Tin tức trên quan trường luôn truyền đi nhanh nhất, còn nhanh hơn cả những chuyện nam nữ mờ ám, Hàn bí thư ở thôn Tương Gia thành cấp dưới của thị trưởng, nhanh chóng có người báo cáo tỉ mỉ cho Vu Hoài Tín.
Tất nhiên cán bộ gọi cú điện thoại này là thân tín của Liễu thị trưởng.
Cán bộ Liễu hệ đều biết chuyện như thế này mà nói trước mặt Liễu thị trưởng công đâu chẳng thấy, ngược lại còn sẽ bị Liễu thị trưởng phê bình nghiêm khắc.
Không chú ý tới đoàn kết mà.
Quần chúng phổ thông không biết bí thư và thị trưởng ai to hơn, chẳng lẽ các cán bộ cũng không rõ? Tuyên truyền uy tín Liễu thị trưởng trong dân gian che lấp Hàn bí thư có tác dụng gì? Truyền tới tai các lãnh đạo không biết các lãnh đạo nghĩ thế nào nữa.
Thể diện của bí thư phải chú ý.
Cho nên điện thoại liền gọi cho Vu Hoài Tín.
Vu Hoài Tín đương nhiên sẽ báo cáo tình huống này cho Liễu Tuấn, đó là chức trách cơ bản của thư ký, nên chỉ hắn báo cáo sẽ không bị Liễu Tuấn mắng. Có điều khi Vu Hoài Tín báo cáo vẫn rất chú ý kỹ xảo.
Liễu Tuấn nghe nói thế thì cau mày lại rất không vừa ý, nhưng không mắng Vu Hoài Tín mà chỉ nói:
- Lời thế này bảo bọn họ sau này không tùy tiện truyền bá.
Vu Hoài Tín gật đầu.
Kỳ thực cả hai đều biết chuyện như thế này không ngăn cản được, trong lòng quần chúng tự có cán cân.
Yêu Hải Anh sau khi nói nói thì không tốt tính được như liễu Tuấn, cười thích thú trong văn phòng, miệng còn rủa thầm mấy câu.
Ai bảo thích làm ra vẻ, giờ thì mất mặt chưa?
Đoán chừng Hàn Húc cũng rất hối hận, Tiềm Châu lớn như thế đi đâu không đi lại đi tới thôn Tương Gia, đúng là tự chuốc lấy khổ.
Liễu Tuấn mỉm cười, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Bí thư Hải Anh, phải chú ý đoàn kết.
Yêu Hải Anh gật đầu, nếu Hàn Húc nói với cô ta câu này, Yêu Hải Anh dứt khoát không phục cho rằng Hàn Húc làm bộ, nhưng Liễu Tuấn nói thì cô ta phục, y thể hiện cho mọi người thấy được cách cục của một lãnh đạo lớn.
Hàn Húc gây ra chuyện cười tuy hả giận, nhưng bí thư Hải Anh càng chú ý tới chuyện làm sao chia quả ngọt hơn.
Một trái quả lớn như thế để Hàn Húc ăn hết một mình, bất kể như thế nào Hải Anh cũng khó nuốt cơn giận này.
Liễu Tuấn hiển nhiên hiểu rõ mục đích chuyến viếng thăm này của Yêu Hải Anh, tuy nói kinh tế Tiềm Châu đi lên tất cả thành viên trong ban đều có thành tích, nhưng là phó bí thư đảng ủy Yêu Hải Anh vẫn để ý tới thành tích công tác kiến thiết đảng hơn.
Mọi người đều biết Liễu Tuấn rất bảo vệ cấp dưới, một số vinh dự và thành tích còn chủ động nhường cho cấp dưới, đó là cơ sở để cán bộ được đề bạt trọng dụng, Liễu thị trưởng dùng người luôn chú trọng tài đức vẹn toàn, không phải chỉ biết vận dụng thủ đoạn không mà thôi.
Yêu Hải Anh nhìn Liễu Tuấn đầy mong mỏi.
Nhưng bí thư Hải Anh không tiện mở miệng.
Cô ta cũng biết, Hàn Húc tham ăn khó coi như vậy là đã không để ý tới cách nhìn của người khác rồi, nhất là sẽ không quan tâm tới mong muốn của bí thư Hải Anh, nhưng chuyện này mà Liễu Tuấn đi đề xuất với HÀn Húc có khác nào chỉ trích hắn không biết điều.
Ai chẳng thích sĩ diện.
Hàn Húc yếu thế cũng không thể ngang nhiên bắt nạt.
Còn Yêu Hải Anh hay người khác đề xuất với Hàn Húc càng không thể, ở Tiềm Châu trừ Liễu Tuấn ra không ai khác dám công khai khiêu chiến với quyền uy của Hàn Húc.
Hàn Húc không đủ sợ nhưng Cù Hạo Cẩm tuyệt đối không dễ chọc.
Có điều Yêu Hải Anh vẫn hi vọng Liễu Tuấn có thể nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ.
Liễu Tuấn chỉ uống trà, không vội tỏ thái độ.
Nghiêm Phi cũng nhìn ra Yêu Hải Anh muốn nhờ Liễu Tuấn giúp đỡ, liền đẩy hoa quả về phía Yêu Hải Anh nói:
- Bí thư Hải Anh ăn hoa quả đi.
Yêu Hải Anh vội cám ơn, cầm lấy một quả quít những không bóc vỏ ra ăn.
Liễu Tuấn trầm ngâm nói:
- Bí thư Hải Anh, công tác này là thành tích chung của toàn bộ thành viên trong ban thường ủy, tin rằng phóng viên của Nhân dân nhật báo sẽ có cân nhắc toàn diện.
Yêu Hải Anh không tin lắm vào những lời quan cách của Liễu Tuấn, nghe thế đưa mắt lên nhìn y, thấy Liễu Tuấn vẻ mặt rất chắc chắn tựa hồ có tính toán, Yêu Hải Anh liền yên lòng.
Thường chuyện không nắm chắc mười phần Liễu Tuấn không nói như thế.
Chẳng lẽ Liễu thị trưởng còn sai phái được cả phóng viên Nhân dân nhật báo?
Yêu Hải Anh tính cách thẳng thắn nhưng rất hiểu chuyện lập tức gật đầu không hỏi Liễu Tuấn thêm.
Ngày hôm sau phóng viên Nhật báo nhân dân chuyên đề phỏng vấn Yêu Hải Anh về tình hình kế hoạch tuyển chọn bồi dưỡng bí thư chi bộ nông thôn.
Yêu Hải Anh vui mừng lấy 120% tinh thần, nói tới 2 tiếng đồng hồ, phóng viên Nhật báo nhân dân múa bút như bay ghi toàn bộ lời nói của bí thư Hải Anh vào, còn luôn miệng nói lời cám ơn.
Tiễn phóng viên đi rồi Yêu Hải Anh không kìm được hưng phấn gọi điện cho Liễu Tuấn báo cáo, kích động động nói:
- Thị trưởng thật thần kỳ.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Không một ai biết rằng cả hai nhóm phóng viên thực chất đều do Liễu Tuấn thông qua bộ trưởng bộ truyên truyền Dung Bách Xuyên phái tới, cả Hàn Húc cũng không biết.
Còn về phần vì sao Liễu thị trưởng phái phóng viên xuống ca tụng Hàn bí thư thì chỉ có mình y mới biết.
Hiện giờ còn chưa tới lúc mở đáp án.
Trong con mắt các lãnh đạo Tiềm Châu, Liễu thị trưởng rất giữ quy củ, không đòi phân chia công lao kiến thiết đảng với Hàn bí thư, phóng viên chỉ vòng qua phỏng vấn Yêu Hải Anh rồi lại theo sát Hàn bí thư, không ngó ngàng gì tới Liễu thị trưởng.
Phóng viên Nhật báo nhân dân ở Tiềm Châu vài ngày rồi về thủ đô, tiếp đó viết một bài dài về công tác "tuyển chọn bồi dưỡng bí thư chi bộ nông thôn" ở Tiềm Châu, bài báo đầy lời hoa chữ gấm, đặc biệt nêu bật vai trò của bí thư Hàn Húc, y hệt với bài viết của phóng viên nguyệt san kiến thiết Đảng trước đó. Điều duy nhất khác biệt là trong bài báo này còn có một phần tương đối miêu tả thành tích và cống hiến của phó bí thư Yêu Hải Anh.
Đọc bài báo này Yêu Hải Anh hớn hở lại gọi điện cám ơn Liễu Tuấn, kỳ thực Yêu Hải Anh không tới mức "ngực to não teo" như thế, nhưng cô ta khôn khéo ở chỗ, bao nhiêu năm qua cô ta luôn để lại cho người ta ấn tượng không giữ được lời trong lòng, cho nên lúc này vội vàng gọi điện cám ơn Liễu Tuấn chẳng những không bị phản cảm mà còn làm Liễu Tuấn tín nhiệm cô ta hơn.
Lãnh đạo sử dụng cấp dưới mỗi người mỗi khác, cấp dưới lấy lòng cấp trên lại chẳng như thế sao?
Quan trường vốn là thế giới người ta suy đoán lẫn nhau.
Sự quan tâm của giới truyền thông với Tiềm Châu, với Hàn Húc vẫn chưa kết thúc, sau đó không lâu, không ngờ cả ĐTH TW cũng tỏ ra hứng thú với công tác kiến thiết cơ sở đảng của Tiềm Châu.
Sau lễ quốc khánh, đồng chí Hàn Húc nhận được điện thoại của ĐTH TW ở trong văn phòng, đồng chí bên ĐTH nói chuẩn bị làm một chuyên tin "mô hình công tác kiến thiết đảng nông thôn thời kỳ mới", giới thiệu Tiềm Châu. Chương trình tạm định trong 40 phút, mời Hàn bí thư và Hải Anh phó bí thư tới thủ đô quay tiết mục này. Vì tăng thêm độ tin cậy cho tiết mục ĐTH sẽ phái phóng viên tới Tiềm Châu quay phim bối cảnh cần thiết.
Hàn Húc đúng là mừng không sao tả siết, không phải vì được ĐTH TW coi trọng mà quan trọng nhất là đại hội toàn đảng lần thứ năm sắp mở, chỉ còn cách một tuần, nếu như tranh thủ được thời gian tiết mục này có thể được phát trên TV trong thời gian đại hội diễn ra, nói không chừng tất cả ủy viên TW và ủy viên dự khuyết TW đều có thể nhìn thấy.
Hàn Húc quá rõ ý nghĩa trọng đại cả việc này, gọi là cơ hội trăm năm khó gặp cũng không phải là quá.
Một cái bánh lớn.
Tuyệt đối có thể gọi là cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Hàn Húc vừa vui mừng cũng vừa có chút tiếc nuối, trừ hắn ra ĐTH TW còn mời thêm Yêu Hải Anh, tức là cái bánh này phải chia cho Yêu Hải Anh một phần, nếu như chia cho Hồ Tri Vận còn được, giờ chia cho người Hàn bí thư ghét nhấtt, đúng là có chút bực bội.
Nhưng ĐTH TW an bài như thế, Hàn bí thư không tiện nói thêm điều gì.