Trùng Sinh Chi Nha Nội

Khoảng thời gian gần đây Quách Nhữ Bác cứ thấy lòng không yên, hắn cũng không biết cái cảm giác này từ đâu ra, hình như đâu có chuyện gì khiến hắn phải lo lắng, tất cả đều v bình thường. Nhưng Quách Nhữ Bác cứ có loại cảm giác này, tĩnh tâm lại nghĩ kỹ thì cảm giác này sinh ra sau khi gặp Liễu Tuấn ở CLB Trường Thành.

Khi ấy Quách Nhữ Bác nghe câu nói của Liễu Tuấn có chút khó chịu, liền đi vào trong phòng nói mấy câu không đươc khôn khéo cho lắm. Có điều lúc nấy hắn không biết thân phận của Liễu Tuấn mới thế, lúc nhận ra Quách Nhữ Bác giật bắn mình.

Nếu là thị trưởng nào khác hoặc là công tử đại lão TW nào khác thì Quách Nhữ Bác không tới mức khẩn trương như thế. Nhưng Liễu Tuấn thì khác, tranh đấu ở tỉnh A tuy chưa lan tới tỉnh D, nhưng làm lòng hắn thấp thỏm. Nguyên nhân không gì khác, hắn là thân thích của nhà họ Cao, cho dù không phải là thân lắm. So với mấy nhân vật có trọng lượng trong Cao hệ thì địa vị trong thế chế cũng không cao mấy, nhưng không không có nghĩa là "chiến hỏa" ở tỉnh A hoàn toàn không cháy tới người hắn.

Phái hệ lớn tranh đấu, phạm vi là cả nước, chứ không phải vẹn vẹn ở một nơi nào đó.

Thế cục chính trị ở tỉnh D luôn phúc tạp nhất cả nước, là nơi cải cách mở cửa sớm nhất, tỉnh D bị các hệ phải chú ý cao độ, bất kỳ một hệ phái lớn nào đều không muốn hoàn toàn vứt bỏ tỉnh D.

Kinh tế tỉnh D phát triển cực kỳ mạnh mẽ, đặc biệt là mấy tỉnh ven biển, tốc độ của nói làm người ta phải chóng mặt. Cơ sở tốt như thế, chính sách ưu đãi như thế, điều kiện thuận lợi như thế, cán bộ chấp chính cho dù có là là người tư chất tầm thường, chỉ cần không làm bừa phá bậy, thì đều có thể làm ra thành tích, sĩ đồ thênh thang. Thực tế cán bộ cấp tỉnh và cấp phó tỉnh từ tỉnh D ra, chỉ luận riêng về số lượng, đã đứng đầu cả nước. Một "cơ sở huấn luyện cán bộ" tuyệt vời như thế, phái hệ lớn nào chịu bỏ qua.

Bỏ qua giá trị phi phàm đó, tỉnh D là khu thí nghiệm cải cách, có thể cung cấp rất nhiều lý luận cho các phái hệ.

Có nhiều cái lợi như thế, nên hai mươi năm qua, mấy hệ phái lớn đều đưa cán bộ dự bị có tiền đồ của mình tới tỉnh D rèn luyện, mấy thế lực lớn quấn lấy nhau, cục diện phức tạp không đâu sánh bằng.

Đương nhiên chuyện gì có lợi thì cũng có hại, tất nhiên là có thể dễ làm ra thành tích, nhưng dễ bị những viên kẹo bọc đường của thế giới phồn hoa ăn mòn hết, rơi vào tuyệt vực không đáy, bởi thế tỉnh D cũng là nơi liên tục xảy ra những vụ án kinh tế lớn.

Quách Nhữ Bác cũng rất hiểu một đạo lý "ăn trộm cả ngày chứ chẳng thể chống trộm cả ngày", nếu như bị đối thủ nhắm vào, hắn không thể đảm báo được cái ghế dưới mông mình.

Vì thế khi biết thân phận của Liễu Tuấn, Quách Nhữ Bác liền hết sức cung kính.

Thân là một thành viên của Cao hệ, Quách Như Bác khhông muốn được "lọt vào mắt xanh" của Liễu nha nội chút nào.


Người đó đúng là làm cao vô cùng, hoàn toàn không để ý tới lời "thăm hỏi ân cần" của Quách sở trưởng, chỉ khẽ gật đầu, hời hợt ứng phó mấy câu, dáng vẻ oai nghiêm không thể tiếp cận.

Quách Nhữ Bác rất thức thời, thấy người ta không coi mình ra gì cũng không dám quấy rầy, khách khí vài câu, lập tức cáo lui. Khí thế trên người của Liễu Tuấn làm Quách Nhữ Bác rất khó chịu, cứ cách xa được chừng nào tốt chừng đó.

Chỉ một lần gặp mặt vậy thôi mà Quách Nhữ Bác thấp thỏm không yên.

Sự thực chứng minh, dự cảm của Quách Nhữ Bác là đúng.

Khi hắn đang nơm nớp lo sợ ở nhà, thì trong phòng khách một tòa biệt thự ven biển, Liễu Tuấn ngồi giữa, Xảo Nhi bầu bạn bên cạnh, bốn người Hắc Tử ai nấy sắc mặt trịnh trọng.

Hắc Từ lấy một tờ giấy trắng viết lên trên đó mấy cái tên, trong đó có cả Quách Nhữ Bác, ngoài ra mấy người kia cũng là nhân vật không tầm thường trong tỉnh D, thực quyền trên chính sở.

- Nắm chắc cả chứ?

Liễu Tuấn nhìn mấy cái tên đó, chậm rãi hỏi:

- Chắc.

Hắc Tử gật đầu, hắn vẫn như thế, nói không nhiều nhưng một lời nặng tựa cửu đỉnh, hắn nói chắc là ít nhất chắc trên 9 phần.

Bàn Đại Hải cười hi hì:

- Cái đám này nhìn bề ngoài cũng ra dáng lắm, nhưng bụng toàn điều dơ bẩn, kẻ thù không ít, dù có bị người ta giết chết cũng chẳng biết là ai.

Thì ra danh sách Hắc Tử viết là, danh sách quan tham, nghe ngữ khí của Bàn Đại Hải thì mấy vị này không phải là quan tham bình thường, đoán chừng khá có "nghệ thuật" ở lĩnh vực tham lam rồi.

- Giám đốc Lâm nói đúng, nhất là tên Quách Nhữ Bác, ỷ vào quyền phê duyệt sử dụng đất đai trong tay, thi thoảng đưa ra những yêu cầu quá đáng với công ty địa ốc, mọi người đều rất căm hận hắn.
Phạm Thanh Linh tức tối nói.

Địa ốc Hoa Hưng căn cơ ở thành phố Nam Phương, đã lĩnh giáo thủ đoạn của vị Quách sở trưởng này không chỉ một lần nữa, cho dù Hoa Hưng có "cố vấn" Hà Mộng Doanh, nhưng liên quan tới một số "quy định trong nghề" cũng không thể không theo. Trong thể chế và trong ngành nghiệp đều có quy tắc riêng, chỗ dựa có lớn đến đâu cũng không thể tùy tiện phá vỡ.

Có điều Phạm Thanh Linh nhớ tới khuôn mặt ghê tởm của Quách Nhữ Bác là lại tức giận.

Liễu Tuấn cười, y biết Phạm Thanh Linh nói chẳng sai, con trai của Quách Nhữ Bác cũng dính cái tật xấu của cha, rất kiêu ngọa, một bữa cơm hơn vạn động trong mắt Quách công tử chẳng là cái gì, đúng là hào phóng.

- Kẻ này tạm thời chưa động đến.
Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc, gạch một cái tên đi, một lúc sau lại gách cái tên nữa:
- Kẻ này tạm thời cũng chưa động đến.

Hai người Liễu Tuấn gạch đi đều có chút liên quan tới Tiễn Kiến Quân, y không giải thích vì sao nhưng đám Hắc Tử cũng không hỏi. Hai mươi năm qua đám Hắc Tử đã tạo thành thói quen phục tùng mệnh lệnh của Tuấn thiếu gia vô điều kiện rồi.

Thế cục tỉnh D phức tạp, các hệ phái đều có dính líu, Liễu Tuấn không muốn đắc tột với tất cả.


Không thể tấn công quá rộng, không thể chuốc lấy kẻ địch quá nhiều.

Đó là nguyên tắc cơ bản của đấu tranh chính trị, tấn công bốn phía không chút lựa chọn, thấy kẻ nào diệt kẻ đó không phải là đấu tranh, mà là tự sát.

- Mấy người còn lại mọi người định ra phương án tiến hành đi, phải nhanh, phải dữ dội, mặc kệ là ai, nếu đã đụng vào là phải dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hạ gục ngay lập tức, đừng dề dà tự chuốc lấy mầm họa...
Liễu Tuấn lại trầm ngâm một lúc rồi mới nói.

Hắc Tử chỉ gật đầu:
- Tuấn thiếu gia yên tâm, sẽ nhanh nhất có thể! Sự thực rõ ràng, chứng cứ xác đáng, thêm vào tố cáo bằng tên thật, bọn chúng không thể chối được.

Đám Hắc Tử tới tỉnh D khai sáng sự nghiệp cũng được mười bốn mười lăm năm rồi, từ khách sạn Thu Thủy năm xưa, phát triển thành hai tập đoàn lớn, thế lực đã ăn sâu bén rễ, thêm Hắc Tử làm việc tinh tế, vào thủ đoạn xã giao của Bàn Đại Hải, rốt cuộc thực lực lớn tới cỡ nào, e rằng Liễu Tuấn cũng không rõ.

Liễu Tuấn gất đầu dặn:
- Việc này phải phối hợp thống nhất, do Hắc Tử điều khiển, không được tự ý làm việc.

Bàn Đại Hải và Phạm Thanh Linh đều gật đầu.

... ....

- Tiểu Tuấn, có phải làm quan khó lắm không?

Đêm khuya vắng lặng, Xảo Nhi rúc vào lòng Liễu Tuấn lo lắng hỏi, Nhạc Nhạc ngủ ở bên cạnh hai người, khuôn mặt hồng hồng, cánh môi hơi cong lên như đang cười. Vốn Nhạc Nhạc có phòng ngủ riêng, có điều tiểu nha đầu muốn làm nũn ba mẹ, Liễu thị trưởng và chủ tịch Lương hết cách, may mà Liễu thị trưởng là vua kể chuyện, phương diện dỗ con rất có kỹ năng, giở thủ đoạn "thôi miên", qua mấy câu truyện, Nhạc Nhiên liền mãn nguyện tiến vào giấc mộng đẹp.

Thấy cha con thân thiết, Xảo Nhi cũng rất thỏa mãn, đợi Nhạc Nhạc ngủ ngon rồi, Xảo Nhi mới nhỏ giọng hỏi.


- Đừng lo, không có chuyện gì đâu, trên thế giới này, làm nghề gì chẳng có khó khăn của nó.

Liễu Tuấn lắc đầu, nói rất thoải mái, rồi siết chặt tay, thân thể trong lòng vẫn cứ mềm mại như thế, giống như phết mật vậy, làm Liễu thị trường không kiềm chế được, đưa tay vuốt nhẹ gò má non mềm, cúi đầu xuống, gặp ngay ánh mắt dịu dàng của Xảo Nhi.

Thấy ái lang trong mắt dào dạt ái tình, Xảo Nhi mặt ửng hồng, cười thẹn thùng, nụ cười tuyệt mỹ làm Liễu Tuấn nhìn ngây ngất, cúi đầu xuống, ngấu nghiến cánh môi hồng kiều diễm.

Chiếc áo ngủ lặng lẽ trượt xuống không một tiếng động, hai cánh tay trắng như tuyết quấn lấy cái cổ rắn chắc của Liễu Tuấn, bầu ngực đầy đặn ra sức ưỡn lên, cùng Liễu Tuấn dán sát vào làm một.

Không lâu sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ, Liễu Tuấn đưa tay mặc sức dầy vò hai bầu vú căng tròn.

- A.. Đột chút đã, bế Nhạc Nhạc qua bên kia..

Xảo Nhi thở hảo hển, tách cánh môi ra, nhỏ giọng nói.

- Không sao, nó ngủ rồi.

Liễu thị trưởng cũng nói rất nhỏ, tay tăng thêm lực độ, núm vú hồng rõ ràng càng vểnh lên, săn chắc.

- Đừng.. Bế nó đi trước đã.

Xảo Nhí ý thức được người này định xử cô tại chỗ, không khỏi xấu hổ, vặn người, không chịu nói:

- Được.. Có điều đêm nay tất cả phải nghe anh nhé.

Xào Nhi lườm y một cái, người này thật đúng là, mình có bao giờ chưa nghe y đâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận