Trùng Sinh Chi Nha Nội

Lời này nói rất có lý.

Nhưng có một số việc căn bản không ngờ tới luôn xảy ra một cách bất thình lình, làm Liễu bí thư trở tay không kịp.

Buổi chiều ngày hôm đó Liễu bí thư vốn đang định tới cục quản lý cơ quan khảo sát một chút, Chương Thần Văn muốn dựa vào cái túi lớn của y, để nha môn nghèo khó kia có chút thu nhập thì Liễu Tuấn cũng phải dốc hết tài hèn.

Chương Thần Văn đối đãi với y không tệ, Liễu nha nội phải có báo đáp.

Mặc kệ cục phục vụ kinh doanh cái gì, Liễu nha nội muốn cho những sản nghiệp này mỗi năm tăng thêm vài ba chục triệu thu nhập là chuyện dễ dàng.

Không ngờ Liễu bí thư vừa rời khỏi văn phòng thì tiếng điện thoại dồn dập vang lên.

Liễu Tuấn cầm điện thoại ra xem, khóe miệng hiện ra nụ cười, là do Hà Thắng Lợi gọi tới.

Từ khi y tới kinh thành làm việc, đám bạn thân Hà Thắng Lợi Trình Tân Kiến cứ năm ba ngày lại mời y đi giải trí. Đương nhiên đã phần y làm chủ, bất kể là ở khách sạn Thu Thủy hay CLB Trường Thành, y đều có thẻ hội viên kim cương.

Cái thói xấu "ăn chực" này là thủ pháp đám Trình Tân Kiến thường dùng trên người Liễu nha nội, lần nào cũng hiệu nghiệm như thần. Không ngờ Hà Thắng Lợi con cháu danh gia vọng tọc, tài sản cả trăm triệu, cũng học chiêu này, khi làm thịt "dê béo" Liễu nha nội miệng cười tủm tỉm mắt không chớp lấy một cái.

Xem ra hôm nay Hà công tử lại buồn chán nghĩ tới cắt xẻo Liễu nha nội rồi.

- Ừ, tôi đây.

Liễu Tuấn thong thả ấn nút nghe.

- Liễu Tuấn, hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi.


Trong điện thoại thình lình truyền tới giọng nhớn nhác của Hà Thắng Lợi, tựa hồ xảy ra chuyện lớn rồi.

Liễu Tuấn tức thì nghiêm mặt lại.

Với con mắt thế gia vọng tộc mà xét, Hà Thắng Lợi thuộc loại con cháu không không ra gì, không cầu tiến bộ chỉ biết ăn uống chơi bời, là quan quân không chịu làm việc đàng hoàng.

Hà Đông Tiến mặc dù tiến bộ, nhưng cũng lắc đầu hận con không thành tài.

Nhưng đó chỉ là cái nhìn của những trưởng bối nhà họ Hà, còn đám bạn bé của Hà Thắng Lợi, hắn là nhân vật ghê gớm lắm rồi, giao du rộng có kiến thức, trong kinh thành, là công tử ca số một số hai, đại bộ phận đám nha nội hoàn khố ở thủ đô gặp Hà Thắng Lợi đều gọi một tiếng "anh Thắng Lợi".

Cùng với tuổi tác lớn dần, Hà Thắng Lợi cũng rèn nên khí độ đường đường của nhân vật lớn, Liễu Tuấn và hắn qua lại bao năm chưa bao giờ thấy hắn kinh hoàng như thế.

- Chuyện gì?

- Không kịp giải thích với cậu đâu, cậu mau tới CLB Quảng An, tầng ba đại sảnh Đế Vương nhanh, nếu không chị cả sắp giết người rồi.

Hà Thắng Lợi áp nhỏ giọng xuống nói gấp.

Lần này dù Liễu nha nội có trấn định hơn người cũng không khỏi thất kinh.

Hà Mộng Doanh sắp giết người!

Hơn nữa lại là ở CLB Quảng An, địa bàn của Cao Tương Hoành.

Hà Mộng Doanh sắp giết ai? Chẳng lẽ là giết Cao Nhị?


Không nghe qua hai bên có xung đột kịch liệt gì, thường ngày hai bên là đối thủ cạnh tranh trên thương trường có xung đột là rất bình thường, sao đột nhiên mâu thuẫn gay gắt tới mức muốn giết người?

Hà đại tiểu thư hiện giờ thân phận ra sao, nếu vì tiền mà giết Cao Nhị thì đúng là vô lý. Rốt cuộc chuyện gì khiến Hà đại tiểu thư phẫn nộ đến thế.

Hà Thắng Lợi chỉ nói được mấy câu như thế có thể thấy tình hình ở hiện trường vô cùng căng thẳng, Hà Thẳng Lợi phải đi trông chừng Hà Mộng Doanh, đề phòng chị cả giết người thật.

Liễu Tuấn không chút do dự, lên xe vội vàng nói:
- Tới CLB Quảng An, tốc độ nhanh nhất.

Kha Khải Phàm ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, vẻ bất an thoáng qua trên mặt, cho dù hắn theo Liễu Tuấn chưa lâu, nhưng khí độ trầm ổn vô cùng của Liễu Tuấn làm hắn khâm phục không thôi.

Lãnh đạo lớn đều như thế.

Hôm nay rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì khiến cả Liễu bí thư cũng không bình tĩnh được?

Lái xe không nói một lời, nhấn ga chiếc Audi gầm lên phóng đi như một mũi tên.

Sau khi tới CLB Quảng An, Liễu Tuấn vừa mới xuống xe thì một tiếng phanh xa cực kỳ chói tai vang lên sau lưng, Liễu Tuấn quay đầu lại nhìn thì thấy mấy chiếc xe jeep quân dụng phanh két lại ở phía xa, mấy chục quân nhân cao lớn từ trên xe nhảy xuống, hơn nữa đều cầm tiểu liên.

Những quân nhân này đều mặc đồ ngụy trang, quanh người còn giắt súng lục, lựu đạn, dao găm, sát khí đằng đằng, nhìn một cái là biết ngay chiến sĩ tinh anh.

Hơn hai mươi người này vừa xuống xe, không cần chỉ huy lập tức chiếm cứ địa hình có lợi, cầm vũ khí sẵn sàng chiến đấu.


Liễu Tuấn không khỏi cau mày, thấp giọng quát:
- Cao Đức Thịnh, có chuyện gì thế?

Thì ra cầm đầu những chiến sĩ này là Thượng tá Cao Đức Thịnh, người quen của Liễu Tuấn. Cao Đức Thịnh đảm nhận đại đội trưởng đại đội đặc chủng quân khu thủ đô.


Lúc này Cao Đức Thịnh lúc này cùng một đám đội viên đội đặc chủng như hổ như sói xuất hiện ở CLB Quảng An không nghi ngờ gì là đã được Hà đại tiểu thư gọi tới.

Nhìn cảnh này trước tiên Liễu Tuấn thở phào, bất kể thế nào Hà đại tiểu thư còn nhớ tới gọi viện binh, như vậy tình hình ở đại sảnh Đế Vương trên lầu ba không tới mức quá tồi tệ, ít nhất Hà Mộng Doanh còn chưa ra tay giết người.

Cũng may mà mình tới kịp thời nếu không thì đám chết tiệt to gan lớn mật này cầm súng xông lên lầu không biết sẽ gây ra chuyện gì. Hà Mộng Doanh tính cách ưa ồn ào phá phách, còn Cao Đức Thịnh thì chưa bao giờ biết chữ "sợ" viết như thế nào. Hai người này gộp lại một chỗ bất kể xảy ra chuyện gì cũng không lạ.

Cho dù có rỡ CLB Quảng An, đánh cho Cao Nhị mềm xương từ chân tới đầu cũng là chuyện bình thương.

Còn về hậu quả ra sao thì mặc xác.

Đó là tác phong của nha nội chính cống.

Cao Đức Thịnh hiển nhiên cũng không ngờ rằng sẽ gặp Liễu Tuấn ở đây, ngẩn ra một hồi rồi chạy tới kính lễ.

Trước kia khi ở khu Trường Hà, Liễu Tuấn vừa tới nhậm chức là cán bộ phó sở, Cao Đức Thịnh còn từng là cấp trên của Nghiêm Minh, nên không khách khí với y như vậy. Cùng với địa vị Liễu Tuấn lên cao, thái độ Cao Đức Thịnh theo đó mà sinh ra biến hóa, hiện giờ y là cán bộ cấp phó bộ, Cao Đức Thịnh phải dùng lễ giành cho thủ trưởng đối đãi với Liễu Tuấn..

- Báo cáo Liễu bí thư, chúng tôi phụng lệnh tới xử lý mấy phần tử xấu.
Cao Đức Thịnh nghiêm trang nói.

Liễu Tuấn không khỏi vừa tức mình và buồn cười.

Coi hắn báo cáo kìa.


Không ra thể loại gì cả.

- Các đồng chí phụng lệnh của ai? Hiện giờ là thời đại chiến tranh à? Hồ đồ! Bảo lính của đồng chí lập tức quay lại xe, ngồi yên đó, không có việc gì đừng xuống đi lung tung, đồng chí bảo hai người đi cùng tôi, đừng có tùy tiện động tay động chân đấy, hiểu chưa?

Chuyện quá khẩn cấp, Liễu Tuấn cũng không kịp khách khí gì với Cao Đức Thịnh, trực tiếp ra lệnh. Cao Đức Thịnh cũng không phản bác, lập tức chấp hành.

Sau khi tới thủ đô, Cao Đức Thịnh qua lại mật thiết với nhà họ Hà và Hải Hướng Quân hơn nhiều, tất nhiên cũng dần biết được ảnh hưởng của Liễu Tuấn với nhà họ Hà, đây là người có thể đánh cờ với Hà lão gia tử, ngồi ngang hàng trò chuyện với Hà chủ tịch.

Cho dù binh lính của đội đặc chủng không ầm ầm xông vào, bảo vệ của CLB bộ Quảng An đã náo loạn, các cô tiếp tân chạy mất hút không thấy bóng dáng đâu, trên mặt đất còn sót lại một cái giày cao gót, không biết là cô gái kia có bị trẹo chân hay không?

Đám bảo an cho dù hoảng loạn vẫn có trách nhiệm nghề nghiệp, mười mấy tên lấp kín cửa đại sảnh, khẩn trương nhìn ra ngoài.

Liễu Tuấn đi tới cửa, đám bảo vệ bấc giác lùi lại một bước, khẩn trương nhìn y, tựa hồ đang do dự xem có nên nhường đường không?

Liễu Tuấn lạnh nhạt đáp:
- Tôi không tới gây chuyện, tôi tới giải quyết vấn đề, mời các anh tránh ra.

Bảo vệ thấy y ngăn cản đám người Cao Đức Thịnh cho nên cũng tin vài phần, nhất thời không quyết định được, đưa mắt nhìn nhau, một người có vẻ như kẻ cầm đầu đứng ra lấy dũng khí nói:
- Xin hỏi ngài là ai?

Liễu Tuấn cau mày, tình huống chưa rõ, không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài, nếu không để truyền đi không ổn.

Cao Đức Thịnh ở bên cạnh đi tới quát:
- Tránh ra, đừng rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt.

Bảo vệ giật bắn mình, liếc nhìn hai chiến sĩ như hung thần đằng sau lưng hắn hít một hơi lạnh, do dự một chút rồi nhường đường.

Liễu Tuấn gật đầu, đi lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận