Nam nhân trung niên mặt âm trầm đi tới chỗ hai chiếc xe dính chặt vào nhau, hỏi:
- Vệ Vũ Minh, con sao rồi?
- Ba, mau cứu con ra con bị thương rồi, cả người đau lắm.
Kẻ lớn tiếng chửi bới trong chiếc BMW nghe thấy âm thanh này tức thì mừng rỡ vô cùng, càng lớn tiếng kêu âm lên, nam tử trung niên nghe thấy tiếng con trai thì thầm thở phào.
Hẳn là không có gì đáng ngại lắm, ông ta gật đầu với một hán tử bên cạnh, người đó lập tức đi tới chiếc Citroën chuẩn bị mở cửa khởi động xe, tay hắn vừa mới chạm vào cánh cửa xe thì lập tức bị một bàn tay lớn giữ lấy, một nam nhân trung niên mặt lạnh băng toàn thân tỏa ra sát khí xuất hiện trước mặt hắn.
Chính là Ngụy Xuân Sơn.
- Làm gì thế.
Tên hán tử kia tức giận quát lớn, đồng thời lấy sức vùng tay ra, nhưng tay Ngụy Xuân Sơn như cái kìm sắt kịp chặt lấy cổ tay hắn, mặc cho hắn giãy dụa ra sao cũng vô ích.
Ào một cái, mấy tên đại hán xung quanh nam nhân trung niên kia ùa tới, hùng hổ nhìn Ngụy Xuân Sơn chằm chằm.
Ngụy Xuân Sơn chẳng thèm để ý.
Từ Văn Hòa từ trong đám đông đi ra, cùng với trợ thủ của Ngụy Xuân Sơn, ba người hình thành thế báo vây đám tùy tùng của nam nhân trung niên kia, có lẽ đám đại hán đó có chút thân thủ, nhưng đánh nhau với dân chuyên nghiệp Ngụy Xuân Sơn thì vẫn cứ thua là cái chắc.
- Buông ra! Không buông đánh chết mẹ mày.
Tên đại hán bị Ngụy Xuân Sơn nắm cổ tây nhớn nhác rống lên.
Ngụy Xuân Sơn cười lạnh tay tăng thêm sức, tên đại hán trông vạm vỡ hơn Ngụy Xuân Sơn kêu liên hồi, đưa tay trái nắm lấy tay phải, mồ hôi trên trán chảy ra suối.
Thấy cảnh này mấy tên đại hán có ý định ra tay đều dừng hết cả lại.
Nam nhân trung niên khẽ cau mày, đưa tay ra ngay thuộc hạ của mình lại nói với Ngụy Xuân Sơn:
- Tiên sinh, vì sao ngăn cảm chúng tôi cứu người? Con trai tôi bị thương trong xe.
Ngụy Xuân Sơn lạnh nhạt nói:
- Đây là hiện trường sự cố, phải đợi cảnh sát tới mới có thể động vào.
Nam nhân trung niên đang muốn nói thì Vệ Vũ Minh bị nhốt trong chiếc BMW lại rống lên:
- Ba, chính là thằng chó này lái xe đâm vào con, ba mau bào các huynh đệ chém chết nó đi.
Nghe lời nói đằng đằng sát khí này, Liễu Tuấn cau mày lại.
Sớm đoán được tên máu lạnh này không phải hạng tử tế gì, nhìn cảnh này có thể là lưu manh địa phương, chỉ thứ khốn kiếp hoành hành ngang ngược này mới dám đi xe đâm người, đâm xong còn muốn chèn lên mấy lần, như chỉ sợ người bị hại không chết.
Táng tận lương tâm đến thế là cùng.
Nghe thấy lời la hét của Vệ Vũ Minh, quần chúng xung quanh phẫn nộ, có một số người trẻ tuổi không nhịn được lên tiếng chửi bới.
Thấy đám đông phẫn nộ, nam nhân trung niên hơi biến sắc, quát:
- Câm mồm lại.
Tiếp đó đổi sắc mặt nói với Ngụy Xuân Sơn:
- Tiên sinh quý tính là gì? Đây tuy là hiện trường sự cố, nhưng dù sao cũng nên cứu người trước chứ?
Một tên tùy tùng của ông ta lên tiếng uy hiếp Ngụy Xuân Sơn:
- Này, mày biết khôn một chút! Có biết ai đang nói chuyện với mày không? Đây là giám đốc Vệ, Vệ nhị gia, biết không hả.
Vệ nhị gia trừng mắt nhìn tên tùy tùng, tựa hồ trách hắn lắm mồm.
Khí thế tỏa ra trên người Ngụy Xuân Sơn rõ ràng không phải lấy mấy cái tên ra mà dọa được.
Cam Khả Tuệ luôn theo dõi tình hình phát triển đột nhiên biến sắc, nhỏ giọng nói với Liễu Tuấn:
- Anh Liễu, em có nghe nói tới Vệ nhị gia rồi.
- Thế nào?
Liễu Tuấn hơi cau mày.
- Tên đầy đủ của ông ta là Vệ Côn Lôn, nghe nói là ông chủ thế giới ngầm thủ đô, từ đông bắc tới, ở thủ đô có rất nhiều sản nghiệp, dưới tay có gần trăm tên tay sai, nghe nói còn có lui tới với rất nhiều con cháu quan viên.
Cam Khả Tuệ giới thiệu sơ qua về Vệ Côn Lôn.
Liễu Tuấn mày giãn ra, khẽ gật đầu, chẳng hề để ý tới thân phận của Vệ Côn Lôn, một tên thủ lĩnh xã hội đen làm tay sai cho đám hoàn khố, đương nhiên cũng liên quan tới giao dịch khác, như cung cấp phục vụ tình dục, đây gần như là thủ đoạn thông dụng của tất cả thế lực xã hội đen kết giao với quyền quý.
Thế lực xã hội đen như thế không thành phố nào không có.
Liễu Tuấn suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra nói, dùng ngôn ngữ huyện Hương Dương, Cam Khả Tuệ nghe cứ ù ù chả hiểu gì.
Ngụy Xuân Sơn nói:
- Người trong chiếc BMW, có hiềm nghi cố ý giết người, phải đợi cảnh sát tới xử lý.
Trên mặt Vệ Côn Lôn thoáng qua vẻ ác độc, sát khi trong mắt ánh lên, khẽ giơ tay, đám tùy tùng của ông ta như nhận được ám thị gì đó, đưa tay sờ vào hông. Trời đã khá nóng, nhưng mấy tên đó vẫn mặc áo khoác, hông phồng lên, tựa hồ giấu vũ khí nào đó.
Có điều Vệ Côn Lôn đưa mắt nhìn đám đông xung quanh cánh tay giơ lên lại hạ xuống.
Dù sao đây là nơi dưới chân thiên tử.
Chính đang giằng co thì tiếng còi cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát mở cửa, bốn năm cảnh sát đi tới.
Chỉ huy cảnh sát nhìn qua hiện trường một cái rồi hỏi:
- Ai lái chếc Citroën này?
Ngụy Xuân Sơn nói:
- Tôi.
- Còn đi được không?
- Được.
Viên cảnh sát đó gật đầu, một cảnh sát đi theo lấy máy ảnh ra chụp từ nhiều góc độ khác nhau, đợi đồng nghiệp làm xong rồi, viên cảnh sát đó nói:
- Lái xe lui ra một chút, trước tiên cứu người đã rồi hẵng hay.
- Được.
Ngụy Xuân Sơn buông tay tên đại hán kia ra, hắn như được đại xa vội chạy sang một bên, xoa cổ tay liên tục có vẻ khá đau.
Ngụy Xuân Sơn lên chiếc Citroën khởi động xe lùi lại sau vài bước, không đợi cho cảnh sát lên tiếng, đám đàn em của Vệ Côn Lôn đã ào tới mở cánh cửa xe BMW biến dạng, đưa người trong xe ra.
Trong xe tổng cộng có hai người, một là Vệ Vũ Minh trông thô kệch mặc áo sơ mi hoa đeo chiếc dây chuyền vàng cực lớn trên cổ, tay có nhẫn kim cương , vẻ giàu xổi xuyên suốt từ trong ra ngoài, xuống xe liền hùng hùng hổ hổ.
Tên còn lại tuổi chừng như Vệ Vũ Minh, không ăn mặc hoa hoét, cũng không thô tục như Vệ Vũ Minh, đầu bị thương, mặt có vết máu trong khá nhếch nhác.
Có thể nhận ra Vệ Côn Lôn tựa hồ còn quan tâm tới người trẻ tuổi này hơn con trai mình, đi tới hỏi nhỏ vài câu, người trẻ tuổi kia lắc đầu, vẻ mặt rất phiền muộn, Vệ Côn Lôn thở phào rồi mới quan tâm tới vết thương của con mình.
Vệ Vũ Minh mặt không có máu, nhưng một cánh tay thì vắt vẻo, thi thoảng phải cắn răng, nhưng lại làm ra vẻ hảo hán trước mặt cha, luôn mồm nói:
- Không sao, chỉ gãy tay thôi.
Vừa nói vừa hung hăng nhìn Ngụy Xuân Sơn tựa hồ hận không thể nhảy vào cắn hắn vài cái.
- Tiên sinh, có chuyện gì xảy ra, nói đi.
Chỉ hủy cảnh sát mặt lạnh tanh nói với Ngụy Xuân Sơn.
Ngụy Xuân Sơn bình thản nói:
- Chiếu BMW này xô phải một người, còn chèn lên hai lần, chưa hết, lần thứ hai lần thứ hai có người ngăn cản cũng xô luôn, tôi thấy ngứa mắt lái xe cản nó lại.
Ngụy Xuân Sơn tính cách trầm mặc ít nói, lần này tình thế bắt buộc phải nói thêm vài câu đã là hiếm có lắm rồi.
Viên cảnh sát nghe thế cau mày, miêu tả một câu chuyện như thế thì quá đơn giản.
- Còn xô phải người? Người đâu?
Cảnh sát hỏi.
Liễu Tuấn gật đầu, viên cảnh sát này không tệ, quan tâm tới người bị thương trước.
Ngụy Xuân Sơn hất đầu vào vùng máu không xa đằng kia:
- Ở đó, vừa rồi xe cấp cứu đã đưa đi rồi.
Thấy vũng máu trải dài, lại nghe Ngụy Xuân Sơn miêu tả cỗ xe cán đi cán lại hai lần, đoán chừng người bị hại lành ít dữ nhiều rồi.
- Thế này, mấy vị theo tôi về chi cục khai báo.
Viên cảnh sát nghiêm túc nói với đám Ngụy Xuân Sơn, Vệ Vũ Minh.
- Này, anh bị ngu à? Có nhìn thấy tay tôi bị gãy không? Tôi phải tới bệnh viện trước.
Vệ Vũ Minh nghe thế liền bùng nổ, quát tháo viên chỉ huy cảnh sát, kẻ này ngang ngượng thành thói, một viên cảnh sát đoán chừng là đội trưởng đội giao thông chi cục cảnh sát thôi, sao để vào trong mắt.
Viên cảnh sát sầm mặt lại, có điều không lập tức lên tiếng, tựa hồ đang suy nghĩ.
Tên Vệ Vũ Minh này mặc dù đáng ghét nhưng chung quy bị thương thật, theo lý phải để hắn tới bệnh viện trước.
- Anh cảnh sát, tôi là Vệ Côn Lôn, đây là con trai tôi, nó bị thương tâm tình không tốt, mong anh thông cảm.
Vệ Côn Lôn không ngăn thằng con nổi điên, nói với viên cảnh sát với chút kiêu ngạo:
- Anh xem, nó đúng là bí thương cần vào bệnh viện, nếu anh không quyết định được, tôi có thể gọi điện cho Tôn cục trưởng.
Viên cảnh sát lại biến sắc, lập tức nở nụ cười:
- Thì ra là giám độc vệ, được mà, được mà. Thế này nếu con ông bị thương, thì nên tới bệnh viện xem sao.
Viên cảnh sát này thay đổi thái độ nhanh như thế có thể thấy đã nghe nói tới đại danh của Vệ Côn Lôn, xem ra tên Vệ Côn Lôn này đúng là có chút thế lực ngay cả cán bộ cảnh sát cũng quen tên.
Vệ Côn Lôn thấy viên cảnh sát này "thức thời" như thế mỉm cười vỗ vai hắn:
- Anh cảnh sát, quý tính là gì?
- Không dám nhận chữ quý, tôi họ Hùng.
Viên cảnh sát mỉm cười đáp.
- Anh Hùng , cám ơn anh, vài ngày nữa tôi tới bái phỏng, ha ha, chỉ là sự cộ giao thông bình thường thôi mà, Hùng cảnh sát xử lý công bằng nhé.
Vệ Côn Lôn quay sang con trai:
- Vệ Vũ Minh đi thôi, tới bệnh viện xem sao.
Thấy tình hình này quần chúng xung quanh vang lên những tiến xôn xao.
Vệ Côn Lôn và cảnh sát Hùng coi như không thấy.
Cam Khả Tệ mặt đỏ bừng bừng đang muốn lên tiếng thì một bàn tay lớn khẽ vỗ vai hắn hai cái, Cam Khả Tuệ quay đầu lại, thấy Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu