Trùng Sinh Chi Nha Nội

Quan niệm thời gian của Vũ Thu hàn rất nghiêm, nếu không có chuyện gì đặc biệt lớn, thường sẽ về nhà ăn cơm đúng giờ, thói quen này mọi người đều biết, đó là nguyên nhân Liễu Tuấn yên tâm ngồi đợi ở nhà họ Vũ, nếu không y đã trực tiếp tới văn phòng của Vũ Thu Hàn rồi.

Quả nhiên không bao lâu sau, Vũ Thu Hàn đã về nhà, quân phục chỉnh tề.

Nhìn thấy Liễu Tuấn trong phòng khách, Vũ Thu Hàn không bất ngờ mấy, thường thì nếu như Liễu Tuấn tiến kinh, nếu thời gian an bài quá sít sao, thường tới nhà các bậc bề trên thăm viếng. Vũ Thu Hàn là chú thông gia của y, tính ra là thân thích rất gần, càng không có lý nào thất lễ.

Mọi người ngồi quây quần ăn cơm, xem xong thời sự, Vũ Thu Hàn vào thư phòng, Liễu Tuấn cũng vào thôi.

Liễu Tuấn không phải lần nào tới nhà họ Vũ là đều có bí mật muốn nói với Vũ Thu Hàn, đa phần là cho tròn lễ số, nhất là sau khi Vũ Thu Hàn nắm bộ hai của bộ tổng tham mưu, càng như thế. Công tác của y chẳng dính dáng gì tới tình báo quân sự, cho nên Liễu Tuấn theo cùng vào làm Vũ Thu Hàn ngạc nhiên.

- Chú Vũ, vụ án đông nam lần này hình như có chút liên quan tới người của bộ hai đó.
Liễu Tuấn cũng không che dấu gì, nói chuyện với Vũ Thu Hàn, y luôn đi thẳng vào vấn đề.

Tên mặt Vũ Thu Hàn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhìn Liễu Tuấn không trả lời ngay.

Hiện giờ vụ án điều tra tới giai đoạn quan trọng, vô số con mắt nhìn chằm chằm vào thành phố Minh Mỹ, có thể nói là không ai không biết, không ai không hay nữa. Nhưng không có nghĩa là ai cũng biết tiến độ điều tra vụ án. Thực tế vụ án lớn kiểu này kỷ luật bảo mật là rất nghiêm khắc, dưới tình huống bình thường quyết không cho phép để lộ nội dung và tiến độ điều tra.

Một số người có liên quan tới vụ án dùng trăm phương ngàn kế muốn tìm hiểu tình huống nhân viên phá án nắm giữ được để tiện xác định biện pháp ứng phó.

Đương nhiên Nghiêm Ngọc Thành chính là một trong số những người chủ đạo của vụ án này, tất cả tình huống cụ vụ án không thể giấu ông.
Nhưng Vũ Thu Hàn không tin Nghiêm Ngọc Thành có thể tùy tiện đem bí mật trọng đại như vậy tiết lộ cho Liễu Tuấn biết, không phải là không tin tưởng mà là không cần thiết.


Liễu Tuấn vừa nói đã nhắc tới ngay điểm mấu chốt, khiến Vũ Thu Hàn không nắm chắc lắm ý tứ của y.

Trầm ngâm một lúc, Vũ Thu Hàn hỏi:
- Cậu nghe ai nói? Vương Manh Manh à?

Vũ Thu hàn không tin Nghiêm Ngọc Thành tùy ý tiết lộ tình tiết vụ án cho Liễu Tuấn, vậy chỉ có người liên quan tới vụ án cho biết. Mọi người đều là khách quý ở nhà Tề Kim Sơn, hiểu đối phương là bình thường, Vương Manh Manh dù sớm thoát ly hệ thống quân đội, nhưng cô ta xuất thân từ nhà họ Vương, thế nào cũng biết một số nhân vật trong hệ thống tình báo

Vũ Thu Hàn biết Liễu Tuấn tới bái phỏng Vương Vạn Thiên, vì sao thì ông càng rõ, thực ra làm sao xử lý đám nha nội cỡ bự liên quan rất sâu vào vụ án này chính là chuyện khiến rất nhiều đại lão đỉnh cấp đau đầu.

Cùng với vụ án đi sâu tìm hiểu, rất nhiều nhân vật có trọng lượng liên quan vào đó, làm các đại lão sợ ném chuột vỡ đồ.

Hệ thống quân đội không khó tránh khỏi bị liên quan vào, trong đó dính líu sâu nhất là bộ hai, bao gồm phó bộ trưởng Quảng Ưng đều có quan hệ không rõ ràng với Tề Kim Sơn. Tình huống này xuất hiện kiến Vũ Thu Hàn khá bị động, nghe nói một số nhân vật trọng lượng trong quân đội, nhất là nguyên lão phái đối địch có phê bình kín đáo.

Liễu Tuấn cười nói:
- Không phải là Vương Manh Manh.

Vũ Thu Hàn không hỏi nguồn gốc nữa, cho dù Liễu Tuấn biết được tin tức từ con đường nào thì cũng sẽ không gây bất lợi cho ông ta. Cùng với địa vị của Nghiêm Liễn từng bước tăng lên, thuật hợp tung liên hành của Liễu Tuấn ngày càng thuần thục rồi.

Với quan hệ mật thiết của Liễu Tuấn với Hà Vũ hệ, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu Tuấn là một thành viên hai nhà Hà Vũ rồi, vinh nhục của hai nhà, có liên quan trực tiếp tới Liễu Tuấn.


- Phải, có một số kẻ lún vào...
Vũ Thu Hàn trầm giọng nói.

Theo biểu hiện của Liễu Tuấn, nhất là năng lực dự đoán chuẩn xác, Vũ Thu Hàn mau chóng đưa ra quyết định, không che giấu gì y, với thân phận của Liễu Tuấn, những cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ những tình huống này ra ngoài.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Hôm nay cháu bắn súng ở Bắc Sơn, gặp phải Bình An Quốc đi cùng cháu trường nhà họ Hoàng, hình như quan hệ rất mật thiết ...

Liễu Tuấn kể đơn giản chuyện gặp qua ngày hôm nay. Trừ Bình An Quốc, bằng trực giác Liễu Tuấn nhận ra hai người đi cùng hắn hẳn đều là người bộ hai.

Vũ Thu Hàn chậm rãi nói:
- Ừm, cậu phân tích không sai đâu, hai người kia cũng thuộc cục của Bình An Quốc... Nói như thế chẳng lẽ nhà họ Hoàng cũng liên quan?

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Hẳn là không, cháu nghĩ bọn họ cũng chỉ bạn bè chơi bời với Hoàng Tòng Nghia thôi.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị đen đúa của Vũ Thu Hàn thoáng lộ nụ cười.

Người trong thể chế ở thủ đô chẳng ai lạ gì việc hậu nhân của Hoàng lão không có nhân vật kiệt suất, Vũ Thu Hàn nắm giữ hệ thống tình báo quân đội, nên cũng hiểu về gia tộc lớn này.


Liễu Tuấn tuy nói rất tế nhị, nhưng là sự thực, ngay Liễu Tuấn còn chẳng đề Hoàng Tòng Nghĩa vào mắt, nhân vật nằm quyền lực trung tâm như Vũ Thu Hàn càng chẳng coi và đâu, bọn Bình An Quốc nếu như muốn lợi dụng Hoàng Tòng Nghĩa để "hộ thân" thì quá nông cạn.

Liễu Tuấn hơi cảm khái nói:
- Chú Vũ, tình hình này của bộ hai thực ra không thể trách chú được.

Vũ Thu Hàn nắm giữ bộ hai chưa lâu, mà hệ thống tình báo luôn phức tạp, phe phái bè cánh còn hơn cả hệ thống an ninh quốc gia, điều này liên quan tới lịch sử, cũng do đặc thù của nghề tình báo. Trong vòng hai năm ngắn ngủi, Vũ Thu Hàn kiến lập lên được uy tín trong bộ đã là không dễ dàng gì rồi, một là năng lực bản thân ông, hai là dựa vào sự quật khởi mạnh mẽ trong những năm qua của Hà Vũ hệ, một số phe phái nhỏ không dám công khai kháng lệnh.

Bất kể khi nào, trong quan trường thực lực luôn là quan trọng nhất.

Tuy thế vẫn không thể kiểm soát được hoàn toàn.

Vũ Thu Hàn cười khẽ, nhưng nghiêm mặt lại ngay, nói:
- Nếu ta là bộ trưởng bộ hai, trong nội bộ xuất hiện hạng biến chất như thế, thế nào cũng phải có trách nhiệm.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Vậy Quảng Ưng thì sao, ông ta càng phải có trách nhiệm chứ?

Quảng Ưng tuy là phó bộ trưởng, nhưng công tác trong hệ thống tình báo thời gian dài, thực lực đủ để sánh ngang với Vũ Thu Hàn, nếu không phải Hà Vũ hệ kiến lập quan hệ tốt với đương kiêm thủ trưởng, cái mũ ô sa này đã chẳng rơi lên đầu Vũ Thu Hàn.

Nghe tới tên Quảng Ưng, Vũ Thu Hàn nhíu mày, khóe mắt khẽ co gật.

Năng lực Quảng Ưng không tệ, kinh nghiệp phong phú, tật xấu lớn nhất là cuồng vọng, không biết che giấu thái độ, thường đắc tội với những người không nên đắc tội, chết người hơn nữa, đó toàn là những người không dễ đắc tội, vì thế cao tầng muốn đụng vào ông ta có rất nhiều, với cấp phó như thế, Vũ Thu Hàn có độ lượng tới đâu cũng khó chấp nhận được.


Nhưng Quảng Ưng chẳng những có cha là một nguyên lão trong quân, mà cũng có không ít kẻ đi theo, vì thế người muốn đụng vào ông ta, nếu không nằm chắc không tùy tiện ra tay.

Lần này Quảng Ưng liên quan tới đại án đông nam, với nhiều người mà nói là cầu mà không được, vụ án này rùm beng như thế rồi, muốn lặng lẽ khép màn là không thể, thế nào cũng phải có một đám nhân vật lớn đem ra "chặt đầu" mới được. Vốn nhân vật lớn lo đơn độc nhắm vào Quảng Ưng ra tay sẽ kiến nhân vật lớn khác bất mãn, hiện giờ có cớ để hạ bệ Quảng Ưng rồi.

Những nhân vật lớn đó thì từ ý nghĩa nào đó mà nói Vũ Thu Hàn là người muốn nhất, ai mà thích có một cấp phó bất tuân thượng lệnh chứ?

- Bản thân Quang Ưng có vấn đề, nhưng vụ án này...
Vũ Thu Hàn nói rồi khẽ lắc đầu.

Liễu Tuấn hiểu nội dung của câu nói lấp lửng này, Quảng Ưng và Tề Kim Sơn tất nhiên là bạn thân, nhưng đa phần là qua lại cá nhân, Quang Ưng không liên quan nhiều vào vụ án.

Nhưng chỉ cần Quảng Ưng có vấn đề là có người nhắm vào rồi, sớm muộn có ngày bị hạ, về lý do thì thế nào chả kiếm ra.

- Chú Vũ, chỉ cần bản thân Quảng Ưng có vấn đề là được, còn vì sao bị rớt đài thì không quan trọng... Ngược lại cháu thấy không nên xem nhẹ Bình An Quốc.
Liễu Tuấn nhắc,

- Bình An Quốc?

Vũ Thu Hàn cau mày, Bình An Quốc là tâm phúc của Quảng Ưng, trong mắt người thưuờng là một nhân vật lớn, nhưng so với Quảng Ưng thì không cùng một tầng cấp, Vũ THu Hàn sao có thể để tâm tới nhân vật như thế.

- Trước kia cháu không tiếp xúc với hắn, có điều theo tình hình hôm nay mà phân tích, kẻ này là loại có tính cảnh giác rất cao, có chút động tĩnh gì là phản ứng ngay.

Vũ Thu Hàn tựa như ý thức được điều gì, chậm rãi gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận