Chicago nằm ở phía đông bắc nước mỹ, là thành phố lớn thứ ba của Mỹ, chỉ sau có New York và Los Angeles.
Chicago được gọi là quê hương của tòa nhà chọc trời, nhắc tới tòa nhà chọc trời, người TW nghĩ ngay tới những tòa nhà cao tầng kề san sát bên nhau ở New York thấy trong TV. Thực ra tòa nhà cao nhất nước Mỹ không phải ở New York mà là ở Chicago, đó là Sears Tower, tọa lạc ở trung tâm thành phố, trên đỉnh là hai cột ăng ten đâm thẳng lên trời xanh, với khung màu nâu sậm và cửa kính máu xanh, phát ra ánh sáng rực rỡ dưới mặt trời.
Sears Tower cao 413 mét, hơn một trăm tầng trên mặt đất, còn có cả ba tầng dưới mặt đất, nếu thêm cả tháp ăn ten, tổng chiều cáo lên tới 527 mét.
Nhìn từ xa xa, tòa nhà cao nhất nước Mỹ này trông giống như cái khèn của dân tộc Dao, chẳng những tạo hình biến hóa phong phú, hơn nữa mang tới hiệu quả vững vàng như núi Thái Sơn, hoàn toàn không giống vẻ "mong manh" của những tòa nhà cao tầng bình thường.
Chủ của Sears Tower là một trong công ty bách hóa lớn nhất của mỹ, hãng Seark Roebuck. Seark sở hữu gần một nghìn cửa hiệu bách hóa, công nhân 4,5 trăm nghìn, Sear Tower là tổng bộ của công ty, có tới 7 nghìn người làm việc, chiếm dụng 50 tầng. Hơn 50 tầng khác cho thuê, tầng 103 được mở cho du khách, có thể ngắm bình minh và tà dương của Chicago.
Trong một gian phòng xa hoa ở tầng thứ 99 của tòa nhà này, Bạch Dương mặc váy bầu rộng, ngồi trước ban công cực lớn dựa vào lòng Liễu Tuấn nhìn toàn bộ Chicago, mặt còn mang theo ánh hồng chưa tan hết, kiều diễm vô cùng.
Liễu thị trưởng lúc này cũng mặc áo ngủ rộng, hai tay vắt chéo ôm quay cổ Bạch Dương, tay đặt trên hai bầu ngực mân mê, cứ như còn chưa tận hứng.
Vốn nói tới đây nắm mặt trời lặn, không ngờ tiểu ngoan đồng cứ quấy rối, không ngừng khiêu khích chị Bạch Dương, khiến chừng mực như Bạch Dương cũng không sao kiềm chế được, cũng may tiểu ngoan đồng biết điều, không dừng sức lắm, dù thế chị Bạch Dương cũng thở hổn hển, dáng vẻ như muốn chết đi sống lại.
- Ngoan ngoãn đi có được không?
Bạch Dương bị hai bàn tay không chịu ngoan ngoãn của tiểu ngoan đồng làm cho lòng xao động, đưa tay ra giữ lấy, thở dốc nói:
- Chị, chị vẫn như trước kia, đẹp vô cùng.
Liễu Tuấn ngừng động tác ở tay, ghé sát vào vành tai mềm của Bạch Dương nói nhỏ. Cho dù mới chia cách có năm tháng, cả hai đều cảm thấy như lâu lắm rồi. Từ khi hai người có "phu thê ân ái", chưa bao giờ xa nhau lâu như thế.
Bạch Dương lòng dịu ngọt, cúi đầu xuống khẽ hôn lên cánh tay Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không khỏi vui sướng.
Chị Bạch Dương rất ít khi có động tác chủ động này.
- Tiểu Tuấn, các cậu và tập đoàn họ Liêu chủ yếu hợp tác hạng mục nào.
Bạch Dương thuận miệng hỏi, cùng là để di dời sức chú ý của tiểu ngoan đồng đi, cái tên này gì cũng tốt, nhưng cực kỳ háo sắc. Bình thường thì tất nhiên kệ cho y làm bừa, Bạch Dương cưng chiều y vô cùng, luôn xấu hổ thỏa mãn đủ mọi yêu cầu của y, nhưng giờ thân hoài thai gần 6 tháng, một lần đã là mạo hiểm rồi, sao chịu nổi "mai nở hai lần"?
May là Liễu thị trưởng cũng biết nặng nhẹ, quả nhiên không quấy phá nữa, nhưng hai tay vẫn giữ nguyên trên hai bầu ngực như mỡ đông, không chịu buông ra.
- Chủ yếu là hợp tác xây dựng một xí nghiệp hóa chất.
- Xí nghiệp hóa chất?
Bạch Dương cảm thấy ngạc nhiên:
- Chị nhớ trước kia cậu nói muốn phát triển Tiềm Châu thành một thành phố du lịch cơ mà.
Liễu Tuấn cười:
- Không có xung đột gì, Giang Thành và mấy huyện xung quanh tài nguyên khoáng sản khá phong phú, nhiều xí nghiệp khai khoáng, đủ thể loại từ quốc hữu tới dân doanh, tập trung mở mấy mỏ lớn, ra sức khai thác, kỹ thuật lạc hậu, máy móc càng lạc hậu ... Mấy huyện mỏ lậu nhiều như lông trâu, mang ẩn họa về an toàn nghiêm trọng. Năm ngoái lũ lớn, đã có mấy mỏ bị sụt, may mà nhân viên xung quanh đã rời đi hết, không thì hậu quả không sao lường được, mấy cái xí nghiệp này nhiều lại phân tán, cấm mãi không xong, làm người ta rất đau đầu.
Bạch Dương trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng dậy nói:
- Vậy thì cậu nhất định phải coi trong, mấy mỏ nhỏ đó, nên đóng cửa phải đóng cửa. Nếu không xảy ra chuyện thì sẽ là chuyện lớn ảnh hưởng tới toàn cục.
Liễu Tuấn nhớ ở kiếp trước có vụ sập mỏ lớn, làm đất đá cuồn cuồn đổ xuống, nhấn chìm cả một thôn trấn gần đó, khiến cho gần trăm người gặp nạn, cán bộ phụ trách chủ yếu bị xử phạt nghiêm khắc, cả lãnh đạo lớn cấp tỉnh cũng bị liên lụy.
Gang Thành cùng với khu huyện xung quanh, có mấy chục cái mỏ, trong đó thậm chí có mỏ trên 20 năm lịch sử, hệ số nguy hiểm rất cao.
- Vâng, mấy cái mỏ lậu đúng là ngọn nguồn của tai họa, thành phố đã tổ chức một lần hoạt động tư tưởng, nhưng chỉ trị ngọn không trị được gốc. Không khống chế những xĩ nghiệp khai thác, chỉ dựa vào quản lý mỏ thì hiệu quả không lớn.
Liễu Tuấn đồng ý với Bạch Dương.
Bạch Dương lo lắng hỏi:
- Vậy tập đoàn họ Liêu có đối sách gì hay với tình huống này không?
- Có, bọn họ làm nghề này lâu năm, kinh nghiệp phong phú, vì trình độ khai khoáng lạc hậu, rất nhiều quặng thô kỳ thực có giá trị cao, nếu xử lý tốt, có thể sinh hiệu quả kinh tế cực lớn. Bọn em đưa xí nghiệp hóa chất này vào, sẽ xử lý những quặng thô kia, dần dần giảm bớt số lượng quặng, đi theo đường chất lượng. Nếu thành công, từ 5 tới 10 năm sau, riêng mình nó có thể mang lại cho Tiềm Châu hơn 100 triệu lợi nhuận thuần.
Bạch Dương ngạc nhiên:
- Hiệu quả kinh tế lớn thế sao?
Hiện giờ Bạch Dương hiểu vận hành xí nghiệp và kiến thiết kinh tế hơn nhiều rồi, biết một khoản tài chính lớn như thế có tác dụng thế nào với sự phát triển sau này của Tiềm Châu.
- Đúng thế, thật ra Tiềm Châu và rất nhiều thành phố khác trong nước giống nhau, đều ẩn chứa vàng bạc, quan trọng là chuyển biến tư duy, thì mới lấy được nó.
Liễu Tuấn nói với chút đắc ý.
- Chỉ biết tự khen mình, chẳng khiêm tốn chút nào.
Bạch Dương ngả đầu ra sau, liếc y một cái, tiểu ngoan đồng trước mặt co luôn thích khoe khoang, thậm chí khi còn chưa tốt nghiệp, còn là chú nhãi con đã dám chỉ chỏ trước mặt Bạch Dương rồi.
Liễu Tuấn bứt một quả nho ở bên cạnh bàn, đặt giữa cánh môi hồng hé mở mủa Bạch Dương, cười nói:
- Em vốn là thế mà, chị đâu phải là không biết.
Bạch Dương mỉm cười, đứng dậy tới bên bàn cầm một chiếc ly quả ép tới, trong chiếc ly thủy tinh cao, có cắp ống hút. Kiểu ly tình nhân này, lại chẳng phải chủ ý của Li thị trưởng, mà do chị Bạch Dương làm.
Bạch Dương lười biếng ngồi xuống trước mặt Liễu Tuấn, hai cái đầu ghé sát vào nhau, cùng uống nước quả, ánh tà dương từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cả gian phòng biến thành màu đỏ rực.
- Thật đẹp!
Nhìn cảnh mặt trời lặn bên ngoài, Bạch Dương khẽ thôt lên.
- Đúng thế, nhưng , tà dương đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.
Bạch Dương lườm y một cái, tựa hồ trách y trong cảnh lãng mạn như này lại nói lời hỏng hết tâm tình, Liễu thị trưởng đột nhiên nổi tính trẻ con, lè lưỡi làm mặt quỷ với cô.
Bạch Dương cười khúc khích.
Hai ngày qua, Bạch Dương cảm thấy như là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời, một nữ nhân dựa vào cánh tay cường tráng một nam nhân, trong bụng mang cốt nhục của nam nhân đó, còn có hạnh phúc nào hơn.
- Dương Dương, em một mình ở bên ngoài, lại có thai, về sau nhất định phải đặc biệt chú ý tới sức khỏe của mình, biết không?
Liễu Tuấn lại bắt đầu lắm lời, hơn nữa Bạch Dương phát hiện ra, hai ngày qua Liễu Tuấn rất thích gọi cô là "Dương Dương", chứ không phải như trước kia cứ mở miệng ra là gọi "chị" nữa. Cách xưng hô thay đổi này kỳ thực biểu thị cho tâm thái thay đổi của Liễu Tuấn, trước kia ở trước mặt Bạch Dương, Liễu Tuấn luôn "ỷ thế trẻ con", quậy phá lung tung. Hiện giờ tự giác gánh vác trọng trách của nam nhân, chị Bạch Dương trong mắt y lại thành cô bé phải được quan tâm rồi.
Mà Bạch Dương tựa hồ cũng rất thích sự thay đổi này, cô tựa hồ cảm giác được sự "cưng chiều" của mình với Liễu Tuấn ít dần, quyến luyến tăng thêm. Có lẽ từ khi quyết định sinh con cho y, trong lòng Bạch Dương thực sự coi mình thành vợ của Liễu Tuấn, mà không phải quan hệ vừa chị em lại thêm ái tình xấu hổ trước kia nữa.
- Biết rồi mà...
Bạch Dương khẽ đáp.