Trùng Sinh Chi Nha Nội

Gần cuối năm là thời điểm mọi người bận rộn nhất, người thì chạy vạy khắp nơi lo lót quan hệ, một số người thì "trốn chui trốn nhủi" né những bàn tay vươn ra xin tiền.

Nhất là thị trưởng, cục trưởng cục tài chính, giám đốc ngân hàng càng chỉ hận không thể bốc hơi khỏi nhân gian để tránh những phiền phức vô tận quấn lấy mình.

Ví như đồng chí thị trưởng Tiềm Châu vào giữa tháng chạp chạy tới thành phố Nam Phương.

Có điều đồng chí Liễu Tuấn chẳng phải là đi trốn nợ.

Toàn bộ 18 thị trưởng trong tỉnh A vào lúc sắp hết năm chẳng có một ai được an nhàn như Liễu thị trưởng.

Tiềm Châu có tiền mà.

Các thị trưởng gọi đùa Liễu nha nội là tỉ phú số một của tỉnh.

Thông qua việc đi thuê kiếm tiền quy mô lớn và mời gọi đầu tư, thu nhập tài chính của Tiềm Châu đã tăng vọt, một năm qua Tiềm Châu có rất nhiều hạng mục cỡ lớn đồng loạt khởi công, tuyến đường chính trong thành phố đồng loạt thăng cấp với tốc độ làm người ta trợn mắt há mồm, chưa tới một năm tất cả đều hoàn thành, ở bất kỳ chỗ nào cũng làm người ta không thể tin nổi.

Quá thần kỳ.

Đương nhiên đó là ma lực của đồng tiệt, ban chỉ huy kiến thiết ném đống tiền xuống, đồng thời vô số nhân viên giám sát cũng ngày đêm đốc chiến không ngừng, mới có kết quả kinh người hơn cả đặc khu này.

Khi những tuyến đường chính được cái tạo nâng cấp sắp hoàn thành, thì việc cải tạo mạng lưới giao thông nội thành cũng được triển khai.

Khu Nam Than và các khu công nghiệp khác cũng tưng bừng kiến thiết.

Tất cả các nhân tố đó gôpj lại làm cho tài chính thành phố chuyển biến cực lớn, các khu huyện trưởng không cần cứ tới cuối năm là lo trốn chui trốn nhủi nữa, ngược lại còn tổ chức lễ biểu dương long trọng, thưởng lớn cho các cá nhân và tập thể công hiến to lớn cho việc kiến thiết kinh tế năm qua, những năn trước kia chỉ là phần thưởng tinh thần, năm nay được nhận phong bì dầy cộp mọi người đều cười tít cả mắt.

Mọi người trong lúc hân hoan vui mừng, rất nhiều người nói đùa, phải thưởng cho Liễu thị trưởng một cái phong bì thật lớn.

Đó mới là người đáng được nhận biểu dương nhất.

Ấn tượng về Liễu thị trưởng của các cán bộ Tiềm Châu giờ đây đã có chuyển biến cực lớn.

Lúc mới ban đầu Liễu tuấn không được hoan nghênh, là thành lũy kiên cố nhất của thế lực bản địa, cán bộ Tiềm Châu bài xích bất kỳ cán bộ bên ngoài nào, huống chi Trần Hướng Dương không phải nghỉ hưu bình thường, Liễu Tuấn có hiềm nghi cháy nhà hôi của.

Tiếp đó vừa tới nhậm chức đã khơi lên bão tố quan trưởng, khiến cán bộ huyện Bạch Hồ bị quét sạch một mẻ, trực tiếp khiến cho Lưu Huy bị rời đi trong u ám, một số cán bộ bản địa cực đoan nhất "mật mưu" để Liễu Tuấn thất tuyển đại hội nhân dân.

Về sau Lưu Huy kịp thời ra mặt vỗ về những cấp dưới cũ, "phẫn nộ" của mọi người mới miễn cưỡng lắng xuống, nhưng tiếp thụ Liễu Tuấn là "người phát ngôn" một cách hết sức không tình nguyện.

Một sự lựa chọn rất bất đắc dĩ.

Vì Hàn Húc thay chức Lưu Huy mang theo chỉ thị "thanh trừng" cán bộ bản địa của Cù Hạo Cẩm, nên mọi người chỉ đành lựa chọn ngả theo Liễu Tuấn.

Cùng với chính sách của Liễu Tuấn được triển khai, Tiềm Châu nảy sinh biến hóa to lớn, trong lòng các cán bộ cũng chuyển biến. Hơn nữa bọn họ phát giác "học vấn quan trường" sau khi Liễu Tuấn tới nơi đột nhiên trở nên đơn giản vô cùng, không cần đau đầu tìm hiểu tâm ý của lãnh đạo để tiến bộ nữa, tiêu chuẩn của Liễu Tuấn rất rõ ràng: Muốn tiến bộ, lập thành tích.

Liễu Tuấn nói là làm.

Một vị thị trưởng nắm trong tay mũ ô sa, nên sáu chữ "vàng" này thành sự thực, khiến một số cán bộ chịu khó vùi đầu làm việc được trọng dụng đề bạt.

Đối với cán bộ bản địa trước kia chỉ biết "sống làm việc theo ý lãnh đạo" thì đây đúng là một sự nhận thức hoàn toàn mới, thì ra làm việc chăm chỉ cũng có thể được tiến bộ.

Ngoài ra, quan trọng nhất là các cán bộ Tiềm Châu được nở mày nở mặt.

Cận Tú Thật không thể tại chức, TW phái Cù Hạo Cẩm mang kiếm xuống chỉnh đốn cán bộ bản địa, làm bọn họ vừa sợ hãi đồng thời cũng phấn nộ.

Sao cứ phải hòa thượng bên ngoài mới biết tụng kinh?

Liễu Tuấn đâu có mang mấy "hòa thượng bên ngoài" vào Tiềm Châu, gần như toàn dùng cán bộ Lưu Huy và Trần Hướng Dương để lại mà vẫn cứ làm Tiềm Châu tưng bừng phát triển.

Có thể thấy không phải do cán bộ bản địa gây trở ngại cho sự phát triển, chỉ cần có lãnh đạo tốt, vẫn có thể làm ra thành tích, hơn nữa còn là thành tích lớn.

Đối với một vị thị trưởng tài ba lại đối xử công bằng, lâu dần trong lòng mọi người phục Liễu Tuấn sát đất, uy vọng của Liễu Tuấn không chỉ được lập nên trong lòng cán bộ Tiềm Châu mà trong dân gian càng có uy vọng cao vời vợi.

Cái tên "Liễu thanh thiên" sớm đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Tiềm Châu.

Vì thế gần hết năm, Liễu thị trưởng có thể thong dong tới Nam Phương mà chẳng có chút áp lực nào.

Liễu Tuấn tới làm khách du lịch, đương nhiên danh nghĩa là Liễu thị trưởng đi tham gia hội nghị , đám Kim Phú Xương, Cố Đồng Huy đề nghị làm một hội hữu ái thương nhân ở Nam Phương, mời Liễu Tuấn và các đồng chí phụ trách chủ yếu ở Tiềm Châu tham gia.

Tham gia hội hữu ái này, chẳng những là nhà đầu tư ở Tiềm Châu, mà còn những thương nhân có ý hướng tới Tiềm Châu.

Nếu Tiềm Châu thích hợp đầu tư kiếm tiền thì ai chẳng muốn tới.

Các lãnh đạo Tiềm Châu càng chẳng có lý do từ chối cơ hội tốt này, chẳng những nhân cơ hội tuyên truyền cho Tiềm Châu còn có thể mang "bạc trắng phau phau" về, lập nên cơ sở tốt hơn nữa vào năm sau cho Tiềm Châu.

Cho nên Liễu thị trưởng đích thân dẫn một đoàn đại biểu hùng hậu tới dự.

Theo thông lệ cũ, đồng chí thị trưởng tham gia nghi lễ chủ yếu rồi mất tích luôn, việc đàm phán cụ thể có nhân viên tương quan phụ trách. Hơn nữa gần cuối năm mọi người mang tính chất du lịch là chính, trừ hội hữu ái nghiêm túc ra thì Liễu thị trưởng cho mọi người dư dả thời gian đàm phán để dạo quanh Nam Phương! Mua chút đồ cho năm mới.

Tiềm Châu một năm qua phát triển nhanh tới đâu cũng không thể bì được sự phồn hoa của Nam Phương.

Đoàn đại biểu đầu tư chính phủ biến thành đoàn mua sắm chính phủ.

Cho dù không có cớ này, Liễu thị trưởng cũng sẽ bỏ thời gian ra tới Nam Phương, nguyên nhân vì vợ chồng Lương Quốc Thành, vợ chồng Lương Thiếu Lan đều tới Nam Phương.

Mọi người hẹn nhau tới Nam Phương ăn tết.

Ông nội và bà nội của Xảo Nhi hưởng hết số trời lần lượt ngầm cười rời đi, sau khi ông bà nội qua đời, Lương Xảo đề nghị cha mẹ tới Nam Phương định cư, hai vợ chồng già Lương Quốc Thành không nỡ rời quy cha đất tổ.

Lần này hai vợ chồng già chịu tới Nam Phương đón năm mới là vì Lương Kinh Vĩ. Hiện nay Lương Kinh Vĩ đã trở về nội địa làm tham mưu trưởng tập đoàn quân XXX, trọng trách nặng nề! Không thể như trước kia trở về thôn Phong Thụ ăn tết, nên đề xuất muốn cha mẹ và em gái lớn tới Nam Phương cùng ăn tết.

Con trai sắp thành tướng quân, hai cô con gái đều là phú hào bạc tỉ, hai vợ chồng già nằm mơ cũng cười không khép miệng lại được, cho nên sảng khoái đồng ý thỉnh cầu của Lương Kinh Vĩ.

Thế là Liễu thị trưởng cũng tới góp vui.

Đối với hai vợ chồng già họ Lương mà nói, điều tiếc nuối duy nhất là chuyện hôn nhân của Lương Xảo, không phải vì Liễu Tuấn không tốt, nhưng trong lòng hai ông bà cụ không được thoải mái.

Nhưng Lương Xảo cam tâm tình nguyện làm vợ bé cho người ta, hai ông bà chẳng thế làm gì.

Nghe nói con gái là người giàu nhất trong nước, có sản nghiệp toàn thế giới rồi, là nhân vật lớn, ra quyết định thế nào cũng phải có lý.

Liễu thị trưởng trong lòng hổ thẹn nhưng không thể không tới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui