Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Anh à, anh không vui sao?

Thấy Liễu Tuấn cười khổ, Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi, đôi mắt đầy khó hiểu. Trong mắt cô thì "Thanh Thiên" là lời khen cao nhất với quan viên rồi. Trong các bộ phim cô đóng, những quan viên được gọi là Thanh Thiên đều là hóa thân của chính nghĩa được người dân vô cùng ủng hộ.

Giống như ở Cty Trường Phong hiện nay, cho dù Liễu Tuấn đã rời đi một năm, mọi người vẫn nhớ mãi không quên, khi mấy người tụ một chỗ, chỉ cần nhắc tới chuyện công ty, nhất định sẽ nói tới Liễu Tuấn, còn mang theo vẻ kính trọng, nói trước kia Liễu bí thư ở đây thì thế này thế này....

Tất nhiên Tiểu Vũ hiện giờ không còn xuất hiện ở Cty Trường Phong nữa rồi, những chuyện kia chỉ nghe cha mẹ cô nói lại.

Nhưng Liễu Tuấn tựa hồ không thích cái danh từ "Thanh Thiên".

- Tiểu Vũ, có một số chuyện em chưa hiểu đâu, Thanh Thiên là một cái danh từ rất bất đắc dĩ.

Không có giám sát cần thiết, không có cơ chế hợp lý, cho nên mới sinh ra "Thanh Thiên", chính bởi vì cái danh hiệu "Liễu Thanh Thiên" này, định sẵn ngày tháng của y ở Tiềm Châu sẽ càng khó khăn hơn trước.

Tiểu Vũ mắt mở to, gật đầu có chút hoang mang.

Liễu Tuấn thu suy nghĩ từ vấn đề "Thanh Thiên" lại, hỏi:
- Tiểu Vũ, chat trên mạng có thích không?

- Dạ, có.
Tiểu Vũ gật đầu rất hưng phấn.

- Trên mạng có thể nói thật, không cần phải mang mặt nạ...

Liễu Tuấn cười, Tiểu Vũ đã bắt đầu có phiền não của người trưởng thành và người nổi tiếng rồi.

- Phải rồi, em vừa mới đọc được một bái viết về Tiềm Châu.


- Hả?

Liễu Tuấn nhướng mày lên, hiện giờ mạng internet chưa phố biến, có mấy người quan tâm tới một thành phố như Tiềm Châu, chuyện này làm Liễu Tuấn chú ý.

- Hình như nói về chuyện bán tài sản quốc gia, nói là Tiềm Châu từ trên xuống dưới đều là đám tham quan, huyện thì tham ô tiền cứu nạn, thành phố thì bán tài sản quốc gia chia chác.. Em không hiểu mấy thứ này lắm....
Tiểu Vũ cố gắng nhớ lại nội dung bài viết.

- Để anh xem.

Sắc mặt Liễu Tuấn đã vô cùng nghiêm nghị, ngồi thẳng xuống chỗ của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ngồi kề sát vào y, điều khiển chuột tìm tới bài viết kia.

Tiêu đề bài viết là (Tiềm Châu rốt cuộc ra sao rồi?)

Liễu Tuấn theo thói quen nhìn thời gian phía dưới bài viết, mời có một hai tiếng trước.

Bài viết này không dài, chừng 4,5 nghìn chữ, tác giả tên "Dật Danh", nội dung đại khái như lời Tiểu Vũ vừa rói, nhưng dùng từ đặt câu rất có trình đồ, logic chặt chẽ, không có từ ngữ quá khích, cả bài văn lý luận rõ ràng, tựa hồ rất phù hợp với sự thực.

Bài viết chỉ lướt qua vụ án Bạch Hồ, lấy nó làm lời dẫn dắt, chủ yếu là nói tới việc bán tài sản quốc hữu lấy tiền.

Liễu Tuấn đọc rất chậm, từng chứ từng chữ một, thậm chí còn đọc đi đọc lại một số đoạn, Tiểu Vũ ấp người lên lưng y, đầu hai người ghé sát vào nhau. Dù bài viết này cô mới đọc qua một lần, nhưng chẳng ngại đọc lại lần nữa.

Đôi mày Liễu Tuấn nhíu chặt lại với nhau.

Tim Tiểu Vũ liền đạp thình thịch, cô rất ít khi nhìn thấy Liễu Tuấn có vẻ mặt này, ngay khi kháng lũ, đỗi diện với dòng nước cuồn cuộn, sắc mặt Liễu Tuấn vẫn trấn tĩnh, tự nhiên.

Chẳng lẽ bài viết này còn lợi hại hơn cả lũ lụt.

Cuối cùng Liễu Tuấn đã xem xong toàn bộ bài viết, theo thói quen dựa lưng vào ghế, châm một điều thuốc trầm tư.


- Anh, liệu có chuyện gì không?
Tiểu Vũ thấp thỏm hỏi.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Không đâu, người viết bài này rất có trình độ.

Đây mới là điều Liễu Tuấn lo lắng thực sự, việc y bán tài sản quốc gia là hành động mới mẻ, có người nói tốt có người nói xấu là rất bình thường. Chuyện như thế này mà không sinh ra tranh luận mới là không bình thường, Liễu Tuấn chú ý là bài văn này rõ ràng xuất phát từ ngòi bút chuyên nghiệp, bỏ qua quan điểm đúng sai, riêng từ chất lượng bài viết, không hề dưới một thạc sĩ xuất thân khoa văn như y.

Nói cách khác, bài viết này đậm chất "quan trường", nhìn một cái là biết ngay người trong thể chế viết.

Người trong thể chế, nếu như không tán đồng với việc làm của Liễu Tuấn ở Tiềm Châu, hoàn toàn có thể viết bài công khai thải luận trên đảng, không cần dùng cái danh từ "dật danh" (Anonymous) này để viết, dấu đầu lộ đuôi.

Đương nhiên, dù bài văn này không có câu từ quá khích, nhưng quan điểm cực kỳ quá khích, đem chuyện bán tài sản quốc hữu luận định ngang với vụ án Bạch Hồ, nói đám Phương Nhữ Thành cướp thức ăn trong tay nạn dân là hết sức vô sỉ, ai ai cũng có thể giết. Còn chính phủ Tiềm Châu thủ đoạn càng cao minh hơn, lấy cái cớ kiếm tiền kiến thiết, bán tài sản quốc gia, ních đầy túi riêng, là sâu mọt tham lam hơn cả đám Phương Nhữ Thành, đục khoét tới trăm triệu thậm chí tới hơn cả tỷ đồng.

Tác giả không những viết rất tốt, lại còn hiểu nội tình quan trường Tiềm Châu.

Hiển nhiên là có kẻ giở trò với Tiềm Châu, hay nói thẳng thắn hơn một chút là nhắm thẳng vào Liễu Tuấn, ai chả biết phương thức kiếm tiền kiến thiết này do một tay Liễu Tuấn tạo nên. Cuối năm ngoái sau khi thành công bán nhà khách Tiềm Châu cho Cty Song Lợi, Tiềm Châu tiế đó bán hai tài sản quốc hữu khác, tổng cộng kiếm được gần 800 triệu đồng, trừ cấp một phần nhỏ cải tạo cho tài sản quốc hữu đã bán cải tạo nâng cấp ra, hiện giờ nắm trong tay Liễu Tuấn hơn 700 triệu. Các tuyến đường chính trong Tiềm Châu đã được đưa lên thảo luận cải tạo, đoán chừng không lâu sau sẽ cho đấu thầu công khai tìm kiếm nhà thầu thích hợp.

Kế hoạch phát triển thống nhất khu Nam Than, cũng được tiến hành đồng thời.

Trong tay có tiền, phương án này có thể mau chóng thành sự thật.

Nhưng có kẻ lại ra tay vào lúc này.

Liễu Tuấn rít hai hơi thuốc, mắt nheo lại, khẽ nói:

- Thủ đoạn rất giỏi.

Liễu Tuấn hoàn toàn cảm khái mà thốt lên, không ngờ làm Tiểu Vũ lo lắng, vội vãn hỏi:
- Anh, có phải bọn chúng cố ý nhắm vào anh không?

Tiểu Vũ ngày nay đã không còn phải là cô gái ngây thơ ba năm trước nữa, tiến vào xã hội, ít nhiều đã hiểu chuyện đời.

Vụ án Bạch Hồ, bị TW lấy làm điển hình, khiến Tiềm Châu đổi chủ, cho dù Liễu Tuấn chưa biết ai sẽ tới Tiềm Châu thay thế, nhưng chẳng phải đồng minh của Liễu nha nội.

Tiếp ngay sau đây sẽ là đại hội đại biểu nhân dân thành phố Tiềm Châu, Liễu Tuấn sẽ được bỏ phiếu biểu quyết xem có xứng đáng được tuyển cử làm thị trưởng Tiềm Châu hay không .

Vào thời khắc quan trọng này, trên mạng lại trùng hợp nảy ra một bài báo như thế, tuyệt đối không thể là trùng hợp, có thể thấy, tiếp theo đó còn sinh ra nhiều chuyện.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Không sao đâu Tiểu Vũ, đừng lo.

- Dạ...

Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp một tiếng, không nói nữa, nhưng trong mắt đầu lo lắng và buồn bã.

Anh ấy hiện giờ đã là thị trưởng rồi, sẽ càng có nhiều kẻ nhắm vào anh ấy.

Tiểu Vũ biết, những kẻ xấu kia muốn giành lấy vị trí của anh ấy.

- Liễu bí thư...

Liễu Tuấn đang trầm ngâm thì Trương Thiên mỉm cười xuất hiện ở cửa, nhìn vẻ mặt của hắn đoán chừng là muốn vào, nhưng thấy vẻ thân thiết của Tiểu Vũ và Liễu Tuấn, lập tức ý thức được hai người quen biết từ trước. Một quan lớn đẹp trai cao lớn và một ngôi sao xinh đẹp quyến rũ, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Tôi và Dương giáo sư cơ bản đã đàm phán xong chuyện thành lập khoa nghiên cứu rồi, đề tài nghiên cứu sẽ do Dương giáo sư đích thân phụ trách, chuyện hành chính giao cho Tiểu Lăng. Bí thư còn có chỉ thị gì nữa không?


Lúc này Dương giáo sư và Lăng Nghĩa Kiệt cũng đã xuất hiện ở cửa.

- Chuyện cụ thể mọi người thương lượng với nhau mà làm là được rồi, tôi không can thiệp.

Liễu Tuấn đứng dậy, bắt tay với hai người kia, tiến họ ra cửa lên xe trở về. Liễu Tuấn và Trương Thiên quay lại gian phòng chuyên dụng của Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ đứng đó có chút bất an.

Liễu Tuấn không ngại Trương Thiên, đưa tay ra nắm lấy tay Tiểu Vũ vỗ nhẹ an ủi, Tiểu Vũ nở nụ cười ngọt ngào.

Trương Thiên giả vờ không nhìn thấy.

- Trương Thiên, cậu lại đây xem bài viết này..

Trương Thiên ghé tới gần, chỉ mới nhìn tiêu đề sắc mặt đã biến đổi, càng xem tiếp càng tái mặt.

Lại xảy ra chuyện này.

- Xin lỗi Liễu bị thư, tôi bảo bọn họ xóa ngay lập tức...

Trương Thiên bối rối nói, muốn đứng dậy gọi nhân viên kỹ thuật.

Liễu Tuấn khoát tay, vẻ mặt hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh nói:
- Đừng vội xóa, đưa nó lên trên, an bài nhân viên kỹ thuật giám sát 24/24 nếu có bài viết tương tự, lập tức thông báo cho tôi.

Trương Thiên gật đầu:
- Vâng, vâng..

Liễu Tuấn còn định dặn hắn thêm vài câu thì di động vang lên, Liễu Tuấn nhận điện thoại, bên kia là tiếng của Vương Đức Dụ:
- A, Liễu bí thư phải không? Tôi là Vương Đức Dụ.. À chuyện là thế n ày, Liễu thị trưởng hiện giờ có ở Ngọc Lan không? Mời Liễu thị trưởng tới chỗ tôi một chuyến.

- Vâng, tôi sẽ tới ngay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận