Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Tiểu sắc ma, cậu làm như thế là không hợp quy củ lắm.

Trong một gian phòng ở khu An Khánh thành phố Tiềm Châu, Hà đại tiểu thư nằm nghiêng mình, lắc lư mái tóc vừa mới gội xong. Hà Mộng Doanh trước kia để tóc ngắn, hai năm qua để tóc dài, hơi ép thẳng một chút, thêm vào dung nhan xinh đẹp của cô, và vẻ khỏe khoắn do rèn luyện trong quân đội, trở nên quyến rũ lạ thường. Cùng với chiếc áo ngủ màu hồng nhạt không khép chặt, thấp thoáng lộ ra làn da trắng mịn, bầu vú ẩn hiện, đường cong lả lướt, cực kỳ cám dỗ, khiến Liễu thị trưởng thấy ý chí lung lay.

- Không hợp quy củ như thế nào?
Liễu nha nội nhích tới, đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ của Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh cười khúc khích, rụt mình vào trong ghế sô pha, kéo dãn khoảng cách với y:
- Đừng vội, nói chuyện trước đã.

Liễu thị trưởng trợn mắt, trong tất cả hồng nhan tri kỷ của y, Hà Mộng Doanh là người đều tiên theo tới Tiềm Châu, giờ lúc này lại đi trách Liễu thị trưởng "háo sắc", thực là quá vô lý.

Liễu Tuấn không để ý, vươn tay ra kéo mạnh một cái, Hà Mộng Doanh kêu lên một tiếng, toàn thân lọt vào lồng ngực rộng lớn của Liễu Tuấn.

Hà tiểu thư đành cựa mình để nằm trong lòng y thoải mái hơn, ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của tình lang, cười nói:
- Cậu thân là thị trưởng ở tỉnh A, lại chạy tới tỉnh D gây sóng gây gió, không phải vươn tay quá dài sao?

- Ai chọc tức mình thì mình xử kẻ đó, câu này cũng là do chị nói mà, sao tới chỗ em lại không hiệu nghiệm nữa.

Liễu nha nội một tay ôm chắc tấm thân thơm ngát cả Hà đại tiểu thư, tay còn lại luồn vào cổ áo, khẽ xoa bóp bầu vú mềm mại, mặt lộ nụ cười "dâm tà".

Hà đại tiểu thư cười khanh khách, đưa tay ra nhéo mạnh lên hông y.

- Chị đúng là không ngờ cậu lại đi ra tay với đám Quách Nhữ Bác, hiện giờ tỉnh D thành gió tanh mưa máu rồi. Đừng thấy Tiến bí thư thường ngày nho nhã như một thầy giáo mà nhầm, khi ra tay không hề mềm lòng chút nào, nhát đao nào là cũng thấy máu cả, hi hi, lợi hại.


- Tới tầng cấp của ông ấy rồi, thì sao có thể đơn giản được chứ.

Thế cục tỉnh D phát triển đúng như dự liệu của Liễu Tuấn, y ném ra mấy bản tài liệu, chứng cứ xác đáng, cả đàm quan viên cấp sở trở nên ở tỉnh D bao gồm cả Quách Nhữ Bác đều ngã ngựa.

- Chuyến này nhà họ Cao nếm đủ rồi, đặc biệt tên Quách Nhữ Bác đó là thân thích của nhà họ Cao...
Hà đại tiểu thư cười hơn hở trên tai họa của kẻ khác:
- Chút thế lực nhà họ Cao khó khăn lắm mới gây dựng lại được ở tỉnh D coi như hủy rồi, làm không khéo sẽ lay động căn cơ của bọn chúng ở tỉnh D.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Ai bảo bọn chúng đi xúi bẩy gây chuyện khắp nơi? Cho rằng cả nước này do nhà họ Cao nói mà định đoạt à?

- Chính thế, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi. Nếu là chị à, làn này phải chơi cho thật dữ, thêm vào một bó lửa nữa, thiêu rụi căn cơ của nhà họ Cao ở tỉnh D đi, đá bọn chúng văng ra ngoài, xem bọn chúng sau này có dám làm khó cậu không?

Hà đại tiểu thư tính tình ưa náo nhiệt, ngay cả Liễu thị trưởng luôn trầm tính cũng đã nhe răng nanh ra, cô còn ngán gì nữa. Hà Mộng Doanh tức hưng phấn ngồi bật dậy, rồi cửa mình thoát khỏi lòng y, đi đi lại lại trên tấm thảm.

- Chị thấy cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chị tới Nam Phương.
Hà đại tiểu thư hạ quyết tâm, mặt đầy vẻ phấn khích nôn nóng.

Liễu Tuấn không khỏi kinh hãi, Hà Mộng Doanh "quá khích rồi".

- Chị đừng vội như vậy được không? Kích động như thế đâu giống giám đốc Hà danh chấn thiên hạ.

Liễu thị trưởng dựa vào ghế sô pha, hứng thú nhìn dáng vẻ kích động của Hà đại tiểu thư.

Hà Mộng Doanh liếc y một cái đầy "khinh bỉ", cong cớn nói:

- Diệt ác tận gốc, cậu không biết đạo lý này à? Đánh rắn không chết để gây họa! Tính của Lương Xảo quá mềm yếu... Không được, chị phải qua đó, chơi cho chúng một vố nhớ đời.

Hắc Tử và Bàn Đại Hải gây dựng thế lực ở tỉnh D bao năm vượt quá dự đoán của Liễu Tuấn, có điều dù sao vẫn là người trên thương trường, nếu luận thế lực quan trường, đương nhiên không lợi hại bằng nhà họ Hà.

- Tên Nam Cung Hạo kia cũng là đối tượng mà nhà họ cao dốc sức bồi dưỡng, nghe nói chuẩn bị thăng lên làm tham mưu trưởng quân đoàn rồi. Hừ hừ, thừa lúc chú Hải còn ở Nam Phương, lần này thế nào cũng phái phá hỏng chuyện của bọn chúng.

Cách tư duy của Hà đại tiểu thư rất nhanh nhạy, mau chóng tính tới chuyện nội bộ quân đội. Hải Hướng Quân đã xác định nửa năm sau tới thủ đo. Với uy vọng của ông ta ở quân khu Nam Phương, nếu muốn ra tay làm khó một sư trưởng như Nam Cung Hạo, đúng là không ai ngăn cản được.

- Hay là dứt điểm hắn luôn nhỉ, kiếm chô man mát cho hắn ra ngồi hóng gió.
Hà đại tiểu thư càng nghĩ càng ác độc.

- Chị đi thật đấy à?

Liễu Tuấn thấy Hà đại tiểu thư không giống nói đùa, ngồi thẳng dậy, nhìn tấm thâm yểu điệu đang không ngừng đong đưa giữa phòng, nghiêm túc hỏi:

- Đương nhiên rồi, đã bao giờ chị đùa với cậu chưa?

Hà Mộng Doanh trợn trừng đôi mắt đen láy, nói với vẻ tức giận.

- Được, nếu chị thích em cũng không cản, nhưng thế nào cũng phải dựa theo kế hoạch của em, nếu không chị ngoan ngoãn về thủ đô đi, không cần đi đâu nữa.
Liễu thị trưởng nghiêm mặt nói.

Thấy Liễu Tuấn nghiêm túc rồi, Hà đại tiểu thư cũng thu lại hứng thú "phá phách", ngồi xuống ghế nhìn Liễu Tuấn nói:

- Vậy cậu nói ra kế hoạch nghe xem có hợp tâm tư của chị không. Nếu không thú vị gì, chị không chịu.

Hà Mộng Doanh hiểu những quan lớn trong thể chế, làm việc gì cũng cẩn thận hết sức , nhất là Liễu Tuấn, tuổi không lớn mà tâm thái già nghiêm trọng, trầm ổn hơn cả người hơn 50, cho dù toàn diện xuất kích cũng chỉ cũng chỉ lộ ra ba phần nanh vuốt, lưu lại 7 phần sức phòng thủ, bày ra cái thế không cần có công chỉ cần vô tội.

Điều này thì Hà Mộng Doanh cũng hiểu, tới tầng cấp của y, đặc biệt liên quan trới đấu tranh có thể bùng nổ giữa các hệ phái, càng thêm cẩn thận, lỡ tay một chút là thua trắng bàn.

Nhưng nếu quá cẩn thận thì mất vui, không hợp với tính cách thích "phá hoại" của Hà đại tiểu thư.

Liễu Tuấn cũng hiểu tính cách của Hà đại tiểu thư như lòng bàn tay, biết nếu không nói rõ với cô, cái tính đại tiểu thư mà phát tác ra thì thể nào cũng chọc thủng trời, không vá lại nổi. Quan trường tranh đấu là phải phục tùng đại cục, nếu không chưa đánh gục được đối thủ, đã có thể bị đại lão trong chính hệ phái xử lý.

- Điều chung của kế hoạch này là phải có lợi, chị không phản đối chứ?

Liễu nha nội châm một điểu thuốc, thong thả nói.

- Đánh gục người phát ngôn của nhà họ Cao, quét sạch thế lực Cao hệ ra khỏi tỉnh D, có tính là có lợi chưa?

Không đợi cho Liễu nha nội nói rõ thêm, Hà đại tiểu đã định kế hoạch.

- Không tính, nếu làm như thế không phải là đấu tranh, mà tranh hơi rồi! Thực lực của chúng ta ở tỉnh D không đủ, có diệt được nhà họ Cao, thì cũng chỉ cho lợi cho kẻ khác, chúng ta chẳng được gì mà không khéo còn thành dê thế tội.
Liễu Tuấn không chút do dự bác bỏ "lý lẽ sai trá" của Hà đại tiểu thư.

- Tóm trúng điểm yếu, đánh cho một đòn đau, sau đó bắt bọn chúng ngoan ngoan ngồi xuống đàm phán với chúng ta.

- Lại là cái chiêu đó, mất hứng, chẳng vui chút nào.


Liễu nha nội không còn gì để nói, bàn đại sự với một đại tiểu thư điêu ngoa vĩnh viễn không chịu lớn như thế, Liễu thị trưởng rất hoài nghi đầu óc của mình có phải cũng có vấn đề hay không.


- Chị ngoan ngoãn chút không được sao? Nếu không bỏ chuyện này đi, chúng ta nói chuyện khác.
Liễu thị trưởng rất đau đầu, ánh mắt chuyển sang xu hướng "dâm tà".

Hà Mộng Doanh thấy thế cũng hơi sợ, mười năm rồi, sức chính đấu của người này vẫn giữ ở mức đỉnh cao, dù không bùng nổ cũng làm Hà đại tiểu thư chịu không siết, cô dùng là không dám chọc y.

- Được, cậu nói đi, chiu ngay đây.

Hà đại tiểu thư bày ra vẻ "trang nghiêm".

- Thế còn được...
Liễu Tuấn làu bàu:
- Sau khi chị qua đó phải nắm giữ chừng mực, những kẻ đã hạ hiện giờ thì không cần phải nói nữa, Tiễn bí thư sẽ không tha cho bọn chúng, còn đối tượng mới phải lựa chọn kỹ càng, không thể mở rộng diện đả kích. Hai ba nẵm nữa đều là thời kỳ mẫn cảm, em đoán, sách lược bên trên là đoàn kết...

- Biết thừa, chuẩn bị giao ban mà..

- Chị biết thì tốt, đây là mục tiêu lớn nhất, cũng là cơ sở cho lợi ích lớn nhất, bất kỳ hành động nào cũng không được xung đột với mục tiêu lớn này, nếu không ba em là người đầu tiên không tha cho em.

Hà đại tiểu thư rất khó chịu:
- Nếu thế chị về luôn thủ đô cho xong, sợ trước sợ sau, trói chân trói tay như thế chơi còn ý nghĩ gì nữa.

- Ha ha, mặc dù có rất nhiều cố kỵ, cũng không phải là không có chút không gian thi triển nào. Mục tiêu đả kích cơ bản là đủ rồi, thêm một hai tên nữa cũng chẳng có hiệu quả lớn hơn. Chị qua đó chủ yếu là uy hiếp, công mà không công, không công mà công, hiểu không?

Hà Mộng Doanh bật cười:
- Té ra cậu chẳng những muốn đả kích nhà họ Cao mà còn muốn kiếm chác từ bọn chúng.

Đâu phải chỉ muốn kiếm chác ở nhà họ Cao, mà phía Tiễn kiến quân tặng cho một ân tình lớn như thế cũng phải có báo đáp chứ. Quan trường đâu có cái gì miễn phí.

- Sao cậu chút tuổi đầu mà lại xấu xa như thế thỉ,... Á, đừng, còn chuyện phải nói.. Đừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận