Trong tòa tứ hợp viện cổ kính ở kinh thành, nơi đây thường ngày đều im ắng, hôm nay lại thi thoảng vang lên tiếng cười lớn, làm nhân viên phục vụ ghé mắt nhìn.
Trước kia chỉ có những chiến hữu cũ thân thiết nhất tới chơi, Vương phó chủ tịch mới cười sảng khoái như thế, nhưng vị khách hôm nay thật quá trẻ, chẳng chút liên quan gì tới những chiến hữu từng xông pha chiến trường cả đời của Vương phó chủ tịch, không biết vì sao ông lại cười vui vẻ như thế.
Hình như Vương phó chủ tịch còn hết sức khách khí với vị khách trẻ này, mặc quân phục chỉnh tề đón tiếp.
Điều này làm các nhân viên ngạc nhiên rồi, trước kia dò là chiến hữu thân cận nhất tới thăm, Vương phó chủ tịch thường không trịnh trọng như thế, chỉ khi tiếp đón các nhân vật cáp nguyên lão địa vị không kém Vương phó chủ tịch mới chính thức như thế, ngoại lệ duy nhất là dành cho người kế nhiệm của Vương phó chủ tịch, Hà Trường Chinh.
Hà Trường Chinh tuy khá trẻ, nhưng cũng đã trên 60, hơn nữa uy nghiêm đường bệ.
Thật không biết vị khách trẻ hôm nay là ai mà Vương phó chủ tịch dùng "đại lễ" đón tiếp như thế.
- Liễu Tuấn, cậu đúng là khách quý.
Liễn Tuấn vội khom người, cung kính đáp:
- Không dám, quấy rầy chủ tịch nghỉ ngơi rồi.
Vương phó chủ tịch khoát tay:
- Ấy, đừng khách khí như thế, cậu không biết đấy, mấy người ta lớn tuổi rồi sợ nhất là nghỉ ngơi, nằm không ngủ được mà.. Ha ha ha, nếu cậu tới thủ đô mà rảnh rồi thì tới nói chuyện tán gẫu với lão già này, được không?
- Vâng thưa chủ tịch.
Liễu Tuấn vẫn rất khách khí.
Nói ra y và Vương phó chủ tịch rất thân quen rồi, có rất nhiều lần gặp ông ở nhà họ Hà, còn cùng ăn cơm. Vương phó chủ tịch rất rõ sự sủng ái của Hà lão gia tử với chàng trai trẻ này, còn ngạc nhiên một hồi.
Vương Vạn Thiên rất hiều Hà lão gia tử, thật sự không biết vì sao con trai Liễu Tấn Tài lại được lãnh đạo cũ yêu thích như thế? Mà ngay cả anh em Hà Trường Chính, Hà Đông Tiến cũng rất coi trọng Liễu Tuấn, mà Liễu Tuấn ở nhà họ hà cũng rất tự nhiên, dù đối diện với Hà lão gia tử cũng không hề câu nệ, thoải mái nghĩ gì nói nấy.
Nguyên nhân trong đó thật khó mà hiểu được.
Bất kể là nguyên do gì, trong mắt Vương Vạn Thiên đó phải là năng lực rất giỏi, nên Vương Vạn Thiên cũng nhìn Liễu Tuấn với con mắt khác.
Với tầm mắt của Hà lão gia tử còn coi trọng, thì người đó khẳng định là rất kiệt xuất.
Lần này vì chuyện của Vương Manh Manh, Khâu Tỉnh Xuyên chỉ nói một câu, Liễu Tuấn lập tức tới tận nhà thăm hỏi, làm Vương phó chủ tịch hài lòng. Chút tuổi đầu làm tới thị trưởng, quả nhiên là có lý.
Vương Vạn Thiên đã trên 70, vợ ông là dì Dương ít hơn mười mấy tuổi, cuộc hôn nhân kiểu này trong cán bộ cao cấp thời mới lập quốc đều rất phổ biến. Vì thế con cái Vương Vạn Thiên đều còn ít tuổi hơn cả Khâu Tình Xuyên.
Vương Vạn Thiên chinh chiến cả đời, giết địch vô số, nhưng lại yêu thương con cái vô cùng, nhất là cô con út Vương Manh Manh lại càng là cực kỳ cưng chiều. Nghe nói cô không ngờ lại liên quan tới vụ án buôn lậu, Vương Vạn Thiên phẫn nộ vô cùng, giáo huấn Vương Manh Manh một hồi, làm cô khóc thút thít như hoa đào trong mưa.
Có điều mắng mỏ thì mắng mỏ, Vương Vạn Thiên không thể buông tay bỏ mặt.
Vụ án này ảnh hưởng quá lớn, đã thành một sự kiện đặc biệt, không đơn giản là chuyện giết gà dọa khỉ, đủ các thế lực đang mở mắt nhìn, muốn tìm nhân tố có thể lợi dụng được.
Vương Manh Manh liên quan vào, làm Vương Vạn Thiên thấy áp lực cực lớn.
Vụ này không tầm thường, muốn nhẹn nhàng thoát thân là tuyệt không dễ, cho dù Vương Vạn Thiên còn tại chức cũng cực kỳ khó khăn, hiện giờ đã lui về càng thêm khó.
Vì chuyện này mà Vương Vạn Thiên đi tìm Hà lão gia tử hỏi kế.
Hà lão gia tử trầm ngâm hồi lâu rồi nói với ông ta một câu: Tìm Liễu Tuấn.
Lúc đó Vương Vạn Thiên thực sự là chấn động, chuyện khiến ông thấy khó khăn, lo lắng, trong mắt Hà lão gia tử không là gì cả. Dù sao Vương Manh Manh là con gái ông, ông ra mặt can dự là phạm kỵ húy, nhưng Hà lão gia tử bảo ông đi tìm Liễu Tuấn, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Vạn Thiên.
Hà lão gia tử thân phận thế nào chứ, đâu dễ dàng tỏ thái độ, nếu tỏ thái độ rồi thì tức là đã tiếp nhận sự việc, sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng, gần như là đảm bảo rồi.
Chẳng lẽ Liễu Tuấn là con bài tủ trong tay Hà lão gia tử?
Loại cảm giác tín nhiệm đó Vương Vạn Thiên rất quen thuộc, giống như thời đại chiến tranh, ông làm lính dưới trướng Hà tư lệnh viên, khi gặp phải vấn đề xương xẩu, Hà tư lệnh viên thường phản xạ điều kiện là "để Vương Vạn Thiên làm", tiếp đó ắt là thế như trẻ tre, quân địch tan rã.
Hiển nhiên trong lòng Hà lão gia tử, Liễu Tuấn cũng là một "mũi nhọn" như thế.
Vương Vạn Thiên dù ngạc nhiên, vẫn chấp hành chỉ thị của thủ trưởng cũ không chút do dự, Vương Vạn Thiên biết Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn giao tình tốt, liền đem trọng trách này quảng cho hắn, chưa nói chuyện cuối cùng có làm thành không, nhưng thái độ này của Liễu Tuấn làm cho ông hài lòng.
Vương phó chủ tịch cười khà khà:
- Liễu Tuấn, nghe nói cậu ở Tiềm Châu gây ra động tĩnh rất lớn?
Cầu này của Vương Vạn Thiên không dễ trả lời, nhưng trưởng bối đã hỏi, không thể không đáp, lập tức trả lời:
- Chủ tịch, làm việc ở đâu thì các đồng chí cũng không thể hoàn toàn nhất trí, có chia rẽ là bình thường.
Vương Vạn Thiên khẽ gật đầu, tựa hồ hài lòng với sự cẩn thận của Liễu Tuấn:
- Lời này nói rất có lý, cậu tới Tiềm Châu có chút giống như nhận lệnh lúc lâm nguy, nếu thế thì không cần phải cố kỵ quá nhiều, nên làm gì thì làm cái đó, giống như đánh trận vậy, nếu trên dưới bất nhất chẳng đánh đấm gì nữa.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Chủ tịch dạy rất phải.
- Ha ha, Liễu Tuấn, ta đã nói rồi, cậu đừng khách khí. Chàng trai trẻ cậu rất hợp khẩu vị của ta, có gì nói nấy, giống như ở trước mặt Hà lão vậy, hiểu không?
Vương Manh Manh ngồi tiếp ở bên, trên khuôn mặt xinh xắn thoáng hiện vẻ kinh hãi, có thể nhìn ra ông cụ rất thích Liễu Tuấn, tuyệt đối không phải là vì phải cầu xin người ta. Hơn nữa nghe ý của ông cụ thì ở trước mặt Hà lão, Liễu Tuấn lại có thể nghĩ gì nói đó, thực sự là quá kinh thế hãi tục rồi.
Vương Manh Manh xuất thân trong gia đình quân đội, hiểu rất rõ uy vọng của Hà lão gia tử trong quân, cùng với mấy vị nguyên lão chính giới ít ỏi còn sót lại, trở thành cột trụ quốc gia.
Liễu Tuấn tính tròn cũng chỉ được 30, nhỏ tuổi hơn cả mình, sao có năng lực đó?
Liễu Tuấn mỉm cười đáp:
- Vâng cháu hiểu rồi.
Vương Vạn Thiên liếc nhìn Vương Manh Manh một cái, cô hiểu ý đứng dậy rót nước cho Liễu Tuấn.
Bên cạnh có nhân viên phục vụ, Vương tiểu thư lại đảm nhận vai trò phục vụ, tất nhiên vì phối hợp với ám thị của Vương phó chủ tịch, cấp thể diện lớn cho Liễu Tuấn.
Vương Vạn Thiên phất tay, nhân viên lui ra, chỉ còn lại bốn người ông ta, Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên và Vương Manh Manh, thấy cảnh này Vương Manh Manh có chút khẩn trương.
Ông cụ tuy rất cưng chiều cô, nhưng bình thường rất uy nhiêm, khi giáo huấn không nể năng gì cả.
- Manh Manh, ba đã bảo con rồi, làm người phải đi theo chính đạo, con ở ca vũ đoàn yên lành, tự nhiên đi kinh doanh làm gì?
Quả nhiên Vương Vạn Thiên nghiêm mặt lại, giáo huấn con gái:
- Cho dù có kinh doanh, thì cũng hải làm ăn cho đoàng hoàng, sao lại đi quan hệ với đám chẳng ra gì? Đúng là làm càn.
Vương Manh Manh cúi đầu xuống, dáng vẻ rất tủi thân.
- Ba, con cũng đâu biết người đó xấu xa như vậy, ở Minh Mỹ hắn cũng là nhân vật có vai vể, cả đống chức danh hội trưởng, đại biểu này nò, con vừa mới tới đó, làm sao biết được tốt xấu.
Ở trước mặt cha, Vương Manh Manh tất nhiên dùng giọng điệu làm nũng, vừa nói vừa liếc mắt nhìn thần sắc của ông.
Vương Vạn Thiên hừ lớn một tiếng:
- Không còn nhỏ nhít gì nữa mà người xấu người tốt cũng không nhận ra à? Tên khốn kiếp Tề Kim Sơn con còn qua lại vái nó?
Tề Kim Sơn chính là "nam diễn viên chính" của vụ án lần này, kiếp trước Liễu Tuấn, với đại danh người này có thể nói là như sấm bên tai.
- Cậu, người trên xã hội đủ mọi vẻ, Manh Manh trước kia không có mấy kinh nghiệm ở phương diện này, bị người ta lừa gạt cũng bình thường.
Khâu Tình Xuyên lên tiếng.
Vương Vạn Thiên rất coi trọng đứa cháu ngoại này, thấy hắn lên tiên giải vây cho Vương Manh Manh, liền không trách mắng nữa.
Sắc mặt Liễu Tuấn bình thản, không hề có ý nói chuyện.
Hàng lông mà trắng rậm rạp của Vương Vạn Thiên hơi cau lại