Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên, giải vây cho Liễu bí thư.
- Tổng giám đốc, thời gian hẹn khách đã tới, phó giám đốc Thành đang đợi ở bên ngoài.
Thư ký là một thiếu phụ chừng ba mươi đang độ rực rỡ, dung mạo tầm trung mang chút “mùi” sách vở, ánh mắt tò mò đảo qua người Liễu Tuấn, hiển nhiên bất kỳ ai trên quan trường cũng hứng thú với vị cán bộ cấp phó bộ trẻ nhất này.
Tích tắc thư ký đi vào, Bạch Dương đã ngồi thẳng dậy khôi phục uy nghiêm đoan trang, bình thản nói:
- Mời giám đốc Thành vào.
- Vâng.
Thư ký cung kính đáp lời đẩy cửa ra ngoài.
- À, giám đốc Bạch có khách, tôi xin cáo từ trước.
Liễu bí thư như được đại xá, vội vàng co cằng bỏ chạy.
Nhận điện thoại của Hà Mộng Doanh trước mặt Bạch Dương khẳng định là không ổn, nhưng hoàn toàn bỏ Hà đại tiểu thư qua một bên cũng rất nghiêm trọng, giờ có cơ hội tốt như thế, Liễu bí thư không thừa cơ bỏ chạy còn đợi tới bao giờ.
Nhìn theo bóng lưng của tiểu ngoan đồng, trên mặt chị Bạch Dương hiện ra vẻ phức tạp.
Tới bái phỏng là phó giám đốc Thành xếp thứ hai trong ban, trợ thủ số một của Bạch Dương, mặc một bộ đồ tây, người tầm trung, nụ cười sáng lạn, ở gian ngoài thấy Liễu Tuấn liền gật đầu chào.
Nếu bình thường Liễu Tuấn khẳng định dừng lại hàn huyên vài câu, hắn là trợ thủ của Bạch Dương, tìm hiểu thêm cũng tốt. Có điều hôm nay Liễu nha nội thực sự không có thời gian, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng ra cửa.
- Vị nào thế?
Lão Thành nhỏ giọng hỏi thư ký của Bạch Dương.
- Liễu Tuấn, Liễu bí thư của TW đoàn.
Lão Thành tức thì ngẩn ra không nói được gì, không ngờ đó là công tử của phó thủ tưởng, quan viên trong thể chế, nhất cán bộ phụ trách xí nghiệp TW có ai chẳng muốn có chút giao tình với Liễu công tử? Hiện giờ không ngờ đi qua ngay trước mắt mình mà chào một tiếng cũng không có.
Lảo Thành thầm trách móc bản thân, còn Liễu bí thư hoàn toàn không để ý, vội vàng đi ra ngoài ấn núi nghe.
- Ở đâu đó?
Trong điện thoại truyền tới giọng lười biếng của Hà đại tiểu thư.
Liễu Tuấn theo thói quen nhin đồng hồ, thường thì vào giờ này Hà đại tiểu thư vừa mới ngủ dậy, có khi còn đang nằm lỳ trên giường, Hà đại tiểu thư luôn có yêu cầu rất cao với giấc ngủ.
- Đi làm.
Liễu bí thư đáp đơn giản, vốn muốn thêm vào một câu "biết còn cố hỏi", lời tiếng miệng lại nuốt vào.
- Hi hi, đi làm? Làm ở Cty Cửu Châu à?
Hà đại tiểu thư lập tức chỉ ra vị trí của Liễu bí thư.
Liễu bí thư dù vô số lần lãnh giáo bản lĩnh đặc công KGB của Hà đại tiểu thư nên không còn lạ gì nữa, chỉ cần điện thoại không nói tiếng nào.
- Chị Bạch Dương của cậu hôm nay chính thức nhậm chức, chị đoán ngay cậu ở đó, cậu mà không tới mới là lạ.
Hà Mộng Doanh chẳng để ý tới sự xấu hổ của Liễu bí thư, vẫn uể oải nói với giọng trêu ghẹo, không hề có chút giận dỗi nào:
- Ha, dám nhận điện thoại của chị trước mặc Bạch Dương, Liễu bí thư ngày càng lớn gan rồi.
Liễu Tuấn không nói nhưng khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Bất kể thể nào Hà điệp viên không gì không biết cũng có một lần nhầm lẫn.
Ai ngờ Hà Mộng Doanh nói ngay:
- Á, chị đoán ra rôi, cậu nhất định không có gan lớn như thế, chắc chắn là ra khỏi phòng làm việc của cô ấy rồi phải không?
Liễu bí thư bật cười:
- Hà đại tiểu thư liệu sự như thần, hơn cả Gia Cát Lượng, tại hạ bội phục.
- Đương nhiên! Cậu đừng mơ dấu diếm chị chuyện gì.
Hà Mộng Doanh dương dương đắc ý.
- Được rồi, đừng tự khen mình nữa. Nói đi, có chuyện gì thế?
- Cũng chẳng có chuyện gì, buổi trưa có thời gian không, ăn cơm cùng chị, chị có chút việc trao đổi với cậu.
Hôm nay giọng điệu của Hà đại tiểu thư không bình thường, dùng cả từ "trao đổi" trên quan trường rồi, vì câu này, Liễu bí thư phải nhận lời.
Xem xem Hà đại tiểu thư có việc gì quan trọng muốn "trao đổi" với Liễu bí thư.
Cơm không ăn ở CLB Trường Thành mà ở ổ ái tình của hai người cách đó không xa. Đương nhiên Hà đại tiểu thư quyết không chịu xuống bếp, cho dù cô có xuống bếp, Liễu bí thư cũng quyết không chịu ăn.
May mà cách CLB Trường Thành không xa, Hà đại tiểu thư gọi điện một cái là người ta chuẩn bị sẵn sàng mọi thư mang tới.
Đều là món ăn Liễu bí thư thích.
Hà đại tiểu thư hay trêu chọc Liễu bí thư thế thôi, khi phải quan tâm là không có chút qua loa nào cả.
Liễu bí thư múa đũa, ăn ào ào. Hà đại tiểu thư chỉ ăn nửa bát cơm là đặt bát đũa xuống, vừa uống canh vừa mỉm cười nhìn Liễu Tuấn ăn cơm.
Đợi Liễu bí thư vừa ăn xong, Hà đại tiểu thư châm ngay một điếu thuốc đưa tới. Liễu bí thư thong dong ngồi xuống ghế số pha vắt chân chữ ngũ, cốc trà đậm được đặt trước mặt.
Liễu Tuấn cười nói:
- Bỗng dưng ân cần ắt có mưu đồ lớn! Nói đi, em chấp nhận hết.
- Thực sự chuyện gì cậu cũng chấp nhận chứ?
Hà đại tiểu thư ngoẹo đầu nhìn y đầy hứng thú, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt như hồ ly, tựa hồ có người đang chui vào trong bẫy của cô.
- Đương nhiên.
Liễu bí thư không hề do dự.
Đã lâu lắm rồi Liễu bí thư chưa từng nói trước như thế, hôm nay không biết có chuyện gì Liễu bí thư lại trở nên phấn khởi khác thường.
- Vậy thì tốt quá rồi, cho cậu xem tấm ảnh này.
Hà đại tiểu thư đưa một tấm ảnh cho Liễu bí thư xem.
Liễu Tuấn nhận lấy, ảnh chụp một người đàn ông trung niên, chừng trên 40, trông khá đứng đắn, có chút văn nhã, có vẻ là nhân vật tinh anh, có điều Liễu Tuấn chưa gặp người này.
- Ừ, làm sao?
Liễu Tuấn nhìn Hà Mộng Doanh hỏi.
- Anh ấy họ Liễu, 42 tuổi, hiện giờ phó tổng giám đốc của tập đoàn khách sạn Thu Thủy chi nhanh Xingapo, quên ở đông bắc, ba năm trước ly dị, hiện giờ đang độc thân.
Hà đại tiểu thư giới thiệu sơ qua.
Liễu bí thư càng thêm ngạc nhiên, người này đâu có liên quan gì tới bọn họ, chỉ là một quản lý cao cấp của khách sạn Thu Thủy mà thôi, cần Hà đại tiểu thư giới thiệu trang trọng như vậy không?
- Ý chị là gì?
Liễu bí thư tựa hồ ý thức được tình hình có chút không hay, ngồi thẳng dậy mắt quắc lên nhìn Hà Mộng Doanh.
Hà đại tiểu thư lại khoanh tay trước ngực, ung dung ngồi xuống đối diện, vắt chân lên, chiếc xăng đan màu sửa đung đưa, vẻ mặt rất thản nhiên.
- Người này nói một cách nghiêm túc là vị hôn phu của chị, chịu định kết hôn với anh ấy vào tháng sau.
Hà đại tiểu thư nói hết sức nghiêm túc.
- Kết hôn? Hôm nay chị gọi em đến trao đổi chính vì việc này?
Liễu bí thư nhất thời còn chưa tỉnh lại.
- Đúng, chị muốn nghe cậu tham mưu, cậu thấy người này thế nào?
Hà Mộng Doanh nói rất tự nhiên, chẳng hề để ý tới vẻ mặt Liễu bí thư đã trở nên rất đáng sợ.
- Em chưa bao giờ bình phẩm về một kẻ sắp mất tích.
Liễu bí thư lạnh lùng nói, trong đôi mắt bắn ra ngọn lửa phẫn nộ.
Hà đại tiểu thư không hiểu hỏi:
- Mất tích? Anh ấy đang yên lành sao lại mất tích.
Liễu Tuấn cười lạnh:
- Hắn vốn đang yên lành, lại tự tìm lấy cái chết thì không trách được người khác. Hiện giờ em chính thức thông báo với chị, hủy bỏ hôn lễ kia đi, không có tân lang thì chị kết hôn cái gì?
Hà đại tiểu thư giật mình kinh hãi:
- Không phải chứ, Liễu Tuấn, cậu đừng quên thân phận của mình bây giờ, cậu không phải là Cao lão nhị.
- Cao lão nhị là cái chó gì.
Liễu bí thư đột nhiên chửi tục, đứng bật dậy nhìn Hà đại tiểu thư trừng trừng.
- Hắn dám tranh nữ nhân với em sao? Em băm hắn ra đi nuôi cá mập.
Liễu bí thư đằng đằng sát khí.
- Cậu nói thật? Cậu ác như vậy sao?
Hà đại tiểu thư co mình vào trong ghế sô pha, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn lộ vẻ sợ hãi.
- Đùa đấy.
Liễu Tuấn đột nhiên cười phá lên, còn cười rất súng sướng.
- Này, cậu cười cái gì? Chị sắp gả cho người ta rồi mà cậu còn cười.
Hà Mộng Doanh bất bình đứng bật dậy, dậm chân tức tối, rồi lập tức la hoảng:
- Ê, cậu làm cái gi..
Thì ra Liễu bí thư đột nhiên tới gần ôm lấy tâm thân mềm mại của cô, ném lên ghế sô pha, sau đó nhào bổ tới.
- Chị dám dấu diếm em! Gan không nhỏ đâu.
Liễu bí thư vừa xé y phục của Hà Mộng Doanh, vừa "nghiến răng nghiến lợi" nói.
- Đứng đắn một chút, đang nói chuyện nghiêm chỉnh đó.
Hà đại tiểu thư vùng vẫy.
- Đây mới là chuyện nghiêm chỉnh! Không phải chị muốn có con sao? Em không làm chuyện này thì con từ đâu chui ra?
Liễu bí thư cười lớn, chiếc áo ngủ bằng lụa của Hà Mộng Danh đã lả tả, lộ ra tấm thân đầy đặn trắng muốt, hai nụ hoa hồng ngạo nghễ nhô cao, đang khẽ nhún nhảy.
- Cậu, cậu biết rồi? Làm sao cậu biết?
Hà đại tiểu thư nói không rõ ràng nữa, lưỡi của cô đã bị Liễu Tuấn mút lấy, đương nhiên không nói rành mạch được.
- Hừ! Cái cách cũ rích này mà lừa được em à? Có điều chủ ý này không tệ, ít nhất che mắt được người khác.
Liễu bí thư cười ha hả:
- Đương nhiên, nếu không cần gì chị phải phí công tìm một người họ Liễu?
Hà Mộng Doanh đắc ý nói, có điều nhanh chóng chuyển thành tiếng rên rỉ.