Trùng Sinh Chi Nha Nội

- Liễu Tuấn, cậu càng ngày càng giỏi rồi, tới tận thu đô tranh giành đánh ghen hả?

Hà đại tiểu thư lạnh lùng đứng trước mặt Liễu Tuấn, khoanh tay trước ngực, liếc nhìn y, vẻ mặt cực kỳ bất thiện.

Liễu Tuấn chỉ cười, y biết Hà Thắng Lợi nhất định sẽ báo cáo với "chị cả", địa vị "lãnh tụ tinh thần" đám tiểu bối trong nhà họ Hà, Liễu Tuấn biết rất rõ.

Hà Mộng Doanh vừa biết được tin tức này lập tức chạy về thủ đô đã nói rõ vấn đề. Cô lo Liễu Tuấn không sinh hoạt trong đám nha nội, Hà Thắng Lợi còn trẻ không dựa được, mới chạy về "trợ uy".

Đương nhiên, Liễu Tuấn "tranh giành" nữ nhân khác, cũng khiến Hà đại tiểu thư không thoải mái, cho nên vừa gặp Liễu Tuấn, đã sầm mặt xuống.

Có điều Hà đại tiểu thư cũng biết làm thế là vô ích, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không triển khai trước mặt tiểu sắc ma được, bắt đầu từ ngày quen biết Liễu Tuấn, người đàn ông này thành ma chướng của Hà Mộng Doanh, vĩnh viễn không cởi bỏ được.

Cho dù vô ích, vẫn phải tỏ ra khó chịu, tránh cho tiểu sắc ma quá đắc ý, sau này càng làm càn.

- Hỏi cậu đó, tại sao không nói?

Nhìn nụ cười tà ác trên mặt Liễu nha nội, Hà đại tiểu thư vừa tức giận và chết mê, cố ý nghiêm mặt hỏi.

- Muốn nghe cái gì?
Liễu Tuấn dựa mình vào lưng ghế, vắt chân lên, cười dài hỏi.

- Cậu... Cậu thành thật khai báo ra, có quan hệ gì với Sở Vũ?

Hà Mộng Doanh cắn cánh môi đỏ mọng, tiếp tục "hung dữ" thẩm vấn.

- Cái này còn cẩn phải hỏi sao, quan hệ với chị ra sao thì với cô ấy cũng thế.


Không ngờ tiểu sắc ma thẳng thắng thừa nhận, Hà đại tiểu thư mày liễu dựng ngược, mắt hạnh trợn tròn:
- Giỏi lắm, lại đi lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta rồi! Câu... Cậu làm quan càng lớn, da mặt càng dày.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Vốn phải như thế, da mặt không dày sao làm quan được? Càng chẳng nói tới quan lớn nữa.

- Cậu quá đáng rồi, càng ngày càng quá đáng! Thế này không được, chị phải bảo với Lương Xảo, mọi người cùng nói chuyện tử tế với cậu.

Thấy Liễu thị trưởng hoàn toàn không để ý tới "thái độ tức giận" của mình, Hà đại tiểu thư bất lực, đành lôi Lương Xảo ra. Cô biết Lương Xảo là nữ nhân đầu tiên của Liễu Tuấn, có ý nghĩa không tâm thường với y.

Liễu thị trưởng càng cười đắc ý hơn:
- Chị biết rồi mà, Tiểu Vũ vốn là nhân viên trong công ty của Xảo Nhi.

Hà Mộng Doanh nghẹn lời.

Đúng thế, không nghĩ tới việc này.

Thấy mắt Hà đại tiểu thư xoay tròn, tựa hồ đang nghĩ chiêu thức gì mới "đối phó" với mình, Liễu Tuấn dập tắt thuốc lá, nhảy bật dậy, muốn nhào bổ tới, Hà Mộng Doanh vội vàng lùi lại, trừng mắt nhìn y.

Người này thực sự là quá... Chỉ biết làm cái chuyện kia.

- Chị nói cho cậu biết, đừng có coi thường Trương Khắc Hành, hắn chức vụ không cao, nhưng còn có chút năng lực ở kinh thành, quan hệ với nhà họ Hoàng không tệ, Hoàng lão coi hắn như con cháu vậy.

Hà Mộng Doanh cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân cô vội quay về thủ đô.

- Em biết.
Liễu Tuấn vấn chẳng bận tâm.


Hoảng lão là một trong số vài vị nguyên lão còn sót lại, cả đương kim thủ trưởng cũng phải cung kính với ông. Nếu chẳng phải con cháu trực hệ chẳng có nhân vật kiệt xuất nào có thể kế thừa vinh quang gia tộc, chỉ e thực lực nhà họ Hoàng đã không dưới nhà họ Hà.

Liễu Tuấn nếu đã không định buông tha cho Trương Dương, thì tất nhiên phải khẩn cấp làm rõ mối quan hệ nhân mạch của Trương Khắc Hành, thì trong lòng mới có tự tin. Hoàng lão yêu thích Trương Khắc Hành sao y lại chẳng biết.

- Cậu cũng biết?

Lần này tới lượt Hà đại tiểu thư ngạc nhiên, người này biết rõ bối cảnh của Trương Khắc Hành và vẫn thong dong, thực sự làm người ta không dò được. Hẳn với trí tuệ của Liễu Tuấn sẽ không phán đoán nhầm uy vọng và sức ảnh hưởng của Hoàng lão chứ? Với những nguyên lão như ông ta, chỉ cần nói một câu người trong kinh thành ai cũng phải suy sét cho kỹ.

- Vậy cậu định làm thế nào?

- Đổi lại là chị thì chị làm thế nào?
Liễu Tuấn hỏi ngược lại.

Hà đại tiểu thư thở dài, biết y đã hạ quyết tâm rồi, với sự hiểu biết của cô về y, vốn cũng biết Liễu Tuấn sẽ tuyệt đối không nhượng bộ ở loại chuyện này, đó là giới hạn của nam nhân. Nếu Liễu Tuấn ngay cả việc này cũng lấy ra trao đổi, thì Hà Mộng Doanh đã chẳng một lòng theo y.

- Nếu như cậu đã định làm tới cùng, vậy chị có cậu một kiến nghị, phải giải quyết từ gốc rễ, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.
Hà đại tiểu thư âm trầm nói.

- Đúng rồi, đây mới là phong cách làm việc của Hà đại tiểu thư.

Liễu Tuấn cười ha hả, luớt tới trước, không đợi cho Hà đại tiểu thư kịp phản ứng, đã ôm gọn tấm thân đầy đặn trong lòng, vùng vẫy không thoát nổi nữa.

- Đồ xấu xa...


Hà đại tiểu thư la hoảng, nắm đấm nện liên tục lên bả vai rắn chắc của y, mau chóng trở nên yếu ớt.

.... ....

- Ha ha ha, Tuấn thiếu gia, xin chào.

Hoàng Tòng Nghĩa mỉm cười đưa tay ra với Liễu Tuấn.

Đây là nơi bắn tên của CLB Trường Thành, chố Hoàng Tòng Nghĩa hẹn y.

Tin tức của Hà Mộng Doanh và Liễu Tuấn không sai, nhà họ Hoàng quả nhiên có chút quan hệ với Trương Khắc hành, Hoàng Tòng Nghĩa là đích tôn của Hoàng lão, thông qua Hà Thắng Lợi hẹn Liễu Tuấn.

Hoàng Tòng Nghĩa trên 30, nhìn già hơn Hà Thắng Lợi, cao, gầy, trông khá điềm đạm nho nhã, hiện giờ là cán bộ cấp phó ti của công ty thông tấn di động, địa vị trong thể chế không được coi là hiện hách. Cho dù xét về tuổi này lên được cấp phó sở đã không tệ rồi. Có điều công ty kia dù sao chẳng phải là quan trường thực sự, chỉ là một xí nghiệp quốc hữu khá quan trọng, quyền lực so với cấp phó sở trong thể chế có khác biệt rất lớn.

Là cháu trưởng của nhà họ Hoàng, nhưng đem so với những ngôi sao chính trị trẻ như Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành thì chức vụ này của Hoàng Tòng Nghĩa thực sự không đáng nhắc tới, từ đó có thể thấy nhà họ Hoàng thực sự thiếu người kế thừa.

*** Cấp ti ngang cấp sở, cấp sở đặt ở địa phương, còn cấp ti đặt trong cơ quan quốc gia. Theo cách tính cấp bậc thông thường từ địa phương lên TW nên người ta hay gọi là cấp sở với cán bộ cấp ti.

Khi Hà Thắng Lợi đem tin tức Hoàng Tòng Nghĩa hẹn gặp cho Liễu Tuấn, dù y không hề định có chút thỏa hiệp nào, nhưng vẫn đồng ý gặp, dù sao uy hanh của Hoàng lão gia tử chẳng tầm thường, Hoàng Tòng Nghĩa hẹn gặp, về lễ tiết không tiện từ chối. Mục tiêu của Liễu Tuấn chỉ khóa chặt vào cha con Trương Khắc Hành, có thể tranh xung đột với nhà họ Hoàng thì cố gắng nên tránh.

Tối xảy ra chuyện, dù Liễu Tuấn không lộ diện, nhưng qua vài ngày từng bước tìm hiểu, Trương Khắc Hành làm rõ đối thủ chân chính là ai, nghe nói không phải là Hà Thắng Lợi, Trương Khắc Hành thầm thở phào, lại thêm vài phần uy vọng.

Không phải nói công tử nhà họ Liễu dễ đối phó hơn đích tôn nhà họ hà, nhưng Trương Khắc Hành nghĩ Liễu Tuấn là quan lớn trong thể chế, so với đám nha nội chính tông như Hà Thắng Lợi phải chú ý ảnh hưởng nhiều hơn.

Một tiếng "Tuấn thiếu gia" đã nói lên cách "điều đình" lần này của Hoàng Tòng Nghĩa, không coi y là quan lớn trong thể chế, mà là một nha nội, thế thì phải dùng cách thứ của nha nội để giải quyết vấn đề. Nếu xưng hô là "Liễu thị trưởng" thì chuyện này không dễ lên tiếng.

Hoàn khố có thể giao dịch, thì trưởng thì khó giao dịch được.

- Chào Hoàng ti trưởng.
Liễu Tuấn hơi chạm tay qua, bình thản nói.


Hoàng Tòng Nghĩa khựng lại, mỉm cười nói:
- Mọi người là bạn bè cả, Tuấn thiếu gia cứ gọi tên tôi đi.

Liễu Tuấn mỉm cười, không tỏ thái độ gì.

Ngay từ đầu Hoàng Tòng Nghĩa đã phạm một sai lầm, thực sự không nên quên đi thân phận thực của Liễu Tuấn, với những người nắm quyền lãnh đạo lâu năm như y, đã có thói quen nắm quyền chủ động, rất ghét bị người ta sắp đặt.

- Nào nào, sớm nghe nói Tuấn thiếu gia văn võ song toàn, hôm nay hãy bộc lộ tài năng cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Hoàng Tòng Nghĩa vờ như không hiểu ý Liễu Tuấn, tươi cười mời mọc.

Món bắn cung này chẳng phải là sở trưởng của Liễu Tuấn, trước kia cũng chỉ chơi qua vài lần, thành tích bình thường. Hoàng Tòng Nghĩa ra mặt hòa giải, nhưng lại chọn trò chơi Liễu Tuấn không giỏi, có thể thấy kẻ này rất tự đại, không hề tìm hiểu gì trước.

Nói ra thì nhà họ Hoàng là thế gia đại tộc, ở kinh thành được ngưỡng mộ lâu năm, nên Hoàng Tòng Nghĩa cho rằng, Nghiêm Liễu chẳng qua chỉ mới phất lên, hẳn Liễu Tuấn cũng phải nể mặt vài phần.

Hơn nữa bỏ qua vấn đề pháp luật, Trương Dương đụng phải vảy ngược của Liễu Tuấn, chỉ cần thành tâm nhận sai là xong. Liễu Tuấn không truy cứu nữa , cứu Trương Dương ra khỏi tội danh cưỡng bức bất thành, chẳng khó khăn gì.

Liễu Tuấn giương cung lắp tên, vù vù bắn liền mấy phát, đều trung vào bia bắn, tất nhiên muốn trúng vào hồng tâm thì khó mà được.

- Ha ha ha, Tuấn thiếu gia tiễn pháp thật giỏi.

Hoàng Tòng Nghĩa khen ngợi, kéo giây cung cũng bắn luôn mấy phát, cùng trúng vào bia bắn, không phân cao thấp với Liễu Tuấn.

Hà Thắng Lợi đứng bên cạnh nhìn cau mày lại.

Hoàng Tòng Nghĩa muốn làm người hòa giải, mà ngay cả trò chơi cũng không chịu thua kém, xem ra là tâm thái thế gia đại tộc tác quái, xem nhẹ quyết tâm của Liễu Tuấn rồi.

Nếu sớm biết loại tâm thái "bề trên" này của Hoàng Tòng Nghĩa, thì Hà Thắng Lợi chẳng chuyển lời rồi. Đường đường là cháu trưởng của nhà họ Hoàng mà làm việc không biết tiến lui, nhà họ Hoàng suy sụp cũng là chuyện hiển nhiên.

Hà Thắng Lợi bất giác nhớ lại thái độ dửng dưng của Liễu Tuấn khi nghe nói Hoàng Tòng Nghĩa muốn làm người hòa giải, là biết y hoàn toàn không định nhượng bộ bất kỳ ai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận