Trùng Sinh Chi Nha Nội

Một cuộc điều chỉnh cán bộ vô cùng đột nhiên, thậm chí còn không qua họp bí thư mà đưa ngay lên thường ủy, Hàn Húc và Liễu Tuấn ngày hôm sau từ Giang Thành trở về, buổi chiều liền chuyên môn nghiên cứu vấn đề này.

Thời gian gấp gáp như thế khiến các thường ủy khác không ngờ tới, cả sát cán bộ còn chưa khởi động tới nói chuyện với người liên quan nữa.

Đó toàn là do Hàn Húc kiên trì.

Liễu Tuấn dù nghĩ chẳng cần thiết phải thế, nhưng nếu như nhượng bộ rồi thì làm người tốt cho đến cùng, mặc Hàn Húc an bài là được.

Điều chỉnh cán bộ luôn không thể giữ được bí mật, dù lần điều chỉnh này bất ngờ, nhưng mọi người cơ bản đều đều biết được tin tức hết rồi, càng chẳng cần nói tới mấy cán bộ sắp điều chỉnh , mọi người đều lấy làm lạ, sao lần điều chỉnh này lại chẳng có chút dấu hiệu nào?

Đối với đại bộ phận thường ủy mà nói, tình hình này xuất hiện là không lạc quan, tuy chuyện điều chỉnh cán bộ có phân công chính quản rồi, nhưng điều chỉnh trọng đại như thế trong đó còn có cả một bí thư huyện ủy, vậy mà trước đó không hề được biết tin theo con đường chính thống nào, mà toàn là từ tin tức bên lề, đường thường thường ủy thành phố vậy có khác gì các "nhà quan sát" nơi đầu đường cuối ngõ?

Các thường ủy khác tất nhiên là cực kỳ bất mãn, Yêu Hải Anh và Phùng Huyền Huy bị bọn họ oán trách lại càng khó chịu. Khi bọn hó báo cáo với Liễu Tuấn, y liền tới Giang Thành luôn tựa hồ chẳng thèm để ý, hai người liền cho rằng phen này Hàn Húc tự chuốc lấy khổ.

Tình hình thực tế là đứng nói điều chỉnh bí thư huyện ủy mà điều chỉnh một cán bộ bình thường nếu không được Liễu Tuấn gật đầu cũng không có lấy chút hi vọng nào.

Yêu Hải Anh rất không hiểu, phía trước là tường sao Hàn Húc còn muốn chùm đầu xong tới.

Thế nhưng tới tối Liễu Tuấn lại từ Giang Thành gọi điện về thông báo với Yêu Hải Anh và Phùng Huyền Huy là y đồng ý với Hàn Húc.

Không phải đồng ý một phần mà là toàn bộ.

Hàn Húc nói sao làm thế, ngoại trừ an bài Trương Vạn Vinh cuối cùng có chút thay đổi còn những cái khác cứ theo đó mà làm.

Hùng Huyền Huy không nói gì, chỉ gật đầu vâng dạ, thân làm công tác cán bộ lâu năm nên giữ vững quy tắc quan trường, nếu như hạ quyết tâm đi theo Liễu thị trưởng rồi thì cứ theo đó mà làm.


Dù nghĩ có thông hay không thì cứ làm đã.

Đó là nguyên nhân khi Lưu Huy tại chức rất tán thường Phùng Huyền Huy, một cấp dưới dưới thế bất kỳ khi nào cũng đều thấy dễ dùng.

Yêu Hải Anh thì phản ứng khác hẳn, nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, cô ta gần như nhảy dựng lên:
- Thị trưởng, tại sao?

Phản ứng này của Yêu Hải anh nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn rồi, nếu cô ta không nhảy dựng lên Liễu Tuấn mới thấy lạ, liền cười nói:
- Đồng chí Hàn Húc là bí thư thành ủy, điều chỉnh cán bộ chúng ta nên tôn trọng ý kiến của đồng chí ấy.

- Nhưng thưa thị trưởng.
Yêu Hải anh không phục.

- Bí thư hải anh, chúng ta thân là thành viên trong ban thành ủy, có nghĩa vụ bỏa vệ đoàn kết trong ban.
Liễu Tuấn biết lời nói này khó làm Yêu Hải Anh phục được, lại thêm một câu:
- Bí thư Hải Anh, đấu tranh cũng phải chú ý sách lược, tỉnh ủy vẫn luôn chú ý tới Tiềm Châu chúng ta đó.

Yêu Hải Anh vốn có chút không phục, nhưng nghe câu cuối liền không lên tiếng nữa, dù tính khí cô ta nóng nảy nhưng không phải là hạng hữu dụng vô mưu. Đại hội toàn đảng sắp mở, dù cô ta không hiểu nội tình cao tầng đầu tranh, nhưng biết nhất định có liên quan tới sự "thỏa hiệp" của Liễu Tuấn.

Vừa nghĩ tới lực lượng chính trị cực kỳ khổng lồ sau lưng Liễu Tuấn mà Yêu Hải Anh thấy lòng lạnh buốt, chuyện cấp bậc cao như thế không phải điều cán bộ như cô ta có thể hiểu được.

Liễu Tuấn nói:
- Bí thư Hải Anh, kỳ thực thế cục không hề thay đổi.

Yêu Hải Anh lập tức lòng sáng ra, ban thường ủy vẫn như cũ, lần này Liễu Tuấn nhượng bộ không có nghĩa là lần sau Liễu Tuấn cũng sẽ nhượng bộ. Nhìn bề ngoài có vẻ như Hàn Húc nằm quyền chủ đạo, song thực tế nếu không được Liễu Tuấn đồng ý thì chẳng thể làm gì.


Mặc dù bị Liễu Tuấn thuyết phục nhưng Yêu Hải Anh tính khí cương liệt khi đi họp thường ủy mặt vẫn hậm hực.

Yêu Hải Anh là người như thế, cô ta khó chịu là biểu lộ ra ngoài ngay, chẳng một ai có thể bảo cô ta "nuốt đắng gượng cười" được.

Thế cho nên khi Hàn Húc nhìn qua toàn phòng, ánh mắt bất giác né tránh Yêu Hải Anh.

Kiến nghị điều chỉnh cán bộ được thông qua thuận lợi.

Phùng Huyền Huy đem kết quả khảo sát cán bộ thông báo trên cuộc họp rồi lần lượt đưa ra ý kiến điều chỉnh cán bộ.

Hàn Húc nói theo thông lệ:
- Các đồng chí có ý kiến gì cùng trao đổi nào.

Các thường uy không lên tiếng ánh mắt nhìn về phía Liễu Tuấn, kiến nghị này lên được cuộc họp thường ủy làm bọn họ giật mình, xem ra tám phần là Liễu Tuấn đồng ý rồi.

Tuy nhiên đó chỉ là suy đoán của mọi người , dù sao không có chứng thực rõ ràng, chẳng ai dám tùy tiện phát biểu ý kiến, có lẽ Liễu Tuấn đồng ý đưa lên thường ủy để làm bẽ mặt Hàn Húc thì sao?

Chuyện này không phải không có khả năng.

Liễu Tuấn mặt không có chút cảm xúc nào ung dung uống trà.

Cảnh này là Hàn Húc lòng rất khó chịu, vốn tường tối qua vậy là "khuất phục" được Liễu Tuấn, nên tâm tình Hàn bí thư không tệ, tới Tiềm Châu bao lâu như thế, đây mới là lần đầu tiên hắn dành được "toàn thắng" trước Liễu Tuấn.


Hàn Húc thậm chí còn đắc ý, Liễu nha nội đâu phải là bất khả chiến bại.

Nhưng hiện giờ tâm tình tốt đẹp của Hàn bí thư bị phá hỏng sạch sành sanh, thì ra thế cục vẫn chẳng thay đổi chút nào, các thường ủy vẫn nhìn mặt Liễu Tuấn làm việc. Dù lần điều chỉnh này thông qua toàn bộ thì sao? Đại cục Tiềm Châu vẫn nắm chắc trong tay Liễu Tuấn.

Cơ hội thế này đầu phải ngày nào cũng gặp được.

- Tôi đồng ý.

Yêu Hải Anh nói ba chữ khô khốc, sau đó ngậm miệng lại, mắt nhìn thẳng về phía trước , mặt lạnh tanh.

Nhưng các thường ủy khác đều thầm thở phào, cho dù thái độ của bí thư Hải Anh chả ra làm sao, nhưng có ý kiến chính xác rồi. Mọi người biết ý kiến của Yêu Hải Anh là ý kiến của Liễu Tuấn, nếu Liễu Tuấn không gật đầu, Yêu Hải Anh tuyệt đối không tỏ thái độ. Còn về tâm tình bí thư Hải Anh không tốt thì mọi người cũng hiểu.

- Đồng ý.

Lê Mẫn Trung thậm chí còn "tiệt kiệm" hơn Yêu Hải Anh.

Liễu Tuấn hôm qua cũng gọi điện trao đổi với Lê Mẫn Trung, nói ra nội dung điều chỉnh cán bộ lần này, đồng thời tỏ rõ thái độ của mình.

Lê Mẫn Trung không quản công tác cán bộ, nhưng là phó bí thư xếp thứ ba trong ban thành ủy, tuổi lại cao, Liễu Tuấn trao đổi với ông ta trước là lễ tiết cần có.

Nghe Liễu Tuấn nói, Lê Mẫn Trung cười đáp:
- Nếu thị trưởng đồng ý thì tôi cũng đồng ý.

Yêu Hải Anh, Lê Mẫn Trung, hai vị phó bí thư trọng lượng đã tỏ thái độ như thế thì là chuyện được thông qua rồi, tiếp theo các thường ủy cũng lần lượt tỏ thái độ đồng ý cho có.

- Xem ra ý kiến các đồng chí khá thông nhất, toàn bộ thông qua! Vậy chúng ta chiếu theo kết quả này báo lên tỉnh ủy.
Hàn Húc tươi cười nói.

Cho dù thế nào chỉ thị được quán triệt hoàn toàn, Hàn bí thư thấy rất có thể diện.


Tan họp không lâu, Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Trương Vạn Vinh ở văn phòng.

- Cám ơn thị trưởng.

Trương Vạn Vinh nói rất chân thành.

Không có gì phải nghi ngờ Trương Vạn Vinh cũng biết ban đầu mình sẽ phải đổi chức với Hoàng Thu Lan, từ một bí thư huyện ủy thành phó trưởng phòng tuyên truyền, cấp bậc không đổi, nhưng quyền lực thực tế chênh lệch như trời với đất.

Khi mới biết tin này Trương Vạn Vinh lòng giá lạnh.

Xem ra phận cây không rễ chính là như thế, vốn cho rằng vùi đầu làm việc có thể "thoát nạn", đúng là thật ngây thơ, người ta chưa động đến anh là do chưa tới lúc thôi. Thời cơ tới rồi, Hàn Húc không chút do dự vung đao lên, mà bản thân bất kể thế nào cũng không phải là thân tín của Liễu Tuấn, chẳng hi vọng vị thị trưởng trẻ tuổi ra tay "bảo vệ".

"Trong lúc nguy cấp", Trương Vạn Vinh nhớ tới Lưu Huy, vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình hình, vốn chỉ mang hi vọng còn nước còn tát, tranh thủ chút mà thôi.

Quả nhiên lãnh đạo cũ trầm ngâm hồi lâu nói một câu " phải tin tưởng tổ chức" rồi cúp điện thoại.

Trương Vạn Vinh biết hết vi vọng rồi, quan trường là như thế, người đi trà cũng lạnh.

Không ngờ kết quả cuộc họp thường ủy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Vạn Vinh, hắn được điều tới làm chủ nhiệm văn phòng chính phủ, chức này quyền lục không hề kém hơn bí thư huyện ủy Hồng Sơn, làm hắn phấn trấn nhất là an bài như thế có nghĩa rằng hắn trở thành đích hệ của Liễu Tuấn.

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Liễu Tuấn cười nói:
- Đồng chí vạn vinh, công tác ở đâu chẳng là công tác, tôi tin ở cương vị mới đồng chí càng phát huy tốt hơn nữa.

- Vâng thưa thị trưởng, tôi sẽ nỗ lực công tác, tuyệt không phụ sự tín nhiệm của thị trưởng.

Trương Vạn Vinh biểu thị quyết tâm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận