Trùng Sinh Chi Nha Nội

Thình lình nghe thấy một tiếng động lớn, cánh cửa bị người ta đá văng ra từ bên ngoài, mấy bóng người cao lớn lao vào.
Tiến vào chỉ có ba người, người phá cửa xông vào trước tiên là một đại hán vóc người cao lớn như thiết tháp, mắt nhìn thấy Lãnh xử trưởng đang cầm óng tiêm, đứng ngây như phỗng ở đó, không nói lời nào đi tới tước vũ khí của Lãnh xử, tiện tay móc còng số tám từ sau lưng ra, cạnh một tiếng trói hai tay hắn ra sau lưng, thuận tiện cho thêm một cước vào bụng dưới, tên Lãnh xử ú ớ luôn mồm, toàn thân cong lại như con tôm.

Một loạt động tác hết sức mau lẹ, chỉ trong chớp mắt Lãnh xử đã bị không chế.

Trương Dương, Diêm Mậu Thật và hai tên hoàn khố khác đứng chết trân tại chỗ, không nói ra được lời nào.

Trương Dương cuối cùng tỉnh lại, đang muốn nói gì thì ba họng súng đen ngòm chĩa thẳng thới, đám người Trương Dương lại một lần nữa sợ tới cứng lưỡi, không biết làm sao.

Ba người xông vào chính là Hà Thắng Lợi, Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm, bọn họ đều là cán bộ cảnh sát, quân đội, vũ khí lúc nào cũng mang theo bên mình.

Người khống chế Lãnh xử là Tiêu Kiếm, Tiêu Kiếm chính là cao thủ cầm nã của trưởng cảnh sát, nhiều năm qua chưa hề bỏ hoang thân thủ.

- Tiểu Vũ phải không?

Trình Tân Kiến khống chế được cục diện mới quay đầu sang chào hỏi Tiểu Vũ cũng kinh hãi tới ngay người ra.

Gặp phải biến hóa bất thình lình như vậy, Tiểu Vũ cũng như trong mộng, thấy Trình Tân Tiến gọi ra tên mình vội gật đầu, tức tốc di chuyển ra phía cổng.

- Đừng sợ, anh cô bảo chúng tôi tới.
Trình Tân Kiến cười nói:

- Anh tôi? Anh tôi ở đâu?

Niềm vui này của Tiểu Vũ quả thực không biết miêu tả thế nào, trái tim đập kịch liệt.

Ánh mắt Trình Tân Kiến liếc ra phía cửa, Tiểu Vũ vội nhìn theo, thấy thân hình cao lớn tuấn tú ở Liễu Tuấn, tức thì kêu lên một tiếng, bất chấp tất cả nhào vào lòng Liễu Tuấn, không tấm tức.

Liễu Tuấn khe khẽ vỗ lưng Tiểu Vũ, dịu giọng an ủi rồi lặng lẽ rời đi.

- Hà.. Hà thiếu gia.
Trương Dương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhận ra Hà Thắng Lợi vội kêu lên.


Hà Thắng Lợi lắc đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trương Dương đầy thương hại, lắc đầu thở dài:
- Trương đại thiếu gia càng ngay càng quá đáng rồi, ngay cả thủ đoạn cưỡng bức như thế này mà cũng dùng...

Trương Dương đốn mạt thì đốn mạt, nhìn thấy cảnh này cũng biết gây họa rồi, ba người đi vào này ai nấy mặc thường phục nhưng cầm súng, Trương Dương tất nhiên coi bọn họ là quan quân của bộ đội nội vệ, đều cho rằng là đồng bạn của Hà Thắng Lợi, vội nói:
- Hà thiếu gia, hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm thôi, tôi không biết Sở tiểu thư là người của Hà thiếu gia..

- Tao nhổ vào! Trương Dương, mắt mày vô dụng, đầu mày cũng thối luôn rồi hả?
Hà Thắng Lợi càng tỏ ra thương hại.

- Hà Thiếu gia...

Trương Dương lòng giật đánh thót một cái, có một dự cảm rất không lành.

Thấy Hà Thắng Lợi còn muốn nói, Trình Tân Kiến bực mình quát:
- Hà chủ nhiệm, với phần tử phạm tội cần gì phải nói nhiều, cứ bắt về cục rồi hãy nói.

Hà Thắng Lợi cười:
- Mời Trình cụ trưởng tự nhiên.

Trình Tân Kiến rảo bước đi tới trước mặt Trương Dương, lấy còng tay ra lắc lư, cười nhạt:
- Tiểu tử, tự còng vào đi.

Trương Dương thấy tình thế không ổn, lùi lại một bước, kêu lên:
- Tôi... Anh là ai? Bằng vào cái gì mà bắt tôi?

"Bốp!", một cái tát tai đanh gọn, khuôn mặt trắng trẻo của Trương công tử liền hiện lên năm dấu ngón tay đỏ ửng.

- Anh.. Anh dám đánh tôi.. Anh có biết ba tôi là ai không? .. Á...

Thì ra là một cái tát nữa, má bên kia của Trương công tử cũng đỏ rực nốt.

- Thằng khốn, tao bảo mày tự còng không còng, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.


Trình Tân Kiến hung dữ chửi một câu, tung chân đá thẳng vào bụng dưới của Trương Dương, hắn chỉ kịp "ối" một tiếng, rồi ôm lấy bụng, mềm nhũn người quỳ xuống.

Hà Thắng Lợi cười ha hả:
- Trình cục trưởng thân thủ thật giỏi.

Trình Tân Kiến cũng ngoạc miệng cười:
- Đối phó với mấy thằng tiểu lưu manh, thì cần gì tới thân thủ giỏi? Nhấc tay một cái là giải quyết được rồi.

- Tôi.. Tôi không phải là tiểu lưu manh.. Tôi....

Trương Dương ôm bụng quỳ ở đó, nghe thấy Trình Tân Kiên bài bố "thân phận" của hắn như vậy, cực kỳ phẫn nộ, quên cả đau, lớn tiếng kháng nghị.

Đường đường là công tử của phó cục trưởng tổng cục điện ảnh, nói thế nào cũng là nha nội có vai vế, không ngờ bị người ta chửi là "tiểu lưu manh", đúng là đại sỉ nhục, so với ăn hai cú đá còn làm người ta khó chịu hơn.

- Này các người là ai? Sao lại tùy tiện đánh người? Vị này là công tử của cục trưởng tổng cục điện ảnh...

Diêm Mậu Thật mù mù mờ mờ, còn không hiểu rõ tình hình, nghe Trình Tân Kiến nói muốn dẫn người về cục, tất nhiên mang chiêu bài của Trương Khắc Hành ra chắn, nhắc nhở Trình Tân Kiến, mọi người cùng là "người nhà" cả.

- Ồ, thì ra là công tử của Trương cục trưởng, thật ghê gớm! Vậy thì vị này là ai?
Trình Tân Kiến quay đầu lại nhìn Diêm Mậu Thật, tươi cười hỏi:

Nghe cái giọng điệu này của Trình Tân Kiến, Diêm Mậu Thật cũng biết tình hình không ổn rồi, đành phải khai thật, ú a ú ớ nói:
- Tôi.. Tôi là đạo diễn của công ty Phượng Hoàng. Tôi.. Tôi họ Diêm...

Lần này thì Trình Tân Kiến giật mình, kinh ngạc nói:
- Là thủ hạ của Bàn Đại Hải à?

- Đúng đúng đúng... Ngài biết giám đốc Lâm à?

Diêm Mậu Thật như chết đuối vớ được phao, vâng dạ luôn mồm.


- Biết chứ sao lại không biết? Tôi và giám đốc là chỗ quen biết cũ mà!
Trình Tân Kiến cười càng tươi.

- À... Lãnh đạo, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.

Diêm Mậu Thật mừng khôn xiết, mặt nhẹ nhõm hẳn, cười toe toét muốn tới gần Trình Tân Kiến.

- Hiểu lầm bài b***! Bàn Đại Hải có thủ hạ như mày là bị mày hại chết rồi! Mẹ cái thằng chó mù mắt!

Trình Tân Kiến đột nhiên trở mặt, không nói một lời tát cho một cái như sấm sét, Diêm Mật Thật né làm sao nổi? Á một tiếng, loạng choạng ngã sang một bên, va vào đúng Tiêu Kiếm, chỉ nghe "lách cách", thì ra tay của đạo diễn Diêm đã bị tháo khớp, tay vắt vẻo trước ngực, mặt trắng như giấy, mồ hôi từng giọt to như hạt ngô lăn ra, đau tới tận xương tủy, quên mất cả kêu.

- Nằm hết xuống, hai tay ôm đầu! Không được làm loạn.

Tiêu Kiếm chỉnh đốn Diêm Mậu Thật xong, liền quát hai tên đồng bọt của Trương Dương.

Hai tên đó thấy hắn uy thế như vậy nà còn dám có chút ý kháng cự nào, ngoan ngoãn làm theo, không nhúc nhích chút nào.

Trình Tân Kiến lúc này mới mang tho còng tay, ngồi xuống trước mặt Trương Dương, cười hì hì:
- Trương công tử, làm phiền cậu còng vào nhé.

- Anh.. Anh là ai? Ba tôi là Trương Khắc Hành thật đó.

- Xem ra Trương công tử chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, Tiêu Kiếm, tới đây giúp Trương công tử một tay.

Tiêu Kiếu đi tới, "cạch cạch" hai tiếng, tháo luôn khớp bả vai của Trương Dương ra, rồi lấy còng của Trình Tần Kiến còng ngược lại xong lưng, thuận chân đá thêm một cái, Trương Dương cuộn mình lại như con tôm.

Thấy dáng vẻ hung thần ác sát của hai người Trình Tiêu, Hà Thắng Lợi lắc đầu. Liễu Tuấn dáng vẻ đàng hoàng lịch sự, mà dẫn theo hai vị này không phải hạng dễ chơi.

Tức thì không nói gì, chỉ ngồi một bên hút thuốc.

Bên này gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên đã kinh động đám người bên ngoài, mọi người xúm tới muốn xem chuyện gì, nhưng sợ Trình Tân Kiến và Tiêu Kiếm, không ai dám đi qua cửa.

- Chuyện gì thế Thắng Lợi?

Vương Manh Manh hay tin nghe tin chạy tới, thấy trong phòng tan hoang, kinh hãi vô cùng, vội vàng hỏi Hạ Thắng Lợi.

Hà Thắng Lợi mặt sầm xuống, nói nhỏ:

- Cô gây họa rồi, sao cô lại bảo đám khốn kiếp Trương Dương tới đây làm càn?

Vương Manh Manh giật mình, cô ta chưa bao giờ nghe được những lời như thế từ miệng Hà Thắng Lợi, ngay cả Hà đại thiếu gia cũng nói "gây họa rồi", xem ra phiền toái không nhỏ.

- Gây họa, họa gì? Liễu Tuấn đâu?
Vương Manh Manh nhìn khắp bốn phía, không thấy Liễu Tuấn đâu, vội hỏi.


Hà Thắng Lợi cười khổ:
- Cô còn hỏi? Trương Dương chọc vào Liễu Tuấn.

Cặp môi gợi cảm của Vương Manh Manh biến thành chữ "O", không tin nói:
- Sao thế được? Trương Dương sao dám chọc vào y.

- Hắc, nói ra Trương công tử cũng xui xẻo, ai mà biết cô gái kia có chút quan hệ với Liễu Tuấn chứ..

Hà Thắng Lợi hạ thấp giọng, đem chuyện vừa rồi kể đại khái với Vương Manh Manh.

Vương Manh Manh tức thì đỏ mặt tía tai, nhìn Trương Dương cuộn mình dưới đất, nghiến răng ken két:
- Thằng khốn kiếp này, tôi biết hắn sớm muộn có một ngày chết trên XXX của nữ nhân mà.

Có lẽ qua tức giận, Vương Manh Manh bất chấp cả hình tượng thục nữ, phát ra một câu thô tục. Hà Thắng Lợi nghe thế thì cười ha hả, mọi người đều xuất thân gia đình quân ngũ, những lời như vậy nghe quen lắm rồi.

Vương Manh Manh vội hỏi:
- Vậy... Giờ phải làm sao?

Trương Dương sống chết thế nào cô ta chẳng hề quan tâm, cô ta chỉ sợ đắc tội với Liễu Tuấn thì chuyện kia của mình xảy ra vấn đề.

- Còn có thể thế nào? Đặt mình ở ngoài, đừng nói gì cả, kệ cho bọn họ xử lý... Lần này Tiểu Trương sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn.

- Hắn chết là đáng đời! Đổi lại là tôi gặp phải chuyện này, không giết hắn mới là lạ.
Vương Manh Manh hậm hực nói:

Hà Thắng Lợi thở dài:
- Hắn chết chắc rồi! Chuyện của cô cũng không cần quá sốt ruột, Liễu Tuấn rất có chừng mực, việc nào ra việc ấy, cứ yên tâm.

- Chỉ mong như thế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận