Trùng Sinh Chi Nha Nội

Thai Duy Thanh có tu dưỡng tốt đến đâu cũng kích động muốn đá văng bàn trà.

Một luồng khí nghẹn lại ở cổ Thai tỉnh trưởng, cực kỳ khó chịu, Thai Duy Thanh cảm thấy hít thở không thông, mồ hôi rịn ra khắp toàn thân.

Tiểu Trịnh kinh hoàng phát hiện ra, sắc mặt Thai tỉnh trưởng xám như tro tàn, nhìn dưới ánh đèn nê ông trắng, khiến người ta phải sợ hãi.

Thời gian tựa hồ như đóng băng.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Thai Duy Thanh cuối cùng thở ra một hơi dài, sắc mặt hơi khôi phục lại một chút, nhưng vẫn âm trầm đáng sợ.

- Chuẩn bị xe.

Tiểu Trịnh cho dù kinh hoàng, nhưng chưa luống cuống, nghe vậy lập tức nhanh chóng gọi điện thoại cho lái xe, không lâu sau, Thai Duy Thanh xuất hiện ngoài sảnh đưởng nhà khách Tiềm Châu, bước vào chiếc Audi đen xì.

- Tới biệt thự số 16 thường ủy thành phố.

Tiểu Trịnh đang suy đoán xem muôn thế này Thai tỉnh trưởng còn muốn đi đâu, thì Thai Duy Thanh đã nói ra. Tiểu Trịnh rùng mình, đương nhiên hắn biết đó là đâu rồi.

Thì ra muộn như vậy, Thai tỉnh trưởng muốn đích thân tới bái phỏng Liễu Tuấn.

Chuyện này đúng là kinh thiên động địa rồi.

Làm nha nội thật sự có thể ghê gớm như vậy sao?

Nhưng tình hình hiện giờ thì đúng là như thế.

Len lén đưa mắt nhìn sắc mặt Thai Duy Thanh qua gương chiếu dậu, mặc dù không nhìn rõ ràng lắm , nhưng phát hiện ra sắc mặt Thai tỉnh trưởng sắp khôi phục lại vẻ bình thường rồi.


Thân là tỉnh trưởng, bản lĩnh kiềm chế quả nhiên không tầm thường.

Trong biệt thự số 16, vẫn sáng đèn, Liễu Tuấn mặc một bộ áo ngủ màu trắng, chân đi dép lê, vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào ghế sô pha đọc một quyển sách dày cộp, vẻ mặt rất nhàn nhã.

Ánh đèn xe hơi từ xe đi tới, chậm rãi tiến vào vườn hoa nhỏ của biệt thự.

Tiểu Trịnh chú ý thấy cánh cửa sắt bên ngoài biệt thự được mở.

Thai Duy Thanh xuống xe, nhìn thấy tòa biệt thự sáng đèn, khẽ thở phào.

Tiểu Trịnh cũng thầm thở phào, còn may Liễu Tuấn vẫn ở nhà, nếu ở đây gặp phải biển "không tiếp khách", thì Tiểu Trịnh thực sự không tưởng tượng ra nổi Thai tỉnh trưởng sẽ tức giận thành bộ dạng gì.

Thai Duy Thanh sải bước về phía trước, Tiểu Trịnh vội chạy tới trước với bước, muốn bấm chuông nhưng vừa đưa tay ra liền mau chóng rụt lại, hắn phát hiện cửa chính của biệt thự chỉ khép hờ.

Tiểu Trịnh hơi do dự một chút rồi đưa tay gõ cửa, đợi cho người bên trong đáp lời mới đẩy cửa vào. Liếc mắt nhìn Thai Duy Thanh, Tiểu Trịnh nhìn thấy vẻ tán thưởng, trong lòng sung sướng, xem ra mình "tự ý làm bừa" được Thai tỉnh trưởng tán đồng rồi.

Thai Duy Thanh đi tới phòng khách rồi dừng chân ở cửa.

Lúc này Liễu Tuấn mới đặt quyển sách xuống, đứng dậy nhìn ra cửa, mỉm cười điềm đạm, chẳng chút ngạc nhiên về việc Thai Duy Thanh tới đây vào giữa đêm hôm khuya khắt, nói thản nhiên:
- Mời vào.

Tiểu Trịnh lại choáng váng.

Người này, ngay cả ba chữ "Thai tỉnh trưởng" cũng miễn rồi.


Hơn nữa nhìn tình hình vừa rồi thì Liễu Tuấn rõ ràng đã biết Thai Duy Thanh sẽ đến mà lại mặc đồ ngủ, ý tứ coi thường đã thể hiện rõ ràng.

Thai Duy Thanh gật đầu đi tới.

Nhìn cảnh này, Tiểu Trịnh cơ trí liếc mắt nhìn khắp phòng một lượt, tựa hồ không có ai khác, liền biết điều lui ra ngoài, trở tay đóng cửa lại, đứng nghiêm bên ngoài canh.

Cải cảnh đầy mùi thuốc súng này, mình không xem thì tốt hơn.

- Thai tỉnh trưởng, mời ngồi.

Liễu Tuấn mời khác ngồi xuống, lại rót một chén trà nóng đặt trước mặt Thai Duy Thanh, ngồi lại ghế nhìn hắn.

Thai Duy Thanh hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, mỉm cười hỏi:
- Vợ và con không có đây sao?

- Về thủ đô ở tạm một thời gian, mấy ngày nữa mới quay lại.
Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp.

Giọng nói của hai người hết sức bình thản tự nhiên, ai mà không biết lại còn tưởng bọn họ là vong niên chi giao.

Ngoài cửa, Tiểu Trịnh không ngồi vào xe, lại xe cũng không ra ngoài, chỉ hạ cửa kính xuống, lặng lẽ nghe tiếng côn trùng phát ra trong những bụi hoa cỏ. Ước chùng một tiếng đồng hồ sau, cửa biệt thự lại mở ra, Liễu Tuấn tiễn Thai Duy Thanh tới cửa, mặt vẫn mang nụ cười bình thản.

Thai Duy Thanh ngồi lên xe, chiếc Audi chậm rãi rời khỏi biệt thự, Thai Duy Thanh hướng ra cửa xe vẫy tay với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn đứng trên bậc thềm biệt thự cũng vẫy tay một cái, rồi lập tức xoayngười đi vào trong, đóng cửa lại.


Trên xe, Tiểu Trịnh nhìn thấy Thai Duy Thanh mặt vẫn âm trầm, nhưng vẻ buồn bực và lo lắng đã biến mất, Tiểu Trịnh đoàn rằng cuộc "đàm phán" của hai người đã đạt thành nhất trí.

....

Hoa Viễn Hàng ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng thị trưởng Tiềm Châu, lưng ưỡn thẳng, hai tay đặt lên gối, tư thế ngay ngắn, đồng phục trên người cho thấy, hắn đã là cán bộ cảnh sát rồi.

Ngồi ở phía đối diện là đồng chí Liễu Tuấn.

- Viễn Hàng, tình hình đại khái ở cục anh đã quen thuộc rồi chứ?

Liễu Tuấn dựa vào ghế sô pha, mỉm cười hỏi, vẻ mặt rất tự nhiên.

- Vâng thưa thị trưởng! Đại khái là hiểu rồi, nhưng thời gian quá ngắn chưa thể làm quen hoàn toàn.

Hoa Viễn Hàng cẩn thận đáp, lần đầu tiên gặp Liễu Tuấn, tâm thái của hắn rất bình đằng, khi đó hẳng chẳng thấy một bí thư khu ủy từ ngoại tỉnh tới có gì to tát. Trong mắt hắn, mọi người đều là nha nội, thậm chí vì Liễu Tuấn từ xa tới, còn hắn là "địa đầu xà", nên ít nhiều còn có chút cảm giá ưu việt.

Lần thứ hai gặp Liễu Tuấn, Hoa Viễn Hàng cần thận hơn nhiều, lúc đó Liễu Tuấn và Lý Huệ đề xuất điều hắn từ hệ thống trại giam tới cục tư pháp Ngọc Lan làm phó cục trưởng. Hoa Viễn Hàng phải cầu người ta, mà Liễu Tuấn đã là phó bí thư thành ủy, giữa hai bên đã có khoảng cách.

Còn bây giờ là phó cục trưởng mới của cục công an thành phố Tiềm Châu, đối diện với Liễu Tuấn, hoàn toàn mang tâm thái của cấp dưới rồi. Hắn hiểu rất rõ mình thuận lợi ngồi vào chức vụ này, cấp bậc lên chính xử là nhờ người trẻ hơn mình hai tuổi trước mặt, còn cha hắn bất quá chỉ có tác dụng phụ trợ.

Hoa Quân Đinh xưa nay chẳng mấy khi nói chuyện với con trai cũng phá lệ nói chuyện với Hoa Viễn Hàng một tiếng đồng hồ, phân tích cho hắn biết thế cục hiện này, không kiêng kỵ gì, Hoa Viễn Hàng lần đầu tiên được nghe tới bao chuyện bí mật, vừa thích thú mới mẻ, vừa kinh hãi.

Trong mắt một cán bộ cấp phó xử nho nhỏ, chính cục tỉnh nhìn qua như sóng yên biển lặng, không ngờ bên trong sóng gió khó lường như thế, mà cán bộ bản địa trong lời đồn bị ép cho thở không ra hơi chẳng những đã đứng vẫn chân, mà còn có xu hướng "nhe nanh mùa vuốt". Tất cả những điều đó xuất phát từ phản ứng mạnh mẽ của Liễu Tuấn, Thai Duy Thanh thiệt to, Cù Hạo Cẩm tựa hồ có chút kiêng kỵ.

Nghe cha hắn nói, lần này hắn được ngồi vào cái chức này là do Thai Duy Thanh ra mặt, còn về vì sao Thai Duy Thanh tặng cho hắn một tiền đồ gấm vóc như thế thì khỏi hỏi cũng biết là kết quả thỏa hiệp với Liễu Tuấn.

Cuối cùng Hoa Quân Đình cảnh cáo: Có người đáng để con đi theo, nhưng con phải nhở cho kỹ, từ này con là cấp dưới rồi, không phải là bạn bè nữa.

Vì thế Hoa Viễn Hàng tự giác giữ vững vị trí cả mình.


- Đừng vội, cứ từ từ thôi, mới nhậm chức mà, thế nào cũng phải cần một quá trình làm quen.

Liễu Tuấn chậm rãi nói, lấy thuốc lá ra, Hoa Viễn Hàng vội châm thuốc cho y, gật đầu đáp:
- Vâng thưa thị trưởng, tôi sẽ cố gắng làm quen tình hình, tranh thủ sớm ngày đi vào làm việc.

- Đồng chí Đổng Xương rất có kinh nghiệm, công tác ở Tiềm Châu thời gian khá dài, uy tín trong hệ thống chính pháp rất cao, được nhiều đồng chí tôn trọng. Anh vừa mới tới, phải hết sức tôn trọng đồng chí Đổng Xương, hướng đồng chí ấy học tập. Đương nhiên, đồng chí Đổng Xương tuổi đã cao rồi, phương diện sức khỏe không sung mãnh như thanh niên nữa, công tác thường ngày, anh phải gánh vác một chút.. Nếu như có gì khó xử, hãy trao đổi thêm với đồng chí Đổng Xương, hoặc phản ánh trực tiếp với tôi cũng được. Quan trọng là phải làm tốt trị an, quyết không được sơ xuất.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Hoa Viễn Hàng liên tục gật đầu, hoàn toàn hiểu ý.

.... ....

Hoa Viễn Hàng rời đi không lâu, đi động của Liễu Tuấn vang lên, nhìn tên người gọi, Liễu Tuấn mỉm cười ấn nút nghe:
- Chúc mừng Lăng chủ nhiệm.

Trong điện thoại là tiếng cười duyên dáng của Lăng Nhã.

Hiện giờ Lăng Nhã đã là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ, nghiễm nhiên thành quan lớn cấp phó sở rồi, có điều đề bạt Lăng Nhã không phải ý tứ của Liễu Tuấn, mà là đề nghị của Thôi Phúc Thành.

Dù chuyện Thai Duy Thanh tới bái phỏng Liễu Tuấn mặc dù xảy ra giữa đêm khuya, nhưng không tránh khỏi truyền đi trong thời gian ngắn, làm quan trường tỉnh A chấn động.

Điên đảo hết cả rồi.

Cù Hạo Cẩm sau khi biết tin này, đôi mày nhíu chặt thật lâu không giãn ra.

Còn Thôi Phúc Thành sau khi biết tin, lập tức đề xuất đồng chí Lăng Nhã làm việc cần mẫn, thực tế lại là cán bộ cấp chính xử nhiều năm, nên đề bạt trọng dụng.

Thai Duy Thanh chẳng hề do dự gật đầu ngay, trong khu vực chính phủ tỉnh, Cù Hạo Cẩm chưa bao giờ can thiệp vào, việc bổ nhiệm Lăng Nhã mau chóng được thường ủy tỉnh thông qua.

Lăng Nhã mặc dù chẳng để ý lắm quan chức lớn nhỏ, nhưng chẳng tốn chút công sức, cái mũ ô sa rơi xuống đầu vẫn rất vui vẻ, không kìm được gọi điện cho Liễu Tuấn, cười khúc khích một hồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận