìm Lưu Huy trao đổi là trình tự cần thiết, tra xét vụ án của Tiềm Châu, không thể vứt bí thư thành ủy sang một bên, nhưng đồng thời mời cả Liễu Tuấn tham dự, là sự nể mặt.

Khỏi nói đấy là nể mặt hai người cha sau lưng y, Liễu Tuấn còn trẻ như thế Đoạn Định Viễn không cần quá khách khí.

Mọi người gặp mặt bắt tay, Lưu Huy mời ngồi xuống ghế sô pha, luận tuổi Lưu Huy lớn hơn Đoạn Định Viễn, nhưng Đoạn Định Viễn là thượng cấp, khách khí với ông ta, Lưu Huy cũng phải đáp lại.

Đoạn Định Viên ngồi ở vị trí chính, Trần chủ nhiệm ngồi bên phải, Lưu Huy, Liễu Tuấn ngồi bên tría.

Đoạn Định Viễn nghiêm mặt nói:
- Lưu bí thư, Liễu thị trưởng, tôi và Trần chủ nhiệm tới đây là để báo cho hai vị tình hình tiến triển của vụ án Bạch Hồ.

Lưu Huy và Liễu Tuấn chỉ gần đầu không nói, dù bọn họ đã biết tình hình rồi, nhưng Đoạn Định Viễn chính thức thông báo mới là trình tự hợp lý.


- Trần chủ nhiệm, xin mời báo cáo cho Lưu bí thư và Liễu thị trưởng.

Trần chủ nhiệm chừng 40 tuổi, người tầm trung, cũng là người nghiêm nghị ít nói, phòng giám sát thứ 4 của kỷ ủy tỉnh quản lý 8 thành phố phía tây của tỉnh A, trước kia khi Liễu Tuấn ở Ngọc Lan không có tiếp xúc gì. Người này có thể được Đoạn Định Viễn coi trọng, hẳn là có bãn lĩnh.
- Lưu bí thư, Liễu thị trưởng, trong quá trình thẩm vấn Phương Nhữ Thành, hắn có khai báo một số vẫn đề, có liên quan nhất định với đồng chí Quản Vĩnh Thanh, thường ủy thành phố Tiềm Châu.
Trần chủ nhiệm hắng giọng nói:
- Căn cứ vào lời khai của Phương Nhữ Thành, Quản Vĩnh Thanh trong thời gian làm bí thư huyện Bạch Hồ, đã nhận tiền và hiện vật hối hộ của cán bộ cấp dưới, điều chỉnh chức vụ cho họ. Liên quan tới giao dịch tiền - Quyền, vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của đảng.

Trần chủ nhiệm chọn tự ngữ cẩn thận, tiếp theo đó nói tới tình huống được xác nhận, chứng minh Quản Vĩnh Thanh đúng là có vấn đề nghiêm trọng.

Sắc mặt Lưu Huy lẫn Liễu Tuân càng trở nên nghiêm trọng.

- Ngoài ra Phương Nhữ Thành con khai một số vấn đề vi phạm của đồng chí Chu Viêm phó phòng tổ chức Tiềm Châu.

Trần chủ nhiệm thong thả giới thiệu tình huống, nhưng Lưu - Liễu càng nghe càng kinh hãi trừ Quản Vĩnh Thanh và Chu Viêm, còn có mấy cán bộ cấp chính phó xử liên quan tới, đó là đám Quách Nguyên Trung khai báo lấy công chuộc tội.

Chuyện lớn lên rồi.

Trần chủ nhiệm đọc đúng theo bản báo cao, không theo sắc thái tình cảm nào, xong việc lập tức đóng chặt miệng, nhắp mắt lại, không nói thêm một chữ.


Đoạn Định Viễn nhìn Lưu Huy, ánh mắt rất trầm tĩnh.

Lưu Huy chậm rãi châm một điêu thuốc, nhíu chặt mày không nói gì.

- Ba vị lãnh đạo, tôi nói ý kiến của mình vậy.
Liễu Tuấn bình tĩnh lên tiếng.

- Xin mời Liễu thị trưởng.

Đoạn Định Viễn khóe miệng hơi nhếch lên, coi như là một nụ cười, từ khi Đoạn Định Viễn tới Tiềm Châu, luôn giữ khách khí với Liễu Tuấn, với tuổi tác và chức vị của ông ta thì đó là đãi ngộ phá cách rồi,

Trên thực tế, Đoạn Định Viễn luôn rất tò mò với Liễu Tuấn, thân là bí thư kỷ ủy tỉnh, ông ta rất hiểu tình thế hiện nay của tỉnh. Tiểu Liễu bị cả hai lãnh đạo hàng đầu của tỉnh không ưa, nếu là bình thường, dù Liễu Tuấn có chỗ dựa mạnh đến đâu cũng chỉ có một đường là bị điều đi. Nhưng Liễu Tuấn lại không đi, "dạo" quanh trường đảng TW một vòng, lại quay về tỉnh A, chức vụ lại còn tăng lên, thuận tiện kiếm luôn lấy vinh dự anh hùng kháng lũ, đây chẳng phải điều có hai người cha tốt thôi là kiếm được.

Hệ phái đấu tranh cấp tỉnh thậm chí càng cao hơn khó nhìn bề ngoài mà xét, cũng không thể so bì chức vụ ai đó trong đảng cao hay thấp, mà là cả thế lực lớn đấu tranh.

Hoàn cảnh của Liễu Tuấn ở tỉnh A, hẳn là Nghiêm Liễu đều hết rõ, nếu như xuất phát từ góc độ tiền đồ cá nhân của Liễu Tuấn, Nghiêm Liễu dứt khoát không để Liễu Tuấn về cái vũng xoáy lớn này chịu tội, nếu Liễu Tuấn đã trở về thì chỉ có một cách giải thích: Nghiêm Liễu đều cho rằng, Liễu Tuấn đã có thực lực để đấu với cả Cù Hạo Cầm và Thai Duy Thanh.


Đây là một suy đoán làm người ta kinh hãi.

Nhưng Đoạn Định Viễn tin đây là một sự giải thích hợp lý nhất, bởi vì ông ta biết cả Cận Tú Thật và Hà Duyên An đều tỏ thái độ ủng hộ Liễu Tuấn rõ ràng, thậm chí ngay cả Đinh Ngọc Chu từng đối đầu gay gắt với Liễu Tuấn cũng chuyển biến thái độ sang ủng hộ y. Liễu Tuấn dù tuổi còn trẻ, cấp bậc không cao, nhưng rõ ràng là nhân vật đứng đầu cỗ thể lực lớn thứ ba của tỉnh A.

Thậm chí lần này Liễu Tuấn làm thị trưởng tỉnh A, phía sau còn có tiếng nói của Hồng thủ tướng và phó chủ tịch Lý Trì Quốc.

Có được từng đó nhân vật lớn ủng hộ, bản thân nó đã nói lên sự bất phàm của Liễu Tuấn.

Cho nên hiện giờ Liễu Tuấn lên tiếng, Đoạn Định Viễn liền tập trung 120% tinh thần, thậm chí nghiêm túc hơn cả khi ứng phó với Lưu Huy.

Ý nghĩa nào đó mà nói, Đoạn Định Viễn đang đối diện với một trong ba cột trụ của tỉnh A.

- Phản hù xướng liêm là phương trâm của đang ta, đây là chuyện không thể qua loa. Phàm là cán bộ có vấn đề tôi cho rằng phải tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng...

Đoạn Định Viễn khẽ gật đầu, Lưu Huy thì mắt càng âm u hơn.

- Nhưng phản hủ xướng liêm cũng là để phục vụ cho công tác kiến thiết kinh tế tốt hơn, mục đích là làm thuần khiết đội ngũ đảng, không thể mất tiền đề này. Cho nên tôi trịnh trọng đề nghị Đoạn bí thư và tổ chiên án mau chóng tra xét vụ án, tranh thủ sớm ngày kết thúc. Điều này có ý nghĩ trọng đại với sự ổn định nhân tâm, ổn định thế cục của tỉnh A, Tiềm Châu năm nay gặp thiên tai lớn, việc an bài cho quần chúng và công tác kiến thiết lại rất quan trọng, cần có một hoàn cảnh đoàn kết phối hợp.
Liễu Tuấn nói rất chậm, gần như nhấn mạnh từng chữ, biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình.

Lưu Huy khẽ thở phào, lời Liễu Tuấn cũng là điều ông ta muốn nói, nhưng thân phận của ông ta hiện nay khó xử hơn Liễu Tuấn nhiều, dù Trần chủ nhiệm khi giới thiệu vụ án không "vạch trần" tình huống của dì Trương, nhưng mọi người đều hiểu trong lòng.


Bỏ qua điều này, bất kể Quản Vĩnh Thanh, Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung đều là cán bộ do ông ta đề bạt lên, hiện giờ xảy ra vấn đề lớn, làm Lưu Huy kém thế ba phần, nếu như ông ta yêu cầu khống chế phạm vi, sớm ngày kết án, khó trách khỏi hiềm nghi bao che.

Xem ra mình xuất hiện ở bữa tiệc chiêu đãi Tông Đại Phúc là chính xác, Liễu Tuấn tiếp nhận thiện ý, cho nên đứng cùng chiến hào với ông ta.

Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu không lâu, không có dính líu gì tới cán bộ bản địa, càng chẳng nói tới người quen hay cấp dưới, mà vụ án này do Liễu Tuấn vạch trần, y nói lời này là danh chính ngôn thuận, bất kể ai cũng không thể nói y có rắp tâm khác.

Đoạn Định Viễn cau mày lại.

Ông ta đích thân chạy tới giám sát vụ án, bề ngoài là biểu thị sự coi trọng cao độ của tỉnh với công tác phản hủ xướng liêm, nhưng thực chất là mang nhiệm vụ khoét sâu vụ án, khiến cho quan trường Tiềm Châu chấn động, nếu đạt thành mục đích này, một là phá vỡ liên minh giữ cán bộ Cận Hệ đại biểu là Lưu Huy và cán bộ Hà hệ đại biểu là Liễu Tuấn. Vụ án này do Liễu Tuấn vạch trần, khiến Lưu Huy cực kỳ bị động, trong lòng Lưu Huy khó không có "gai", chuyện càng ầm ĩ, hỗ ngăn cách sẽ càng sâu, cảm quan của Lưu Huy với Liễu Tuấn sẽ càng tồi tệ, dù có Cận Tú Thật điều hòa ở giữa, cùng không thể nào hợp nhất được hai phái thế lực. Thứ hai là tiến thêm một bước đã kích uy tín của Lưu Huy, tìm kiếm cơ hội hạ Lưu Huy xuống.

Chắc chắn Liễu Tuấn đã nhìn rõ bài tẩy của ông ta, nên tỏ thái độ trước Lưu Huy, ngôn từ tuy uyển chuyển, song thái độ rất rõ ràng. Bỏ qua các thứ khác, chỉ lấy chuyện luận việc, thì ý kiến của Liễu Tuấn rất có lý, Tiềm Châu vừa trải qua thiên tai, công tác xây dựng lại mới là quan trọng nhất, tỉnh ủy bất chấp tất cả bới sâu điều tra, sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi cuộc sống thường nhật của người dân.

Chuyện gì cũng phải có chừng mực.

Đoạn Định Viễn hỏi:
- Lưu bí thư có ý kiến gì?

- Tôi đồng ý với Liễu thị trưởng, vụ án này nên kết thúc sớm! Nếu như nhân thủ của tổ chuyên án không đủ, Tiềm Châu có thể rút thêm nhiều cán bộ đắc lực chi viện.

Đoạn Định Viễn trầm ngâm rồi nói:
- Về nguyên tắc tôi đồng ý với đồng chí Liễu Tuấn, tổ chuyên án sẽ đẩy nhanh tiến độ phá án. Còn về vấn đề nhân thủ, tạm thời không cần thiết phải tăng thêm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận