Trung tuần tháng mười, TW hạ văn kiện đại hội toàn đảng sẽ mở vào cuối tháng mười.
Vu Hoài Tín nhận được văn kiện này ngay lầm tức mang tới đặt trên bàn của Liễu Tuấn, y cầm lấy xem cẩn thận từ đầu tới cuối rồi đặt trở lại bàn, thờ ra một hơi dài, dựa mình vào lưng ghế mặt lộ ra nụ cười mệt mỏi, lấy một điếu thuốc châm lửa rít sâu một hơi tỏ vẻ rất khoan khoái.
Hút hết điếu thuốc, Liễu Tuấn nhấc điện thoại bảo mật lên gọi tới văn phòng Nghiêm Ngọc Thành.
- Lão ba, chuyện được định đoạt rồi ạ?
- Ừ.
Nghiêm Ngọc Thành đáp gọn, ông tin dựa vào thời gian TW tổ chưc hội nghị là Liễu Tuấn có thể nhìn ra manh mối.
- Hắc, xem ra đại cục tuy đã định, nhưng vấn đề cần giành được sự thống nhất là không ít.
Liễu nha nội cười nói.
- Có chia rẽ là bình thường thôi! Mục địch hội nghị là tiêu trừ chia rẻ giành lấy đồng thuận mà.
Nghiêm Ngọc Thành nói hời hợt, có điều ông vẫn rất tán thưởng sự nhảy bén của Liễu Tuấn, năm nay đại hội có thời gian nhiều hơn mọi năm 2 ngày đã nói rõ vấn đề rồi.
Chuyện phải thảo luận khá nhiều khá quan trọng, có thể dự kiến được chia rẽ sẽ khá nhiều, khá rõ ràng, an bài thêm hai ngày hội nghị là cần thiết. Đương nhiên vấn đề các đại lão coi trọng nhất có tìm toét mắt trên văn kiện cũng chẳng thấy.
Trên văn kiện TW chỉ ra mục tiêu của hội nghị này là quán triệt chiến lược đại hội đảng lần thứ 15 đưa ra.. .V..v..v...
Để hội nghị tiến hành thuận lợi, tổng bí thư đã chuẩn bị bài phát biểu trên hội nghị cục chính trị vào cuối tháng chín, đưa báo cáo cho ủy viên TW, ủy viên dự khuyết TW thẩm duyệt.
Trên hội nghị tổng bí thư nhấn mạnh trong tình hình trong nước và quốc tế hiện nay, các cán bộ cấp cao phải tự giác khắc phục tư tưởng địa phương cục bộ, chủ nghĩa phe phái, kiến thiết địa phương dưới ngọn cờ Chủ nghĩa Xã hội theo tư tưởng thống nhất của đại hội lần thứ mười lăm. Kiên quyết phản đối hành vi trong ngoài bất nhất, làm việc cẩu thả, hời hợt. Sự nghiệp của Đảng , tiền đồ cả quốc gia, phần lớn dựa vào việc cán bộ lãnh đạo có khắc phục được vấn đề tồn tại của mình hay không.
Liễu Tuấn không phải là ủy viên TW cũng chẳng phải ủy viên dự khuyết, nhưng vẫn nhận được bản sao của những văn kiện này.
Có điều văn kiện đó y không xem ở văn phòng làm việc, mà mang về thư phòng ở nhà xem, đặc biệt là lời phát biểu của tổng bí thư, Liễu Tuấn xem đi xem lại ba lần.
"tự giác khắc phục tư tưởng địa phương cục bộ, chủ nghĩa phe phái... Kiên quyết phản đối hành vi trong ngoài bất nhất..."
Những lời này của tổng bí thư là nhắm vào cán bộ cấp tỉnh.
Thường thường khi cao tầng nhiều lần cường điệu một vấn đề gì đó, là chuẩn bị tiến hành điều chỉnh cán bộ, xem ra cuộc "hỗn chiến" giữa các hệ phái thời gian trước đã sinh ra ảnh hưởng không tốt, tạo thành hỗn loạn nhất định. Sau khi đấu tranh kịch liệt, cao tầng đạt được thống nhất chung, chuẩn bị bắt tay hợp tác.
Cở sở hợp tác tất nhiên phải tiến hành trên cơ sở đạt được sự công bằng mới, như Nghiêm Ngọc Thành đã nói, đại cục đã địch, cục bộ phải tiến hành nhượng bộ nhất định.
Khắc phục tư tưởng địa phương cục bộ, chủ nghĩa phe phái.
Xem ra công cuộc "đại chỉnh đốn" của Cù Hạo Cẩm tại tỉnh A lại tái hiện ở tỉnh khác rồi, có chỉ thị tinh thần này, rất nhiều chuyện có danh nghĩa để làm.
Đoán chừng sau đại hội này, một số nhân vật lãnh đạo tỉnh ủy phải thay đổi cương vị công tác.
Trước đó, hệ phái của y chủ động xuất kích hàng loạt có hiệu quả không tệ, trấn áp được một số kẻ lòng dạ bất chắc, thể hiện được thực lực của bản thân, hiện giờ đã tới giai đoạn "chung sống" hòa bình.
Nhưng không biết hệ phái lần này phải nhượng bộ gì.
Đương nhiên, nhượng bộ cục bộ không có gì quan trọng, chỉ cần ở trong hội nghị này phó chủ tịch Lý Trì Quốc có thể thuận lợi tiến vào hàng ngũ lãnh đạo tối cao của quân đội chính là thắng lợi lớn nhất, khoảng thời gian qua, nhất là trước quốc khánh hệ phái đã nỗ lực rất nhiều đều vì mục tiêu này, tuyệt đối không cho phép có sơ xuất.
Trong thư phòng Liễu Tuấn cầm cốc trà đặc lên uống một ngụm, để vị đắng chát rồi thơm ngọt đọng trong miệng một lúc mới chậm rãi nuốt xuống.
"Tít tít tít"
Điện thoại vang lên, có người gửi tin nhắn cho y.
Liễu Tuấn cầm lên xem, tin nhắn là của Lăng Nhã, theo lệ chỉ có một câu rất đơn giản: Văn kiện của hội nghị cục chính trị đã xem chưa?
Lăng Nhã thân là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ có thể tiếp xúc được với văn kiện này, Liễu Tuấn mỉm cười, xem ra Lăng chủ nhiệm cũng nhìn ra chút yếu lĩnh trong văn kiện này. Để xem xem tầm nhìn của Lăng chủ nhiệm có tiến bộ không nào.
- Còn chưa ngủ sao?
Liễu thị trưởng gọi điện lại cho Lăng chủ nhiệm.
- Không có anh không ngủ được.
Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, Lăng Nhã rất vui, nói với chút y làm nũng. Cô không hi vọng có thể nhận được điện thoại của y vào lúc này, nếu chẳng phải cô cho rằng trong văn kiện kia tiết lộ tin tức quan trọng cũng sẽ không nhắn tin cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười:
- Hai ngày nữa anh tới Ngọc Lan thăm em.
- Đúng rồi hai ngày nữa anh phải tới họp mà hi hi.
Mặc dù chỉ là "thuận nước đẩy thuyền", Lăng Nhã vẫn rất vui mừng, vì lý do gì, nam nhân mình yêu ôm mình vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ hơn mọi thứ trên đời.
Liễu thị trưởng hỏi ngược:
- Văn kiện kia em đã xem chưa?
- Đương nhiên là xem rồi, hiện giờ vẫn còn đang xem đây.
Em luôn thấy những lời nói trong này có nhắm vào đâu đó, không chỉ đơn giản chỉ là văn chương báo cáo.
Lăng Nhã nói ra ý kiến của mình.
Liễu Tuấn miệng nhếch lên thành nụ cười, Lăng Nhã quả nhiên nhìn ra yếu quyết rồi.
- Trước đó anh xuất kính khắp nơi, xúi bẩy gây chuyện chẳng chịu yên lấy một giây, giờ đến lượt người ta đánh ra rồi phải không? Tệ nhất là điều này còn do chính bên anh ngầm cho phép, người ta tát cho cũng chỉ đành bấm bụng mà chịu.
Lăng chủ nhiệm ngôn từ kịch liệt, không nể mặt Liễu thị trưởng chút nào, chỉ trích thẳng y "xúi bẩy gây chuyện". Có điều nói xong Lăng chủ nhiệm lè lưỡi ra, toát mô hôi vì "gan lớn trùm trời" của mình.
- Không tệ, đúng là có tiến bộ rồi, tiếp tục đi.
Lăng Nhã liền có chút đắc ý, ở trước mặt Liễu Tuấn, Lăng Nhã tự động tự giác hạ mình, chẳng phải vì địa vị hai bên chênh lệch, mà trong lòng cô nhận định Liễu Tuấn tài giỏi hơn mình.
Liễu Tuấn khen một câu làm lòng cô thấy ngọt lịm.
Đây kỳ thực chính là một kiểu "fan hâm mộ".
- Nhưng anh phải cẩn thận nhé, chẳng may người ta tát anh thì làm sao?
Lăng Nhã lại lo lắng nói, cô hiểu rõ tính khí của Liễu Tuấn, y chỉ ưa mềm không ưa cứng, cho dù cả hệ phái nhường bộ thỏa hiệp, nhưng tới Tiềm Châu, Liễu thị trưởng có chịu thỏa hiệp hay không thì rất khó nói.
Cùng với vô số tiền đầu tư đổ vào Tiềm Châu, uy tín của Liễu thị trưởng ngày một cao lên. Trước kia rất nhiều cán bộ bản địa lựa chọn đi theo Liễu Tuấn có lẽ còn chỉ vì cần chọn phe, bọn họ đều do Lưu - Trần đề bạt lên, giữa Liễu Tuấn và Hàn Húc tất nhiên là chọn Liễu Tuấn, nhưng không đại biểu rằng Liễu Tuấn thực sự có uy vọng trong lòng bọn họ.
Uy vọng là thứ phải dựa vào bản lĩnh thực sự để kiếm.
Chưa nói Liễu Tuấn tới nhậm chức một năm, tài chính của Tiềm Châu tăng lên so với năm ngoái mười mấy lần, các cán bộ năm ngoái còn nhớ rõ thâm hụt tài chính năm ngoái của Tiềm Châu đạt tới 10%, hiện giờ trong túi Liễu thị trưởng căn phòng tiền, chỉ cần anh tìm được hạng mục tốt là có thể kiếm được "bạc trắng xóa", hoàn toàn không cần tới cục tài chính kỳ kèo.
Một thị trưởng có thể quản tới mũ ô sa lại giàu chảy mỡ, uy vọng không cao không được.
Một nha nội uy thế như vậy có cho phép người ta tát mình không?
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Cũng không cần thiết thấy gió lại bảo là mưa, người ta chưa chắc đã tát tới.
- Ừ, em chỉ nói chẳng may thôi.
- Ha ha, nếu chẳng may người ta tát tới thì anh chịu, nếu như tát xong má trái anh lại đưa má phải cho người ta tát thêm cái nữa.
Liễu Tuấn đùa.
Lăng Nhã chỉ biết lắc đầu, xem ra Liễu thị trưởng khá lạc quan về Tiềm Châu, cho rằng người ta không dám tát y, nếu thực sự có người tát xuống thì phiền rồi.
Có điều Lăng Nhã không kiên trì lời nhắc nhở của mình thêm, mới trí tuệ của Liễu Tuấn, hẳn là sẽ suy nghĩ chu toàn hơn cô.
Nhưng thực tế suy đoán của Liễu thị trưởng hơi sai lệch, ngày hôm sau người ta tát tới làm Liễu thị trưởng trở tay không kịp.