Trùng Sinh Chi Nha Nội

Lăng Nhã cứ rầu rĩ, cho dù có Liễu Tuấn ở bên cạnh vẫn không vui, đó là chuyện cực kỳ hiếm thấy trước kia.

Trong căn phòng xa hoa của khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn dựa vào ghế sô pha hút thuốc, Lăng Nhã khoanh tay trước ngực đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt đầy vẻ phiền não.

Vì Liễu Tuấn và Lăng Nhã đều công tác ở tỉnh, nên cô không an bài nhà ở thủ đô, không phải vấn đề tiền mà là lâu lắm mới về thủ đô một chuyến, lại phải quét dọn mất nửa ngày, chỉ nghĩ thôi đã thấy nản, không bằng ở trong khách sạn cho tiện.

Liễu thị trưởng lần này về kinh không phải vì chuyện nhà của Lăng Nhã, mà là vì con đường cao tốc Ngọc Tiềm, Thai Duy Thanh sau lần triệu kiến Liễu Tuấn đó liền im hơi lặng tiếng, sử dụng tác phong cũ hắn dùng với Liễu Tuấn, để y tự giải quyết.

Có điều Liễu Tuấn không cho rằng Thai Duy Thanh cố ý làm khó y, làm con đường cao tốc này không phải chỉ có lợi cho Ngọc Lan hay Tiềm Châu, mà có rất nhiều lợi ích cho chính Thai Duy Thanh, dù sao hắn là tỉnh trưởng thành tích kiến thiết kinh tế trực tiếp liên quan tới hắn.

Chỉ riêng tăng thêm 200 km đường cao tốc, trong quan trường chú trọng con số này, đó là thành tích rất lớn.

Phiền não chủ yếu của Thai Duy Thanh là không có tiền.

7,8 tỷ đối với nền tài chỉnh tỉnh không dư dả gì là một con số rất lớn.

Liễu Tuấn hiểu chỗ khó của hắn, chủ động chạy tới thủ đô tìm viện trợ, hạng mục lợi cho người dân này có hi vọng kiếm được tiền từ tài chính quốc gia. Đương nhiên thao tác khá phúc tạp, trước tiên là phải lập được thành hạng mục ở các cơ quan hữu quan, sau đó mới đưa lên được bàn làm việc của người phụ trách ở quốc vụ viện, tiếp đó mới là vấn đề cấp tiền.

Quan hệ của Liễu nha nội ở các bộ ủy ban quốc gia không phải tầm thường, nhiều năm tạo dựng quan hệ, chỉ riêng quan viên cấp ti đã có mấy chục người, nhìn qua có quan hệ không tệ với Liễu nha nội, dù là cán bộ cấp bộ thì Liễu nha nội cũng quen không ít, các vị quan kinh thành rất coi trọng vị nha nội tiền đồ vô hạn này, Liễu nha nội muốn kết giao, bọn họ không ai dám làm cao chọc giận Liễu nha nội.

Không ngờ Liễu nha nội vừa đặt chân tới Kinh Thành thì Lăng chủ nhiệm cũng theo sát gót.

Thấy Lăng Nhã mày nhíu chặt, Liễu Tuấn chỉ đành từ chối lời mời xã giao , chuyên môn tới bầu bạn với cô.

Dưới ánh đèn nê ôn nhu hòa, khuôn mặt diễm lệ vô song của Lăng Nhã cho dù mang vẻ không vui rõ ràng vẫn khó che lấp được sức dụ hoặc kinh người, nhìn Lăng Nhã để chân đất đi tới đi lui, khóe miệng Liễu nha nội cong lên, tựa hồ thấy hết sức thú vị.


- Anh, anh... Người ra buồn chết đi được mà anh còn cười.

Lăng Nhã cho dù lòng buồn bực bất an nhưng vẫn chú ý tới thần sắc của Liễu Tuấn, thấy y lộ ra nụ cười ám muội như thế, không khỏi nhướng mày hờn dỗi.

Liễu thị trưởng càng cười vui vẻ.

Lăng Nhã buồn phiền là bởi vì chuyện của em trai cô Lăng Thao, Lăng Thao vừa du học trở về, học công nghệ phần mềm.

Ban đầu Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh cho con đi du học không phải là nghành nghề này, không ngờ Lăng Thao ra nước ngoài rồi tự ý chuyển sang học làm phim hoạt hình và phần mềm trò chơi, lại còn giấu cha mẹ cho tới tận khi học thành tài về nước, vợ chồng Lăng Quân Khánh mới biết là bị con trai lừa cho một vố.

Chuyện này làm cho Lăng Quân Khánh tức tới mức mấy ngày liền ăn cơm không ngon.

Lăng Thao từ nhỏ thông minh hiếu học, vợ chồng Lăng Quân Khánh gửi gắm hi vọng lớn vào tương lai cua hắn, Lăng Quân Khánh càng hi vọng con trai kế thừa y bát của mình, sau khi học xong vào chính giới, tiếp tục giương cao ngọn cờ nhà họ Long.

Học cái thứ "không đàng hoàng" cũng được đi, ít nhiều thì cũng có bằng cấp, với mối quan hệ của nhà họ Lăng, kiếm cho Lăng Thao một chức vị không phải là vấn đề, chỉ cần Lăng Thao đứng vững chân rồi về sau còn có ai để ý là Lăng Thao học chuyên ngành gì? Trong nhân viên công tác ở cơ quan quốc gia thiếu gì người làm việc không đúng nghành học, thậm chí có thể nói là tuyệt đại bộ phận là thế.

Nếu muốn làm đúng nghành học thì chỉ có vào xí nghiệp hoặc cơ quan nghiên cứu.

Nói ra chỉ cần Lăng Thao có cái bằng thạc sĩ là đủ rồi, làm việc ở cơ quan quốc gia, có thể tiến bộ hay không chủ yếu dựa vào các mối quan hệ vận dụng ra sao, về điểm này Lăng Quân Khánh rất tự tin.

Hiện giờ ông ta rất có tiếng nói ở trong bộ.

Ai chả biết lão Lăng được phó thủ tướng coi trọng, thêm vào Lăng Quân Khánh đúng là rất có năng lực, dần dần nổi lên cũng là điều hợp lý.

Kết quả Lăng Thao hoàn toàn không có hứng thú gì với việc tòng chính, dứt khoát từ chối ý kiến của cha mẹ, tuyên bố muốn mở công ty làm ông chủ, lập nên sự nghiệp của riêng mình, trở thành tỷ phú.


Đứa con bất hiếu ngỗ nghịch như thế thiếu chút nữa làm Lăng Quân Khánh tức tới té xỉu, run giọng rống lên với con trai: Xéo.

Lăng Thao tuổi trẻ khí thịnh cũng chẳng vừa, phất tay bỏ đi, Lăng Nhã biết được tin liền bay về nhà, nhớ tới Liễu Tuấn tới thủ đô trước một ngày, liền gọi điện thoại cho y.

Gặp phải chuyện khó liền cầu viện Liễu Tuấn, sớm thành định thức tư duy của Lăng chủ nhiệm.

Vừa nhận được điện thoại, Liễu Tuấn tới ngay, tỏ ra có chút trọng tình nghĩa, Lăng Nhã rất hài lòng, không đợi Liễu thị trưởng thở lấy hơi, Lăng Nhã đã dốc hết phiền não của mình ra, ai ngờ người đáng ghét này đã không thở vắn thài dài cùng Lăng chủ nhiệm thì thôi, lại còn ung dung hút thuốc cười với vẻ dưng dưng.

Đúng là không thể chấp nhận được.

- Này, anh có ý gì thế hả? Vui mừng trên đau khổ của người khác! Anh là một kẻ xấu xa.

Thấy Liễu thị trưởng càng cười tợn, Lăng Nhã bực tức dẫm mạnh chân lên tấm thảm, đôi bờ môi dầy gợi cảm cong lên rất là bất mãn.

Liễu Tuấn cười hút thuốc, không chịu nói gì.

Lăng Nhã tức một hồi mà không thể làm gì, đột nhiên mắt sáng lên như nhìn thấy lục địa mới, tức thì tươi người như hoa đi nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn ngồi xuống, cười hì hì:
- Anh nhất định có kế hay rồi, phải không? Mau nói cho em nghe.

Liễu thị trưởng lắc đầu:
- Không có, anh thì có kế gì hay được chứ? Tục ngữ nói thanh quan khó quản việc nhà.


- Vậy sao anh còn cười.

Lăng Nhã không tin, kẻ này rất giỏi lừa người, trước kia mình bị y làm ra vẻ thâm trầm lừa mất, hiện giờ chìm đắm vào không thoát ra được.

- Anh cười vì trông em rất đáng yêu, ha ha ha ...

Liễu thị trưởng quả thực "vô sỉ" không ngờ lại cười lớn, còn đưa tay ra bẹo má Lăng Nhã, tựa hồ rất thích ý.

- Anh thật tồi tệ quá mức rồi.

Lăng Nhã tức sôi gan, không thèm nói nhiều vung nắm đấm nện xuống như mưa, dù sao da kẻ này dày như da trâu đánh thế nào cũng chẳng sao.

Không ngờ Liễu thị trưởng thuận thế nắm lấy hai tay Lăng chủ nhiệm tiếp đó một tiếng la hoảng, cả người cô nhấc bổng lên, tấm thân mềm mại bị Liễu thị trưởng ôm gọn.

Căn cứ vào thông lệ cũ, một khi Liễu thị trưởng ra tay là quyết không bỏ dở giữa chừng, vị trí mẫn cảm trên người Lăng chủ nhiệm không đâu thoát khỏi "ma chưởng" của y.

Có điều lần này có chút bất ngờ, Liễu thị trưởng chỉ ôm lây cô, đưa tay nắn bóp cặp mông tròn lẳn hoàn mỹ, còn không có hành động gì kế tiếp.

Lăng Nhã biết y thực chất thông cảm với hoàn cảnh của mình, không khỏi cảm động ôm lây cổ y, nói với vẻ làm nũng:
- Nghĩ cách cho em đi.

- Cách thì có , nhưng hơi tàn nhẫn một chút.

Lăng Nhã không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, hỏi lại:
- Tàn nhẫn ư?

Chuyện này hình như có gì liên quan tới hai chữ "tàn nhẫn".

- Đúng, chú Lăng và dì Lô không phải muốn Lăng Thao làm cán bộ sao? Lăng Thao không chịu, vậy chỉ có một cách là làm cậu ta không mở được công ty, mở cái nào đánh sập cái đó, chút tiền kiếm được khi đi du học của cậu ta thì chống đỡ nổi mấy hồi? Đợi hết sạch tiền rồi thì phải ngoan ngoãn về nhà thôi.

Liễu nha nội nói rất nham hiểm.

- Sao anh lại xấu xa như thế.
Lăng Nhã mắt tròn xoe, đầy vẻ "kinh sợ":
- Thế chẳng phải hại em trai em sao? Đả kích như thế quá mạnh! Không được, không được , em chỉ có một đứa em trai.

Liễu Tuấn cười:
- Hẹp lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu.

Lăng Nhã tức lắm, vặn mình muốn thoát khỏi lòng Liễu Tuấn.

Hai tay Liễu nha nội như cái kìm sắt, siết chặn eo Lăng Nhã, có có dãy dụa thế nào cũng vô dụng.

- Không hại nó thì hại ba mẹ em, em tự lựa chọn đi.
Liễu Tuấn chỉ thẳng ra bản chất.

Lăng Nhã tức thì nhụt chí, đây vốn là một lựa chọn hai đằng đều khó.

- Không có biện pháp nào tốt hơn hay sao? Ví dụ như làm công tác tư tưởng cho em trai em, để nó ngoan ngoãn hồi tâm chuyển ý, quay về cơ quan làm việc.

- Chơi âm mưu quỷ kế là sở trường của anh, còn về làm công tác tư tưởng, nói thật, bản lão gia không biết.
Liễu Tuấn cười ha hả trêu Lăng Nhã.

- Anh đó, anh đó, sinh ra đã là người xấu rồi.

Lăng Nhã lườm y một cái sắc lẻm, thần thái đáng yêu chết người, Liễu thị trưởng lòng xao động, hay tay vốn chỉ dừng ở eo cô bắt đầu hư hỏng tìm tới vị trí mẫn cảm.

- Không.
Lăng Nhã kinh hãi thét lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận