Trùng Sinh Chi Nha Nội

Liễu Tuấn không nói nữa liếc sang bên cạnh, Triệu Sư Phạm lập tức hiểu ý nói:
- An bài công việc cho mấy chục công nhân này không có vấn đề gì, sau khi đóng cửa các khu mỏ trái phép, khu mỏ quốc hữu mở rộng, cần nhiều công nhân mỏ thành thạo, trong thời gian ngắn có thể tiếp nhận 300-500 người.

Các thường ủy đều thở phào.

Công nhân mỏ không phải làm ầm ĩ muốn cơm ăn, muốn việc làm sao? Thế thì an bài vào mỏ quốc hữu làm công lâm thời, cả an toàn lẫn đãi ngộ đều tốt hơn, hẳn là bọn họ hài lòng rồi.

Hàn Húc tức lắm, nhìn thái độ của Liễu Tuấn và Triệu Sư Phạm đủ biết có tính toán trước, nhưng lại lại thờ ơ không chịu chủ động đứng ra xử lý, đợi khi chuyện náo loạn lên làm Hà Húc chạy đôn chạy đáo, bị lãnh đạo tỉnh ủy "răn dạy" mới thong thả đưa ra phương án giải quyết.

Hàn Húc cảm thấy trong lòng có ngọn lửa không có chỗ thoát, nếu là chuyện khác đã đành, nhưng chuyện này do Liễu nha nội cậu gây ra lại còn làm thế thì thật quá khinh người.
- Đồng chí Sư Phạm, chính phủ phải đưa ra một phương án hoàn chỉnh, vừa rồi Liễu thị trưởng chẳng phải nói có hơn nghìn công nhân mỏ thất nghiệp sao, chúng ta an bài công việc cho những quần chúng khiếu nại là cần thiết, nhưng các công nhân khác cũng không thể không ngó ngàng tới, để tránh về sau có sự kiện quần chúng lớn hơn, chính phủ phải có phương án hoàn chỉnh giải quyết rốt ráo chuyện này.
Hàn Húc nói rất nghiêm túc.

Không khí cuộc họp tức thì trở nên căng thẳng.

Rõ ràng Liễu Tuấn ngồi đây, Hàn Húc lại nói với Triệu Sư Phạm, sự bất mãn đã thể hiện rõ ràng rồi, chỉ kiêng kỵ thể diện nha nội mà chưa trở mặt thôi.

Trong suy nghĩ của Hàn Húc, hắn tuyệt đối có lý do tức giận.

Vốn chuyện nầy do Liễu Tuấn cậu gây ra vậy thì tự đi mà chùi đít.

Triệu Sư Phạm nhìn qua Liễu Tuấn, nhưng chỉ thấy Liễu thị trưởng ung dung uống trà, chẳng có thái độ gì.

- Vâng thưa Hàn bí thư.


Triệu Sư Phạm chỉ đành gật đầu.

Hàn Húc một lần nữa quét mắt qua các thường ủy, chậm rãi nói:
- Các đồng chí, đây là một bài học! Một bài học nghiêm trọng, chuyện này dạy chúng ta làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước, không được kích động.

Sắc mặt các thường ủy biến đổi, Yêy Hải Anh nhướng mày lên.

Hàn Húc lại còn muốn thừa cơ kiếm chuyện.

- Hàn bí thư, chuyện này cục khiếu nại xử lý có vấn đề.

Làm mọi người bất ngờ là không phải do Yêu Hải Anh nhảy ra phản bác lời của Hàn Húc, mà là Lê Mẫn Trung luôn trầm ổn, ánh mắt mọi người đều chiếu vào Lê Mẫn Trung, Hàn Húc càng ngẩn ra.

Vì Lê Mẫn Trung tuổi cao tư cách lão thành, bình thường Lê Mẫn Trung không tùy ý phát biểu ý kiến, ông ta đứng ra nói câu này rất có sức nặng.

Hồ Tri Vận cười nói:
- Bí thư Mẫn Trung, cục khiếu nại xử lý việc này rất tốt, lần nào cũng khống chế được sự việc, không để mở rộng thêm.

Thường thì bí thư thành ủy không tiện tranh luận với cấp dưới trong cuộc họp, Đổng Xương làm rùa rụt đầu nên chỉ có Hồ Tri Vận đứng ra thôi, kỳ thực hắn không thích làm tốt xung phong hãm trận tí nào, nhưng tình thế bức bách chỉ đành làm vậy.

Lễ Mẫn Trung nói:
- Lang Khả Cúc chỉ ba phải, nếu như hắn giải quyết vấn đề thì làm sao quần chúng kéo lên tỉnh chặn cửa chỉnh phủ?


Hồ Tri Vận hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng tươi cười nói:
- Cục khiếu nại chỉ là đơn vị điều hòa, không có quyền lực an bài mà.

Lê Mẫn Trung lạnh nhạt nói:
- Vậy thì hắn phải báo cáo với chính phủ và thành ủy để đưa ra phương án giải quyết, hắn đã báo cáo với ai chưa? Tự cho rằng đối phó qua quít quần chúng là xong việc, phòng khiếu nại thăng cấp, Lang Khả Cúc làm việc vẫn ba phải. Ý nghĩa việc thành lập cục khiếu nại ở đâu?

Các thường ủy sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Dưới tình huống bình thường, Lê Mẫn Trung không tỏ thái độ kịch liệt như thế?

Mặc dù Lang Khả Cúc không phải thường ủy, nhưng dù sao cũng là cán bộ cấp phó sở ngang với Lê Mẫn Trung, trước mặt thường ủy nói không giữ thể diện chút nào như vậy, có thể thấy Lên Mẫn Trung tức giận thật rồi.

- Bí thư Mẫn Trung nói rất đúng, nếu như Lang Khả Cúc kịp thời báo cáo chuyện này, không tự chủ chương lừa quần chúng đi cho xong việc, thì không xảy ra chuyện này hôm nay.

Không hỏi cũng biết đây là đồng chí Yêu Hải Anh rồi, hơn nữa ngôn từ càng kịch liệt hơn, Lê Mẫn Trung nói là "đối phó qua quít" còn cô ta dùng luôn chữa "lừa".

Triệu Sư Phạm tiếp lời:
- Cục khiếu nại xử lý vẫn đề này đúng là không thỏa đáng, bỏ mặc quần chúng, chính phủ không nhận được bất kỳ báo cáo nào của cục khiếu nại cả.

Sắc mặt Hàn Húc tức thì tối đi vài phần.

Sao tôi mới nói Liễu Tuấn một câu các người đã tràn lên như ong vỡ tổ rồi? Chẳng lẽ Liễu Tuấn thành thần rồi, không ai được đụng vào?


Nghĩ tới đây Hàn Húc bất giác liếc qua phía Liễu Tuấn.

Liễu thị trưởng sắc mặt bình tỉnh, chẳng hề có ý gây sự, thấy thế Hàn Húc càng bất an, lời ra tới miệng nuốt trở lại.

Để xem các người còn muốn nói thế nào nữa.

Yêu Hải Anh đã lên tiếng thì thường không nói một hai câu mà xong được, mà phải nói cho hả hê mới thôi, nên mặc kệ sắc mặt của Hàn Húc, tiếp lời Triệu Sư Phạm luôn:
- Cục khiếu nại xử lý việc này khiến tôi có cảm giác đang thực hiện trình tự.

Câu này phát ra khỏi miệng khiến khuôn mặt bình tĩnh của Liễu Tuấn cuối cùng có chút xao động, tựa hồ có chút kinh ngạc, có điều nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

- Quần chúng tới gây chuyện lần nào, cục khiếu nại lừa về được lần ấy cho rằng đại công cáo thành rồi, kỳ thực vấn đề chẳng được giải quyết, quần chúng sẽ lần lượt làm sự kiện thăng cấp, theo lý mà nói, Lang Khả Cúc là một cán bộ kinh nghiệm, phải nhận thức được điều này chứ?
Giọng nói bén nhọn của Yêu Hải Anh lần nữa kích thích mọi người.

Miệng Liễu Tuấn thoáng qua nụ cười, Yêu Hải Anh quả nhiên không uống là lãnh đạo cán bộ nhiều năm, nhìn một cái là nắm ngay được bản chất sự việc.

Hơn nữa đừng thấy Yêu Hải Anh nói chuyện không biết kiêng kỵ gì, thực chất rất có chừng mực, mặc dù nói Lang Khả Cúc cố ý thực hiện trình tự khiến sự việc diễn biến xấu, tuy nói rất mập mờ, nhưng ý tứ rõ ràng.

Các thường ủy khác hiển nhiên đã nghe ra, tư tưởng chủ đạo của bí thư Hải Anh rồi, sắc mặt tức thì trở nên nghiêm trọng, đây không phải là tranh luận bình thường, mà thực sự Yêu Hải Anh có ý đồ khơi mào đại chiến.

Giả sử chân tướng đúng như Yêu Hải Anh đã nói, Lang Khả Cúc cố ý làm sự miệng mở rộng là với mục đích gì? Công nhân mỏ sở dĩ khiếu nại là do mất công việc, nghĩ thêm một bước nữa là do Liễu Tuấn đóng cửa khu mỏ trái phép.

Chẳng lẽ Lang Khả Cúc muốn dựa vào quần chúng lên tỉnh gây chuyện để nhắm vào Liễu Tuấn.

Làm việc không được quá kích động, phải cân nhắc kỹ mới được.

Giống như lời Hàn Húc vừa mới nói.


Vấn đề là Lang Khả Cúc lấy đâu ra lá gan lớn như thế?

Trực diện khiêu chiến Liễu Tuấn, chỉ nghĩ thôi người ta đã rùng mình rồi. Ở Tiềm Châu có ai có gan đó, có năng lực đó? Hình như chỉ có Hàn Húc miễn cưỡng đủ tư cách, còn về Lang Khả Cúc, chỉ là trò cười.

Như vậy Hàn Húc thực sự định "khai chiến" với Liễu Tuấn sao?

Các thường ủy lòng nặng nề.

Nếu như Hàn Húc lựa chọn khai chiến toàn diện với Liễu Tuấn thật, thì nhất định là cơn sóng ngập trời, ai chả biết hai vị này không chỉ đại biểu cho bàn thân. Nếu Hàn Húc và Liễu Tuấn không có chỗ dựa lớn, thì hai lãnh đạo hàng đầu "giao chíến" đã đủ cho quan trường chấn động rồi.

Nhất thời các thường ủy đều nghĩ sâu thêm về vấn đề này, đó là vì sao Hàn Húc muốn khai chiến với Liễu Tuấn ở việc này? Chẳng lẽ được chỉ thị của lãnh đạo trên tỉnh?

Khỏi cần nói đó là Cù Hạo Cẩm rồi, nếu Cù Hạo Cẩm cho rằng có thể nạy Liễu Tuấn ra khỏi Tiềm Châu, tức là đại biểu thế cục cao tầng có khả năng sinh ra biến hóa, Cù Hào Cẩm cho rằng nắm chắc phần thắng.

Chỉ nghĩ tới hai cỗ thế lực chính trị cực lớn mà Liễu Tuấn và Cù Hạo Cẩm đại biểu, các thường ủy đều thầm kinh hãi.

Đấu tranh ở tầng cấp đó không phải điều bọn họ có thể suy đoán được, càng không thể dấn thân vào, một cán bộ phó sở nho nhỏ, bất cẩn một chút là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hội trường liền trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhắm mắt không nói.

Chuyện đã thành mẫn cảm như thế, trước khi lên tiếng phải cân nhắc cho kỹ.

Liễu Tuấn mỉm cười đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi nói:
- Phải nói rằng các đồng chí ở cục khiếu nại xử lý việc này khá đắc lực, chí ít thì hành động nhanh, đồng chí Lang Khả cúc có lẽ chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho lãnh đạo thành ủy, có thể độc lập giải quyết là tốt mà. Còn về phần phương pháp thiếu sót thì có thể tiếp tục cải tiến, tin rằng các đồng chí cục khiếu nại sẽ tổng kết bài học kinh nghiệm này. Tôi thấy chuyện cấp bách hiện nay là an bài công tác cho quần chúng khiếu nại, chuyện này chính phủ sẽ giải quyết thỏa đáng. Thị trưởng Sư Phạm hãy cùng đồng chí An Đông đưa ra một phương án khả thi, cùng Giang Thành và các khu huyện xung quanh nhanh chóng giải quyết việc này.

- Vâng thưa thị trưởng.

Lần này Triệu Sư Phạm đám dứt khoát hơn lúc trả lời Hàn Húc nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận