Trùng Sinh Chi Nha Nội

Một vị tướng quân đứng nghiêm trước đại sảnh câu lạc bộ, làm không khí nơi này tức thì trở nên trang nghiêm, các nhân viên liền trở nên cẩn thận, nói chuyện cũng hạ thấp giọng.

Clb Trường Thành là hội quán cao cấp mở cửa sớm nhất ở kinh thành, ngày thường không ít quan cao quý nhân, ông chủ giàu có ra vào, thậm chí người lãnh đạo của đảng và quốc gia cũng không phải là hiếm.

Nhưng Hải Hướng Quân khí thế ngùn ngụt, huống hồ được một trung tướng lục quân đứng đợi, tất nhiên là nhân vật cực lớn.

- Chú Hải ngồi xuống đi, chứ cứ đứng đó làm liên lụy mọi người.

Hà Mộng Doanh tử nhỏ đã rất thân thiết với Hải Hướng Quân, cười nói.

Hải Hướng Quân nhìn qua hai bên, đúng là thế, ông đứng, làm đám tiểu bối đều phải đứng, Hải Hướng Quân cười lớn, ngồi xống ghế sô pha, lúc này phục vụ mới dám đưa trà lên.

Vừa mới ngồi xuống, Liễu Tuấn đã hỏi:
- Chủ Hải, bao giờ chú vào kinh?

Hải Hướng Quân tức thì tròn mắt, nhìn Liễu Tuấn, trầm giọng hỏi:
- Làm sao cậu biết?

Một thời gian trước, trong quân đội có tin đồn Hải Hướng Quân sắp tới thủ đô làm tư lệch cảnh vệ, kiêm phó tư lệnh quân khu thủ đô. Tin đồn này không phải không có lý, bảo vệ thủ đô tức là ngự lâm quân, tất nhiên phải nằm trong tay người có thể tin cậy, Hải Hướng Quân là tướng lĩnh thân tín nhất của Hà hệ, để ông ta làm "cửu môn đề đốc" là rất hợp lý.

*** năm xưa Lưu Bá Ôn xây thành Bắc Kinh có 9 cổng mang ý tứ "cửu thiên chi môn", ngày nay đương nhiên là sập hết rồi, nhưng người TQ vẫn có thói quen nói chuyện cũ, gọi BK là cửu môn thành. Lưu Bá Ôn thì các bác hỏi google nhé, không giải thích về ông nảy lại nảy nỏi ra Bật Mã Ôn nào đó cần chú thích tiếp thì chắc hết ngày.

Liễu Tuấn cười:
- Hiện giờ còn có chuyện điều động nhân sự giấu được người khác sao ạ?

Lời này Liễu Tuấn có chút lừa dối, mỗi năm y đều tham dự cuộc họp Hà Vũ, cho nên chuyện điều động nhân sự này đương nhiên là biết.



- Phải xem xem đã.

Hải Hướng Quân cũng không dấu y, thuận miệng đáp một tiếng rồi không nói nữa.

Đang nói chuyện, thì ba chiếc Audi đen xuất hiện ở cổng, cửa xe mở ra, mấy vệ sĩ tản ra bốn phía, chiếm cứ địa hình có lợi.

Thấy cảnh này tất cả mọi người đề đứng dậy.

Quả nhiên các tướng quân trên xe đi xuống, trừ Hà Đông Tiên đồng phục hải quân màu trắng, cùng Vũ Thu Hàn vai đeo quân hàm thiếu tướng, còn có một vị tướng quân uy vũ, không giận tự có uy, chính là thượng tướng Hà Trường Chinh.

Hải Hướng quân đi nhanh tới, đưa tay kính lễ:
- Chủ tịch.

Hà Trường Chinh đáp lễ.

Liễu thị trưởng hơi choáng, vốn là một bữa cơm tụ hội nhỏ, không ngờ kinh động mấy vị đại thần, y thực sự không ngờ được Hà Trường Chinh tới, đây là lần đầu tiên ông tới clb Trường Hà, vội đi lên cúi đầu chào một loạt:
- Cháu chào bác Hà, chú Vũ, chú ba..

Hà Trường Chinh và Vũ Thu Hàn chỉ gật đầu đáp lại, Hà Đông Tiến cười :
- Liễu Tuấn, lần này tính chật rồi chứ? Cả đoàn người tới ăn miễn phí đây.

- Chú ba, dù sao cháu bị người ta coi là dê béo, bị xẻo nhiều lần, quen rồi.

Hà Đông Tiến cười ha hả.


Hà Trường Chinh tới Clb Trường Thành một nửa vì Hải Hướng Quân, còn một nửa vì Liễu Tuấn, xem ra địa vị của chàng trai này trong lòng anh hai không nhỏ.

Hà Mộng Doanh đi trước dẫn đường, vừa đi qua chỗ rẽ, liền gặp phải người bảo vệ tên lão Thạch kia đang chầm chậm đi tuần tra, một vệ sĩ lập tức chặn hắn lại, ánh mắt cảnh giác.

Lão Thạch dù hành động chậm chạp, nhưng sát khí cua rngười từng xông pha mưa bom bão đạn ra thì các vệ sĩ nhận ra ngay.

Lão Thạch tựa hồ hoàn toàn chẳng để ý tới hành động những vệ sĩ này, mắt nhìn thẳng về phía Hà Trường Chinh, vẻ mặt cực kỳ kích động, trong mắt không ngờ có nước mắt ánh lên.

Hà Trường Chinh đứng lại, cũng nhìn lão Thạch với vẻ ngạc nhiên, ngăn vệ sĩ có hành động tiếp theo, một lúc sau hỏi:
- Thạch Hán Cường à?

Nước mắt lão Thạch cuối cùng cũng chảy xuống, đứng nghiêm hành quân lễ tiêu chuẩn, run giọng hô:
- Sư trưởng.

Gọi Hà Trường Chinh là sư trưởng, ắt là cựu chiến binh tham gia tự vệ phản kích chiến.

Hải Hướng Quân hỏi lớn:
- Thạch Hán Cường, là cậu thật đấy à?

Thạch Hán Cường lại kính lễ với Hải Hướng Quân:
- Đoàn trưởng.

Đột nhiên gặp binh sĩ bộ hạ cũ ở đây, Hải Hướng Quân cũng rất kích động, đi tới đầm Thạch Hán Cường một cái nói:
- Tiểu tử tới thủ đô mà không nói một tiếng.


Thạch Hán Cường cắn răng hít một hơi, nhưng mặt đầy nụ cười hòa nước mắt.

Hà Trường Chinh nói:
- Vào phòng nói chuyện.

Chủ tịch có lệnh, mọi người tất nhiên phải tuân theo, cả đoàn người đi vào phòng bao lớn, mời khách là Liễu thị trưởng, còn trả tiền tất nhiên là Hà đại tiểu thư, nên không làm phiền tới Liễu thị trưởng nữa, lấy tư thế chủ nhân mời khách ngồi. Thạch Hán Cường được Hà Đông Tiền nhường cho ngồi cạnh Hà Trường Chinh.

Nữ phục vụ mang đồ uống lên, Hải Hướng Quân không vui:
- Đại nha đầu, đưa Nhị Oa Đầu lên, uống gì mấy thứ này chứ?

- Trước tiên uống nước giải khát nói chuyện đã, lát nữa sẽ đưa Nhị Oa Đầu lên. Có điều chú Hải, cháu nói trước này, tối nay không được phép đọ rượu, bác sĩ chăm sóc đã nói rồi, ba cháu phải bớt rượu, không được uống quá ba chén.

Hà Trường Chinh tuổi quá sáu mươi, sức khỏe không còn như thời thanh niên nữa, sau khi làm phó chủ tịch quân ủy. Hà phu nhân quan tâm tới sức khỏe bạn đời, "thông đồng" với bác sĩ chăm sóc, quản chế nghiêm khắc với những sở thích xấu của Hà Trường Chinh như rượu thuốc, hai chị em Hà Mộng Doanh tất nhiên phải đứng hoàn toàn bên mẹ.

- Ba chén? Vậy thì còn hứng gì nữa? Không được, không được, hôm nay không theo quy củ này.

Hải Hướng Quân sao chịu? Lắc đầu quầy quậy.

Hà Trường Chinh khoát tay:
- Lão Hải, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe, chừng mực thôi.

Thủ trưởng đã lên tiếng, Hải Hướng Quân không dám không nghe, đường đường phó tư lệnh viên lại giảu mò làu bàu, làm đám tiểu bối Hà Mộng Doanh cười trộm không thôi.

Hà Trường Chinh là người rất có tính kỷ luật, nếu đã đồng ý với vợ con khống chế rượu, thì bất kể ở đâu đều tuân thủ nghiêm ngặt, lần này khiến Hải Hướng Quân tính lầm.

- Hán Cường, sau khi cậu chuyển nghiệp không được phân phối công việc à? Sao lại tới đây làm việc.

Ngăn Hải Hướng Quân xong, Hà Trường Chinh lại hỏi.

Ồn ào một hồi, niềm vui khi gặp thủ trưởng cũ phai đi, Thạch Hán Cường không khỏi trở nên dè dặt câu nệ, vị trước mắt này không còn là Hà sư trưởng hai mươi năm trước nữa, mà đã là người lèo lái tối cao của quân đội, oai thế lẫm liệt , làm người ta không khỏi sinh ra sợ hãi.


- Báo cáo.. Chủ tịch.
Thạch Hán Cườn lắp bắp.

Hà Trường Chinh lại khoát tay:
- Cứ gọi tôi là sư trưởng đi.

- Vâng thưa sư trưởng.
Thạch Hán Cường lập tức trở nên nhanh nhạy, kể chuyện cua rmình:
- Tôi có được phân phối công việc...

Theo lời kể của Thạch Hàn Cường, Hà Mộng Doanh mới biết người quản lý bảo vệ của mình có lai lịch lớn, từng là anh hùng chiến dấu. Đương nhiên anh hùng chiến đấu của quân khu khác với anh hùng chiến đấu toàn quân như Lương Kinh Vĩ. Năm đó Thạch Hán Cường là tấm gương huấn luyện, được đề bạt làm trung đội trưởng, nhưng vận may của hắn không được như Lương Kinh Vĩ, trong khi tác chiến bị thương ở chân, kết thúc chiến đấu, được nhận huân chương quân công hạng nhất, được vinh dự thành anh hùng chiến đấu, chuyển nghiệp về địa phương, phân phố làm cán bộ công xưởng.

Không may tiếp theo đó là làn sóng cải cách, công xưởng nơi hắn làm vì kỹ thuật lạc hậu, cơ cấu cứng nhác, nhanh chóng bị đánh bại trong cạnh tranh, bị thị trường đào thải một cách vô tình, Thạch Hàn Cướng vì thế nghỉ việc.

- Không đúng, Hàn Cường, cậu là anh hùng chiến đấu, chính phủ đương địa không thể để cậu mất việc, phải an bài công tác mới chứ.

Hải Hướng Quân xen vào, vốn có cấp trên ngồi đây, không thể tùy tiện vượt mặt, nhưng đây là cuộc tụ hội cá nhân, ông ta lại là ái tướng của Hà Trường Chinh, có vượt giới hạn một chút cũng không sao.

Thạch Hán Cường cười đôn hậu:
- Đoàn trưởng, do tôi yêu cầu nghỉ việc, tôi không thể ỷ công lao mà ăn không ngồi rồi được. Công xưởng sập, tôi là bí thư đảng ủy cũng phải có trách nhiệm, hơn nữa chính phủ có chỗ khó, tôi có chân có tay, có thể nuôi sống được bản thân.

Thạch Hàn Cường năm xưa nổi tiếng trung hậu, khi tác chiến bị thương cũng vì cứu chiến hữu. Sau khi chuyển nghiệp tới địa phương vẫn hiền lành trung hậu như thế.

- Vậy hiện giờ cuộc sống ra sao? Có ổn không?
Hà Trường Chinh quan tâm hỏi.

Thạch Hàn Cường do dự rồi nói:
- Tốt tốt ạ, hiện giờ cuộc sống không tệ, tôi làm việc ở đây lương bổng đãi ngộ rất tốt, cấp trên cũng quan tâm...

Hà Trường Chinh gật đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận