Trong một gian phòng của khu túc xá cán bộ chính phủ, Cừu Dụng Chi, Phan Tri Nhân, Vu Hoài Tín, Tương Hoành Mục ngồi quây quanh bàn, trên bàn có một bình Mao Đài và mấy món nhắm thông thường, bốn người mặt ủng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi.
Cho dù trong phòng bật điều hòa, có điều thời tiết này khó mà không đổ chút mồ hôi được.
Đây là nhà của Cừu Dụng Chi, được phân phố theo đãi ngộ cấp xử, trang trí khá đơn giản, luận mức độ xa hoa, so với đại bộ phận nhà cán bộ cấp xử khác của Tiềm Châu thì thấp hơn một bậc, một số chủ công ty không hiểu nội tình lần đầu tới nhà Cừu chỉ huy trưởng bái phỏng đều giật mình, không ngờ người năm trong tay cả tỷ đồng lại ở một nơi như thế.
Bọn họ không biết đây là nơi ở mới của Cừu Dụng Chi rồi, nếu là chỗ cũ còn đơn giản hơn nữa, thực sự là phổ thông tới mức không thể phổ thông hơn.
Đương nhiên, đám Phan Tri Nhân thì không ngạc nhiên, mấy người bọn họ đều là cán bộ được Liễu Tuấn coi trọng nhất, được công nhân là thân tính đích hệ của Liễu Tuấn. Trong đó Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín là thư ký trước sau của Liễu Tuấn, rất hiểu cách dùng người của Liễu Tuấn, Cừu Dụng Chi mà là loại người tham tiền hám của thì Liễu Tuấn sao có thể giao tiền vào tay hắn.
Cuộc tụ hội giống thế này cũng không có nhiều lắm, hôm nay vừa khéo Tương Hoành Mục tới thành phố làm việc, trước kia hắn lại có quan hệ không tệ với Cừu Dụng Chi, hiện giờ lại đều theo Liễu Tuấn, nên càng thân cận hơn. Liền mời cả Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín tới tụ họp, uống rượu tán gẫu để tăng thêm tình cảm.
Phan Tri Nhân quản lý khu Nam Than, Cừu Dụng Chi phụ trách bộ chỉ huy, Vu Hoài Tín là thư ký hiện nhiệm của Liễu Tuấn, ba người công tác thường ngày có rất nhiều chỗ giao nhau, qua lại thường xuyên là rất bình thường.
Trước kia Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín cũng đã tới nhà Cừu Dụng Chi bái phỏng.
Hiện giờ Phan Tri Nhân một mình tới Tiềm Châu, vợ hắn Giang Vân Hiệp tạm thời ở lại thủ đô, đoán chừng muốn đợi Phan Tri Nhân đứng vững chân bên này mới thương lượng chuyện điều động Giang Vân Hiệp.
Vợ của Vu Hoài Tín thì điều qua rồi, có điều chưa được bao lâu, vừa mới an bài chỗ ở, nhiều lắm được tính là nửa chủ nhân, thế là cuộc tụ hội hôm nay do Cừu Dụng Chi làm "chủ xị".
Dù sao Cừu Dụng Chi là dân Tiềm Châu chính hiệu.
Tiểu Đái, vợ của Cừu Dụng Chi, làm việc ở cục thương nghiệp khu Cát Khánh, là bạn cấp 3 của Cừu Dụng Chi, tỉnh cảm hai người vô cùng tốt, Tiểu Đái là người hiền dịu, đây cũng là lý do mọi người thích tụ tập ở nhà Cừu Dụng Chi uống rượu.
- Hoài Tín, cái cục khiếu nại mà Hàn bí thư đề nghị, thị trưởng đồng chí rồi à?
Mọi người chạm cốc, Cừu Dụng Chi nhấm một ngụm Mao Đài rồi hỏi vu Hoài Tín. Bốn người tuổi tác tương đương, đều tầm trên 30, nói kỹ ra thì Cừu Dụng Chi lớn tuổi nhất, tiếp đó là Tương Hoành Mục, Phan Tri Nhân, Vu Hoài Tín bé nhất. Khi mấy người tụ hội, tất nhiên lấy Cừu Dụng Chi làm "đại ca", hắn là người trầm ổn chu đáo, cũng đáng có thể diện này.
- Đồng ý rồi!
Vu Hoài Tín đáp, rồi thêm vào một câu:
- Đây là chuyện tốt, không đồng ý cũng không được.
Mọi người cùng gật đầu.
Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu không lâu, vì chuyện cáo trạng của Tương Hoa Thụ mà làm chủ nhiệm phòng khiếu nại Lang Khả Cúc thất điên bát đảo, chỉnh đốn công tác của phòng khi nại, mọi người đều biết cả, hiện giờ Hàn Húc đề nghị coi trong công tác khiếu nại, Liễu Tuấn không có lý do gì để không đồng ý.
Cừu Dụng Chi trầm ngâm nói:
- Coi trọng công tác khiếu nại là điều thị trưởng luôn nhất mạnh, nhưng thăng cấp cho nó thì có chút thú vị đấy.
Mấy người khác liền đặt chén rượu xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ ý tứ trong câu nói này của Cừu Dụng Chi.
Đương nhiên nếu Liễu thị trưởng đã đồng ý thì chuyện này là ván đã đóng thuyền, bọn họ là cấp dưới trung thành của Liễu Tuấn, tất nhiên sẽ không phản đối. Mà mọi người cũng biết, ở một thành phố tăng thêm cơ cấu cấp phó sở được coi là hành động trọng đại rồi, Liễu Tuấn tán đồng đề nghị của Hàn Húc ắt phải có nguyên nhân, bọn họ chỉ muốn phân tích kỹ nguyên nhân trong đó, lĩnh hội trí tuệ quan trường của Liễu thị trưởng.
Đi theo Liễu Tuấn thời gian dài, đương nhiên bọn họ không thể coi Liễu Tuấn như nha nội thuần tùy giống như những cán bộ không thể tiếp cận Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn vừa tới Tiềm Châu đã khơi lên giông tố quan trường cực lớn, trực tiếp giao phong với bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng, cơ bản giành được phần thắng, làm người ta phải trố mắt nhìn.
Thủ đoạn như thế, há có thể một câu "nha nội" mà có thể giải thích rõ được sao?
Mọi người vừa cảm kích ơn nâng đỡ của Liễu Tuấn, cũng muốn nỗ lực nghiền ngẫm dụng tâm trí tuệ quan trường của Liễu Tuấn để tiện theo sát.
- Bí thư Hoành Mục, nghe nói thời gian qua Hàn bí thư thường xuyên tới huyện Bạch Hồ nghiên cứu việc thí điểm kiến thiết đảng của huyện Bạch Hồ?
Phi Tri Nhân hỏi.
Tương Hoành Mục cười:
- Đúng thế, Hàn bí thư rấn tán thành công tác này, còn nói muốn chúng tôi tổng kết kinh nghiệm kỹ càng, tranh thủ sớm ngày thí điểm thành công, mở rộng ra toàn thành phố. Hai ngày trước phóng viên Nhật báo Tiềm Châu, phóng viên tỉnh gì gì đó xuống cả một đống, còn định làm cả một chương trình "tuyển chọn lãnh đạo tốt, kiến thiết nông thôn mới" phát lên TV, mừng 50 năm quốc khánh, thanh thế lớn lắm.
Vu Hoài Tín nói:
- Bí thư Hoành Mục, chuyện này do anh khởi xướng, chuyện này tuyên truyền rầm rộ như thế là anh nổi tiếng rồi.
Tương Hoành Mục cười chất phác:
- Làm chút việc thực chất cho quần chúng là tốt rồi, tôi cũng không ham cái hư danh đó.
Cừu Dụng Chi hời hợt nói:
- Cái hư danh này cậu có muốn cũng chẳng có được.
Bốn người tuy cùng là đại tướng Liễu hệ, nhưng vẫn có thân sơ khác nhau. Cừu Dụng Chi và Tương Hoành Mục quan hệ thân thiết, nói chuyện tùy ý hơn, còn Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín không thể nói như vậy với hắn.
Phan Tri Nhân gắp một miệng thịt ba chỉ cho vào miệng, nói:
- Đại ca Dụng Chi nói rất đúng, cái hư danh này phải cấp cho Hàn bí thư! Còn anh, chỉ cần lãnh đạo để trong lòng là được rồi.
Phan Tri Nhân theo Liễu Tuấn lâu nhất, nên hiểu phong cách làm việc của y nhất, nghe câu này Cừu Dụng Chi và Vu Hoài Tín đều gật đầu.
Tương Hoành Mục cười lớn:
- Hàn bí thư thích cái hư danh đó thì cứ để cho hắn là được, tôi đâu có tranh. Hắn là người đứng đầu thành ủy, quản lý công tác kiến thiết đảng mà lại, trước đó còn đưa cái hạng mục sắt thép gì đó vào.
Ba người kia nhìn nhau cười, trong số họ chỉ có Tương Hoành Mục đi lên từ cơ sở, ba người kia đều xuất thân cán bộ cơ quan, hiểu rõ đạo nói chuyện mập mờ, tuyệt không nói thẳng như Tương Hoành Mục.
Vì chuyện đưa công ty Vĩ Cương vào bị hỏng, uy tín vốn còn chưa được lập nên của Hàn Húc đã bị đả kích mang tính hủy diệt. Thử nghĩ xem một hạng mục đích thân bí thư giới thiệu bị thị trưởng kiên quyết nói không, người đứng đầu như thế sao khiến cán bộ phía dưới kinh sợ.
Hàn Húc không còn cách nào, chỉ đành chiếu theo lời Cù Hạo Cẩm dặn, làm tốt công tác phận sự, hai đại hội của Tiềm Châu mới qua ba bốn tháng, điều chỉnh cán bộ quy mô lớn miễn nhắc tới, chưa nói thời cơ chưa tới, mà thời cơ tới rồi cũng phải được Liễu Tuấn tỏ thái độ mới được. Suy đi nghĩ lại, Hàn bí thư chỉ còn cách làm công tác kiến thiết đảng.
Thực địa nghiên cứu ở huyện Bạch Hồ hay thiết lập đường giây nóng, và cả công tác khiếu nại vừa đề xuất ra đều là biểu hiện của sách lược này.
Hàn Húc muốn thông qua phương thức âm thầm lặng lẽ này để từng bước thay đổi thế yếu của mình, từng bước tạo dựng uy vọng, ẩn nhẫn đợi thời cơ.
Hàn bí thư phối hợp như thế, Liễu thị trưởng liền không thể làm quá, bề ngoài phải kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Hàn bí thư.
- Thực ra thị trưởng chỉ cần một hoàn cảnh tương đối ổn định để kinh tế Tiềm Châu phát triển nhanh chóng, dù sao đây mới là điều lý do mấu chốt.
Vu Hoài Tín cảm thán.
Đám Cừu Dụng Chi gật đầu, trong suy nghĩ của bọn họ, một nha nội đỉnh cấp như Liễu Tuấn, thành thổ hoàng đế ở Tiềm Châu cũng chẳng là gì, điểm cuối trên sĩ đồ của Liếu Tuấn tuyệt đối không phải là Tiềm Châu. Dù y có thành bí thư, có điều kiện thành thổ hoàng đế thực sự ở Tiềm Châu cũng chẳng thèm làm.
Đối với Liễu Tuấn quan trọng là làm ra thành tích ở Tiềm Châu, có thành tích tự nhiên có người đem thành tích của y thành cơ hội thăng tiến.
Cho nên chỉ cần không gây trở ngại cho y làm ra thành tích, cả Hàn Húc cũng không nhất định sẽ thành đối tượng Liễu Tuấn kiên quyết đầu tranh.
- Này mọi người đoán xem sau khi thành lập cục khiếu nại, chức cục trưởng này liệu có từ trên tỉnh nhảy dù xuống không.
Vu Hoài Tín đổi sang vấn đề thoải mái hơn.
Mặc dù thăng cấp phòng khiếu nại cần phải được tỉnh ủy đồng ý, nhưng với sự coi trọng của Cù Hạo Cẩm với Hàn Húc, chỉ cần báo cáo đưa lên là xong. Còn chức cục trưởng này tất nhiên phải do Hàn Húc an bài, chuyện này Liễu Tuấn tuyệt đối không xen vào.
Vì thế bọn họ mang tâm tư xem náo nhiệt, thoải mái bàn tán đề tài này.
Cừu Dụng Chi và Tương Hoành Mục trầm ngâm, Phan Tri Nhân cười nói:
- Nếu tôi đoán thì tới 9 phần 10 Lang Khả Cúc thuận thế tiến bộ.
Vu Hoài Tín gật đầu tán thành.