Trùng Sinh Chi Nha Nội

Buổi trưa, Vương Đức Dụ mời Hàn Húc và Liễu Tuấn cùng dùng cơm, cả hai đều đồng ý, bộ tổ chức là nhà của cán bộ mà, Vương Đức Dụ mời hai cấp dưới ăn cơm công tác là rất bình thường.

Ba người vào phòng ăn của tỉnh ủy, bữa ăn tiêu chuẩn, trong bữa ăn chỉ uống chút Mao Đài, ba người cùng uống chỉ có nửa bình, gọi là cho có không khí. Mọi người không bàn công việc, mà nói chút đề tài thường ngày, Hàn Húc kể lại mấy chuyện vui khi ở thảo nguyên Đông Bắc lúc tuổi thơ, mọi người cùng cười vui vẻ.

Ăn cơm xong, Liễu Tuấn không ở lại, về thẳng Tiềm Châu, tới tối một mình đến bái phỏng Lưu Huy.

Trong nhà Lưu Huy an tĩnh khác thường, chỉ có một vị khách lặng lẽ ngồi hút thuốc cùng với Lưu Huy, đó là bí thư kỷ ủy Lê Mẫn Trung. Sớm đã nghe nói quan hệ hai người này không tầm thường, xem ra không sai, khi Lưu Huy sắp rời khỏi nơi công tác cả đời, chỉ có ông ta có thể làm bạn bên cạnh.

Thực ra tối hôm nay ít nhất có bảy tám cán bộ gọi điện tới, muốn đến biệt thự số một. Đều bị dì Trương từ chối, bà biết chồng cần yên tĩnh, chỉ có Lê Mẫn Trung không hẹn trước mà tới, dì Trương cũng không ngăn.

Bà biết chỉ có Lê Mẫn Trung mới có thể làm chồng mình an ủi tâm lý một chút.

Khi Liễu Tuấn tới, sắc mặt bà ta rõ ràng không dễ coi chút nào, nhưng cũng không ngăn cản, dù bà ta không hiểu chính trị lắm, nhưng cũng biết có một số người không thể đắc tội. Sinh mạng chính trị của chồng đã tới hồi kết, nhưng phải suy nghĩ cho con cái, dù trong lòng có không thoải mái cũng phải nhịn.

Nhìn thấy Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, còn Lưu Huy không đứng dậy, chỉ ngồi tại chỗ gật đầu, tựa hồ mệt moit. Liễu Tuấn hiểu đó là sự mệt mỏi từ tận đáy lòng.

- Thị trưởng, uống một chút?

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, Lê Mẫn Trung liền đầy một chén rượu nhỏ tới trước mặt y, giơ bình rượu làm bằng gốm lên mời. Trên bàn có mấy món ăn, đều là thứ bình thường không thể bình thường hơn, đậu phụ, lạc rang, bánh đa...v...v

- Rượu gì thế?
Liễu Tuấn hỏi.

- Rượu gạo nhà nông bản địa tự nấu, uống không tệ đâu, êm, ngọt.

Lê Mẫn Trung giải thích, nhìn cảnh này có thể thấy hai ông bạn già thường xuyên gặp nhau, uống rượu.

Liễu Tuấn không từ chối.

Lê Mẫn Trung rót đầy chén rượu cho y, Lưu Huy cũng nâng chén lên nói:
- Nào, cạn chén.

Ba chén rượu khẽ chạm nhau, mọi người đều uống hết, Lê Mẫn Trung nói không sai, rượu này không tệ, hơi nhạt, êm, hợp với khẩu vị của Liễu Tuấn. Lưu Huy và Lê Mẫn Trung đều đã hơn năm mươi, cũng không thích hợp uống rượu mạnh.

- Thị trưởng thấy Tiềm Châu thế nào?
Lưu Huy đặt chén rượu xuống, đột nhiên hỏi.

Liễu Tuấn không ngờ ông ta lại hỏi câu này, phạm vi quá rộng. Có điều Liễu Tuấn hiểu tâm tư của Lưu Huy, ông ta làm việc cả đời ở Tiềm Châu, cuối cùng lại bị vấp ngã, trong lòng vướng mắc rất lớn.

Liễu Tuấn nói:
- Bí thư, tôi rất khâm phục.

Lưu Huy nhướng mày lên, nhìn thẳng vào Liễu Tuấn, y khẽ gật đầu, rất chân thành.

Liễu Tuấn rất thật lòng, trong quá trình điều tra vụ án Bạch Hồ, thực ra có rất nhiều kẻ trong tổ chuyên án muốn vụ án này dính líu tới Lưu Huy, nhưng bọn chúng đều thất vọng.

Đám Phương Nhữ Thành cho dù muốn lập công tố cáo rất nhiều người, trong đó gồm cả "công lao" vạch trần dì Trương nhận quà nhỏ, nhưng hoàn toàn không có Lưu Huy. Không phải bọn chúng tử tế gì, mà là không có gì để tố cáo, Lưu Huy tư tưởng cổ hủ, nhưng nhân phẩm không thể nghi ngờ.

Quan niệm cổ hủ không phải là lỗi của Lưu Huy, nơi ông ta sinh ra, cái thời đại ông ta sống, cái cách ông ta được giáo dục nó tạo thành quan niệm đó. Là bí thư công tác ở Tiềm Châu bao năm, tác phong kinh tế vững vàng như thế, là một đảng viên hợp cách, là một cán bộ hợp cách.

Vì thế lần này Lưu Huy mất chức chỉ có thể nói thất bại trong đấu tranh chính trị, chứ không phải con người ông ta thất bại.

- Thị trưởng khâm phục cá nhân tôi chứ không phải Tiềm Châu.
Lưu Huy khẽ mỉm cười nói.

Lê Mẫn Trung hơi ngạc nhiên nhìn lãnh đạo cũ, đây không phải là cách nói chuyện của Lưu Huy, có lẽ sắp đi rồi, không còn ở cương vị lãnh đạo thực quyền nữa, chẳng cần phải cố kỵ, nghĩ gì nói nấy.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Tiềm Châu phát triển đúng là không được như ý muốn.

Lê Mẫn Trung lại hơi biết sắc, chẳng lẽ vì Lưu Huy sắp đi, vị này cũng không cố kỵ gì nữa?

Lưu Huy lại mỉm cười, tựa hồ đợi y nói tiếp.

- Tiềm Châu có lợi thế địa lý, liên thông tam tỉnh, là thành thị lớn nhất ở tây bắc tỉnh ta, nhiều năm qua, chúng ta không tận dụng được điều này, không hình thành một khu vực có sức hiệu triệu mạnh mẽ, ngược lại một phần nhân tai và tiền tài chảy sang các thành thị và tỉnh lân cận. Đây là một phương diện sự phát triển của Tiềm Châu không được như ý. Phương diện thứ hai, Tiềm Châu không có quy hoạch thành phố rõ ràng, toàn phát triển tự phát, theo trào lưu, nên luôn chậm hơn người ta một bứoc. Thứ ba, không có sản nghiệp trụ cột, tài chính eo hẹp, không tiến hành đầu tư trọng điểm. Đó là ba điều hạn chế sự phát triển của Tiềm Châu.

Liễu Tuấn cũng không nói mập mờ, mà nói thẳng.

Lưu Huy không lên tiếng, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Lê Mẫn Trung ho khán một tiếng, cười nói:
- Thị trưởng, Tiềm Châu thế nào cũng có phương diện phát triển tốt chứ?

Lê Mẫn Trung dù không sinh ra ở Tiềm Châu, không lo việc kinh tế, nhưng ông ta coi đây như quê hương thứ hai, Liễu Tuấn nói Tiềm Châu không có gì tốt đẹp, làm trong lòng ông ta hơi tức giận.

- Đương nhiên có, ưu thế lớn nhất của Tiềm Châu là các chính lệnh kinh tế thông suốt, cán bộ đồng tâm hiệp lực, chuyện đùn đẩy tắc trách ít xảy ra, có thể phát huy ưu thế tác chiến chỉnh thể.

Lời này kỳ thực cũng là một sự khẳng định với Lưu Huy và thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương, ít nhất trong phương diện khống chế toàn cục, Lưu Huy làm rất tốt.

Lưu Huy cười, có phần an ủi, có phần bất lực.

- Thị trưởng, nói thực tôi rất tán đồng cách bán tài sản quốc hữu lấy tiền khởi động kinh tế!
Lưu Huy uống một ngụm rượu rồi nói:
- Tiềm Châu muốn phát triển nhanh, cần có tài chính khổng lồ chống đỡ, chúng ta không phải là đặc khu, không có chính sách ưu đãi, không có nhiều sức hút với bên ngoài... Tìm kiếm tài chính ra sao, tôi và đồng chí Trần Hướng Dương đã nghĩ hết cách, nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới cách "bán nhà" này! Hiện giờ nghĩ lại đúng là cách tốt nhất! Thị trưởng rất có dũng khí.

- Cám ơn bí thư.
Liễu Tuấn hơi kích động nâng chén rượu lên.
- Tôi mời bí thư một chén.

Lưu Huy mỉm cười nâng chén chạm vào chén Liễu Tuấn, rồi hướng về phía Lưu Huy tỏ ý mời, mọi người uống cạn chén nữa.

Nói đúng ra không phải Lưu Huy và Trần Hướng Dương chưa nghĩ tới cách làm của Liễu Tuấn, mà là không dám làm. Chuyện này thực sự quá mẫn cảm, với những cán bộ kiểu cũ mà nói, lập trường chính trị kiên định là đạo làm người cơ bản, đem tài sản Xã hội chủ nghĩa bán cho giai cấp tư bản, trong lòng thấp thỏm không yên.

Liễu Tuấn đưa ra phương án này, Lưu Huy lại rơi vào cảnh khó xử, trong lòng ông ta ủng hộ Liễu Tuấn, chỉ cần đem số tiền này dùng ở việc kiến thiết Tiềm Châu, thi sự phát triển của Tiềm Châu sẽ bước qua một bậc mới trong thời gian ngắn.

Lưu Huy rất muốn nhìn thấy một Tiềm Châu phồn vinh hoàn toàn mới trong nhiệm kỳ của mình, nhưng lại lo làm thế sẽ đi ngược tới chính sách hiện hành. Từ khi cải cách mở cửa tới nay, có rất nhiều phương pháp mày mò tiến lên, một số phương thức đang ra sức phổ biến, trước kia bị phê bình gay gắt, kiên quyết ngăn cản. Mặc dù thực tế chứng minh những phương án kia là tốt, song cán bộ nghĩ ra phương án đó lại phải vì nó mà trả giá nặng nề.

Cho nên ông ta luôn chú ý theo dõi, tới khi xác định nhà khách Tiềm Châu bán được trên giá đã định, mới quyết định ủng hộ Liễu Tuấn.

Chính sách lớn ra sao, Lưu Huy không nắm được, nhưng chỉ cần trong quá trình thao tác cụ thể không để cho tài sản quốc gia bị thất thoát, là nguy hiểm sẽ ít đi.

- Thị trưởng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, tôi hi vọng thị trưởng có thể kiên định đi theo con đường của mình, đưa kinh tế Tiềm Châu đi lên, để quần chúng có cuộc sống tốt đẹp, để cán bộ Tiềm Châu chể ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
Lưu Huy chậm rãi nói, tựa hồ cảm xúc dâng lên, trong mắt ánh lên nước mắt.

Có lẽ ông ta nhớ tới quá khữ, trước kia cán bộ Tiềm Châu tự hào ra sao? Còn hiện giờ ủ rũ kinh hoàng thế nào.

Vinh quang xưa đâu còn nữa!

Lưu Huy coi đây là trách nhiệm của mình.

Không ngờ Tiềm Châu lại suy sụp trong tay ông ta.

- Xin bí thư yên tâm.
Liễu Tuấn trầm giọng nói, không hề có lời lẽ hùng hồn, nhưng biểu thị rõ ràng quyết tâm của mình.

Lưu Huy gật đầu:
- Mẫn Trung, vụ án Bạch Hồ là bài học sâu sắc, chuyện này bắt là đúng, bắt là rất tốt! Sau này kỷ ủy hãy phối hợp với thị trưởng nhiều hơn, siết chặt công tác phản hủ xướng liêm.

Lê Mẫn Trung nghiêm túc nói:
- Vâng, bí thư, tôi nhớ rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui