Cha của Trầm Nhiêu tên là Trầm Nguyệt Sơn, bốn mấy gần năm mươi, người tầm trung, mặt cũng tầm trung, mang theo vẻ lão luyện của người làm ăn, Trầm Nguyệt Sơn ở Đại Ninh, nhận được điện thoại cầu viện của vợ vội vàng tới.
Vốn tưởng rằng là tai nạn xe cộ bình thường, con gái bị thương không nặng, Trầm Nguyệt Sơn không tới thủ đô, dù sao việc kinh doanh ở nhà rất bận rộn, cần có người để ý. Nhưng bà Trầm hôm qua gọi điện nói chuyện rất phức tạp, có khả năng liên quan tới xã hội đen, tính mạng con gái bị uy hiếp, Trầm Nguyệt Sơn không ngồi yên được nữa.
Làm ăn quan trọng cũng không quan trọng bằng con gái.
Trầm Nguyệt Sơn sau khi tới phòng bệnh, vợ vội vàng thuật lại chuyện "đàm phán" ngày hôm qua, Trầm Nguyệt Sơn càng nghe càng sợ, là người làm ăn, ông ta có thể coi là có "kinh nghiệp giang hồ" rồi, từ lời miêu tả của vơ mà xét, đối phương không phải chỉ hư trương thanh thế, mà ắt có lai lịch.
Người thường không đi nổi BMW.
Chủ BMW bình thường không dám tùy tiện xô người.
Bỏ ra 50.000, càng không phải người thường có thể làm được.
Những nhân vật giang hồ này không bận tâm tới tiền, nhưng bọn chúng cũng chẳng bận tâm tới mạng người. Có lẽ là quan tâm tới mạng mình, nhưng mạng người khác tuyệt đối không quan tâm.
Nói cho ngươi tàn tật tuyệt đối không để ngươi sống lành lặn.
- Chuyện này không thể xen vào được.
Đó là phản ứng đầu tiên của Trầm Nguyệt Sơn, nói chắc nịch với con gái.
Vợ ông ta, Diệp Ninh ở bên cạnh gật đầu phụ họa:
- Đúng đúng, không thể xen vào được.
Tinh thần chính nghĩa của con gái luôn là vấn đề làm Diệp Ninh đau đầu, tuy vợ chồng bà làm ăn, nhưng tâm địa thiện lương không phải gian thương, thường ngày cũng dạy con gai không làm chuyện xấu, không khác gì bậc cha mẹ bình thường. Nếu không làm sao nuôi dạy thành một cô con gái dễ kích động, còn ương bướng vô cùng như thế.
Nếu là chuyện nhỏ khác mặc cho con gái làm theo tính khí cũng không có gì.
Nhưng chuyện này quan hệ tới tính mạng thì không thể để cho cô ương bướng được.
Trầm Nhiêu mặt lộ vẻ quật cườn, tức giận nói:
- Vậy Lữ Trân Trân chết uổng sao? Bị bọn chúng đâm chết như thế, cái quốc gia này của chúng ta còn có pháp luật gì nữa?
- Nhiêu Nhiêu, đây không phải là lúc nói tới đạo lý, con thực tế một chút, chuyện bất công đầy rẫy trên thế giới này, con quản nổi không? Con quan tâm tới mình trước đi, bọn chúng là hạng độc ác dã man đó.
Trầm Nguyệt Sơn rất không vui nói.
Đứa nhỏ này quá ngây thơ rồi, coi đây là cuộc tranh luận trong trường đại học sao? Người ta mà chịu nói lý thì đã không lái xe đâm người tùy tiện.
- Ba nói này, Nhiêu Nhiêu, con chưa đi làm, chưa biết xã hội phức tạp, nói thế này nhé, đám xã hội đen kia muốn làm ai tàn phế thì dễ như bỡn vậy, con là cô gái bình thường, sao mà chống lại được.
Trầm Nguyệt Sơn hết lời công tác tư tưởng cho con gái.
- Con không tin.
Trầm Nhiêu ương bướng nói.
Kỳ thực không phải là cô không tin cha, dù cô chưa đi làm, chưa tiếp xúc với xã hội nhiều, nhưng không có nghĩa cô không biết gì về góc khuất của xã hội. Hiện giờ internet này càng phổ biết, Trầm Nhiêu thường ngày cũng lên mạng, được đọc bài báo nói về mặt trái, ít nhiều cũng biết về xã hội đen.
- Ài, đứa bé này sao ương bước như thế, chỉ biết chống đối ba mẹ. Ba mẹ làm thế là vì tốt cho con.
Trầm Nguyệt Sơn tức tím mặt.
- Ba, không phải là con muốn chống đối ba, nhưng ba nghĩ xem hôm đó nhiều người nhìn thấy như vậy, ai cũng có thể chứng minh Vệ Vũ Minh cố ý đâm người ta, cảnh sát giao thông cũng không thể làm đảo lộn trắng đen chứ? Cho dù con không đi làm chứng cũng có người khác làm chứng. Bọn chúng có giỏi đến đâu cũng không thể bịt miệng tất cả mọi người.
Trầm Nhiêu tuy ương bướng, nhưng có hiếu, không cái ngang với cha mẹ nữa, mà dùng ngữ khí giống như thương lượng , ý đồ dùng đạo lý thuyết phục họ.
- Đúng thế đấy, nếu như người làm chứng nhiều như thế thì sao nhất định phải do con đi? Con đã làm đủ rồi, thiếu chút nữa các cả mình vào.
Diệp Ninh lập tức thuận theo lời con gái, khuyên nhủ:
- Nhiêu Nhiêu à, nghe mẹ đi, đừng có bướng, trên đời này không ai có thể làm đấng cứu thế.
- Mẹ, ai nói con muốn làm đáng cứu thế? Con cũng không vĩ đại như thế, con chỉ nghĩ nếu như con không đi làm chứng thì người khác cũng nghĩ như thế. Vậy là không công bằng với Lữ Trân Trân phải không? Cô ấy mới 16 tuổi.
Trầm Nhiêu lại lộ ra vẻ thương xót.
- Ài, đứa bé này không nói nổi, không biết giống tính ai mà ương bướng như thế.
Diệp Ninh tức không nói lên lời.
Cả nhà ba người đang tranh cãi trong phòng bệnh thì cửa phòng bị đẩy ra, Lý Mặc bước vào.
- Ấy, Lý Mặc, bạn làm sao thế?
Trầm Nhiêu kinh ngạc kêu lên.
Thì ra Lý Mặc mắt xưng tím, miệng toét ra, trông rất cổ quái.
Lý Mặc cười có chút xấu hổ:
- Không sao mình không may bị ngã.
- Nhiêu Nhiêu, bạn con à?
Trầm Nguyệt Sơn chưa gặp Lý Mặc, hỏi:
Diệp Ninh vội giới thiệu:
- Đây là bạn học của Nhiêu Nhiêu, tên Lý Mặc, thường xuyên qua thăm Nhiêu Nhiêu. Tiểu Lý , sao cháu bất cẩn như thế, lớn thế này rồi còn té ngã.
Kỳ thực lòng Diệp Ninh rất hoài nghi, không trùng hợp đến thế chứ?
- Cháu ngã lúc chơi bóng rổ.
Lý Mặc né tránh ánh mắt của Diệp Ninh.
- Không đúng, Lý Mặc, tôi nhớ bạn không chơi bóng rổ.
Trầm Nhiêu nói rất nghi hoặc.
Lý Mặc chỉ ấp úng không dám trả lời.
Trầm Nhiêu biến sắc:
- Lý Mặc, có phải bọn chúng đánh bạn không?
Diệp Ninh mặt cũng khẩn trương, nhìn chằm chằm Lý Mặc.
Lý Mặc lí nhí nói:
- Đúng thế, bọn chúng nói mình ngoan ngoãn một chút, đừng nói bậy, nếu không sẽ còn đến tìm mình. Trầm Nhiêu, bọn chúng đều là lưu manh, rất hung tàn. Mình thấy bạn đừng ra làm chứng nữa, bạn đừng hiểu lầm, minh không phải sợ chết chỉ lo lắng cho bạn thôi, bạn còn đang không thể đi lại đó.
Trầm Nhiêu không nói, mặt lúc trắng lúc đỏ, ngực phập phồng kịch liệt, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng.
Diệp Ninh lại tức thì thiện cảm với Lý Mặc tăng vọt, chàng trai trẻ này nhìn qua có chút hèn yếu, nhưng lại rất quan tâm tới con gái mình, bị người ta đánh cho thâm tím mặt mày, vẫn không quên chạy tới làm công tác tư tưởng cho con gái mình, đúng là người tốt.
- Tiểu Lý, ăn miếng táo đi.
Diệp Ninh mời.
- Cám ơn bác.
Lý Mặc hổ thẹn cúi đầu xuống.
Trầm Nguyệt Sơn sắc mặt càng thêm khó coi, rõ ràng người ta giết gà dọa khỉ, nếu như Trầm Nhiêu kiên trì làm chứng, hậu quả dứt khoát không ăn đòn một trận như Lý Mặc là xong.
- Nhiêu Nhiêu, thủ đoạn của những kẻ đó con thấy rồi chứ? Cần ba nói gì nữa không?
Trầm Nguyệt Sơn lạnh lùng nói.
- Ba, để con nghĩ một chút.
Trầm Nhiêu có vẻ rất phiền muộn, nằm xuông kéo chăn che lấy mặt. Dù chân cô vẫn bó thạch cao nhưng không cần treo lên nữa, cũng có thể làm một số hoạt động đơn giản. Bác sĩ nói tình hình vết thương rất tốt, qua một thời gian nữa là có thể xuất viện.
Vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn thở phào.
Đứa bé này ương bướng từ nhỏ, hiện giờ nói muốn suy nghĩ là dấu hiệu tốt.
….
- Liễu Tuấn, em rất bực mình.
Trong vườn hoa bệnh viện, dưới tán cây lớn, cánh môi hồng nhạt của Trầm Nhiêu cong lên, mày nhíu chặt có vẻ rất buồn bực.
Cùng với vết thương tốt dần, Trầm Nhiêu đã không dùng xe lăn nữa, chống nạng cũng có thể chậm rãi đi bộ.
Liễu Tuấn vẫn một hai ngày lại qua thăm cô, cùng bô tản bộ trong vườn hoa.
Đối với Trầm Nhiêu mà nói, cho dù Liễu Tuấn không còn xa lạ nữa, nhưng còn rất nhiều câu đố, với tiêu chuẩn của Trầm Nhiêu mà xét, Liễu Tuấn là người cực kỳ ít nói, cùng cô đi dạo cơ bản chỉ do Trầm Nhiêu nói, Liễu Tuấn thi thoảng mới nói một hai câu.
Liễu Tuấn hơn cô mười mấy tuổi, theo lý phải có sự khác biệt của hai thế hệ mới đúng, nhưng Trầm Nhiêu không thấy thế, cảm giác tuy Liễu Tuấn không nói, nhưng rất nghiêm túc lắng nghe.
Cái gọi là khác biệt không phải do khoảng cách tạo thành, mà do không đủ quan tâm tới nhau. Liễu Tuấn chăm chú nghe cô nói như thế, sẽ không sinh ra khoảng cách.
Thậm chí có một số lời Trầm Nhiêu không nói cho cha mẹ nghe, nhưng lại không dấu diếm gì Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười hỏi:
- Vì chuyện làm chứng hả?
- Ừm.
Trầm Nhiêu gật đầu.
Liễu Tuấn luôn nhạy cảm, nhiều lúc không cần cô phải giải thích nhiều.
- Ba em tới hai ngày trước, kiên quyết không cho em đi làm chứng, còn cả Lý Mặc bị bọn chúng đánh, tuy không nặng, nhưng đang uy hiếp tới em.
Nói tới đây Trầm Nhiêu mặt lộ vẻ phẫn hận.
- Vậy suy nghĩ của em thế nào?
Liễu Tuấn bình tĩnh hỏi, loại trầm ổn này là căn bản khiến Trầm Nhiêu tin y, nhưng đôi khi cũng rất ghét.
Nam nhân quá lý trí sẽ khô khan.
Trầm Nhiêu lại đang vào tuổi dào dạt tình cảm.
- Em, em muốn đi làm chứng, em muốn đòi lại công bằng cho Lữ Trân Trân! Cô ấy chết quá oan uổng, nhưng em lại sợ làm ba mẹ lo lắng.
Trầm Nhiêu phiền muộn nói.
- Vậy em có sợ người ta báo thù không?
Trầm Nhiêu ngẩn ra một chút, do dự nói:
- Sợ.
- Vậy cứ làm theo ý muốn của em đi.
- Nhưng bọn chúng nhất định sẽ báo thù em.
- Không sao, trên đời này không phải chỉ có một kẻ mạnh.
Liễu Tuấn cười khẽ, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo