Trùng Sinh Chi Nha Nội

Một tòa biệt thự cách khu thành ủy thủ đô không xa vẫn còn sáng đèn.

Mễ Kính Đạt ngồi trong phòng khách lặng lẽ hút thuốc, đôi mày nhíu chặt, trước mặt đặt một chồng tài liệu, còn ngồi trước mặt ông ta là một nam nhân trung niên tuy mặc thường phục, nhưng nhìn một cái là biết ngay xuất thân từ quân đội hoặc cảnh sát, là nhân vật nắm quyền lực không nhỏ.

Có điều đối diện với Mễ Kính Đạt không khỏi lộ ra chút khẩn trương.

Mễ Kính Đạt chừng 60 tuổi, mặt phổ thông, tóc rẽ ngôi giữa, tóc đén nhanh trông trẻ hơn tuổi thực rất nhiều.

Mễ Kính Đạt vừa mới đặt chồng tư liệu kia xuống, đó là bài viết trên mạng, đưa tin chuyện xô xe ngày hôm đó, còn có cả hình ảnh.

Có điều ảnh không tái hiện cảnh hiện trường khi đó mà chủ yếu là ảnh của người chết Lữ Trân Trân, chuyện xảy ra bất thình lình không ai kịp mang máy ảnh, dù sao khi đó còn chưa thành thế giới nhan nhản máy ảnh.

Nhưng không có ảnh hiện trường không hề suy yếu sức sát thương của bài viết, đưa tin tỉ mỉ toàn bộ quá trình phát sinh sự cố, trước mặt Mễ Kính Đạt ít nhất có hai ba chục bài viết như thế trên mạng.

Mễ Kính Đạt hút hết một điếu thuốc bỗng nhiên đưa tay ra cầm lấy những bài viết đó, đọc một lượt rồi bỏ xuống bàn, bài viết đó chia thành hai chồng trên bản.

- Vi Nghĩa, cậu thấy những bài viết này thế nào.

Mễ Kinh Đạt cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hơi khàn.

Vi Nghĩa chính là Tùng Vi Nghĩa cục trưởng cục cảnh sát có trường ĐH Sư Phạm trong địa bàn, được coi là cán bộ do một tay Mễ Kính Đạt đề bạt lên.

Mễ Kính Đạt điều tới thủ đô vào thập niên 90 làm phó bí thư, khi ấy Tùng Vi Nghĩa bất quá chỉ là một tiểu đội trưởng nho nhỏ, vì là đồng hương của Mễ Kính Đạt , lại là người nhanh nhạy tháo vát, nên được Mễ Kính Đạt nhìn trúng, bồi dưỡng làm tâm phúc của mình. Tùng Vĩ Nghĩ mấy năm sau đó thăng tiến liên tục, nhanh chóng ngồi lên bảo tọa cục trưởng, vì thế cực kỳ cảm kích Mễ Kính Đạt, tất cả mệnh lệnh của Mễ Kính Đạt, hắn hết sức cố gắng thực hiện.

Những bài viết này là do hắn mang tới cho Mễ Kính Đạt.

Thiếu gia của lãnh đạo gặp phải chuyện này là Tùng Vi Nghĩa rất rối ruột, đương nhiên cũng biết xử lý thế nào, bất ngờ là chi đội giao thông cục che đậy, trên mạng lại chọc ra.

- Bí thư, tôi cho rằng trong chuyện này có vấn đề, có hai loại bài viết hoàn toàn khác nhau.

Tùng Vi Nghĩa cẩn thận nói.

Mễ Kính Đạt gật đầu.

Những bài viết nhìn nhìn qua đều nhất trí, khách quan đưa tin sự cố, nhưng nhận định kết quả hoàn toàn khác nhau. Một số bài nói người lái xe BMW là Vệ Vũ Minh, những bài khác lại nói không phải Vệ Vũ Minh, mà là ngầm chỉ ra lái xe là thân thuộc của nhân vật lớn ở thủ đô.

Từ thời gian mà xét thì bài viết nhận định Vệ Vũ Minh lái xe đều xuất hiện sau khi sự cố xảy ra không lâu, còn những bài viết khác thì mấy ngày qua mới xuất hiện, thời gian cơ bản trùng hợp với thời điểm Mễ Tòng Hậu thừa nhận mình lái xe ở chi đội cảnh sát giao thông.

Hiển nhiên có người tiến hành tổ chức đằng sau.

Trò hề này làm sao che dấu đường người từng trải như Mễ Kinh Đạt.

- Giỏi lắm, dùng cả âm mưu quỷ kế lên đầu ta rồi.

Một lúc sau Mễ Kính Đạt hừ lạnh một tiếng, mặt thoáng qua vẻ dữ dội.

Lời này Tùng Vi Nghĩa không tiếp được, xử lý vụ án này là chi đội cảnh sát giao thông thuộc cục của hắn, vòng đi vòng lại, không ngờ rơi lên đầu lãnh đạo, Tùng Vi Nghĩa quả thật rất xấu hổ.

Nhưng Mễ Tòng Hậu chủ độn tới nhận mình lái chiếc xe đó, người của chi đội cảnh sát giao thông không thể không để ý.

- Tên Vệ Côn Lôn này gan không nhỏ! Trước kia đúng là coi thường hắn.
Thấy Tùng Vi Nghĩa không nói, Mễ Kính Đạt có chút bất mãn, lãnh đạm nói:
- Vi Nghĩa, phải chăng cậu có qua lại với hắn.

Tùng Vi Nghĩa giật mình, cuồng quít xua tay:
- Bí thư, không có, bí thư ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, tôi cũng không ngờ Tòng Hậu chủ động tới cảnh sát giao thông nhận trách nhiệm.

- Hừ Tòng Hậu chỉ là một đứa bé, nó hiểu cái gì? Khẳng định là bị người ta lợi dụng rồi.

Mễ Kính Đạt vẫn rất không hài lòng.

Thái độ của Tùng Vi Nghĩa có vấn dề, dưới tình huống bình thường, hắn phải lập tức lên tiếng phụ họa với mình mới đúng, còn giờ thì hắn lại chối bỏ trách nhiệm đẩy vấn đề cho con mình, để che dấu cho cha con nhà họ Vệ. Chẳng trách Mễ Kính Đạt bất mãn, ông ta đối đãi với Tùng Vi Nghĩa không tệ.

Tùng Vu Nghĩa thì cười khổ trong lòng.

Lãnh đạo cái gì cũng tốt nhưng quá bao che cho con.

Mễ Tòng Hậu là người thế nào, có lẽ Mễ Kính Đạt không rõ lắm, coi hắn như đứa bé chưa hiểu chuyện, thực ra Mễ Tòng Hậu trong giới nha nội thủ đo được coi là nhân vật lợi hại, cho dù cha chỉ là cán bộ cấp phó bộ, nhưng là "tọa trấn" thủ đô, nên hơn bộ trưởng bình thường nhiều.

Dù sao chính phủ thành ủy thủ đô quản lý toàn thành, đám hoàn khố không thể không nể mặt "hổ địa phương" vài phần.

Mang chiêu bài của cha, Mễ Tòng Hậu làm không ít chuyện thối tha, đoán chừng ở nhà làm ra vẻ đứa con ngoan lừa gạt ông già.

Mễ Kính Đạt còn cho rằng hắn là đứa bé ngây ngô như trước chỉ bị một số kẻ làm hư, hoàn toàn không biết thực ra hắn làm không ít chuyện khốn kiếp, Tùng Vi Nghĩa phải chùi đít hộ, có điều không muốn lãnh đạo lo nghĩa, Tùng Vi Nghĩa rất ít khi nhắc tới.

Mễ Kính Đạt còn cho rằng con trai ông ta không tệ.

- Vi Nghĩ, chân tướng sự việc ra sao?

Thấy Tùng Vi Nghĩa v không phụ họa lời nói của mình, Mễ Kính Đạt có chút cảnh giác.

Nếu Tùng Vi Nghĩa đúng là không có qua lại gì với Vệ Côn Lôn thì có khả năng khác, con trai ông ta là kẻ lái xe cán người thật.

Nghĩ tới đây trong lòng Mễ Kính Đạt trào dâng một sự phẫn nộ.

Chẳng lẽ con trai mình biến thành thứ bại hoại không việc xấu xa gì không làm?

Kết quả này Mễ Kính Đạt khó tiếp nhận.

- Bí thư, căn cứ vào tình hình tìm hiểu được ban đầu, lái xe là Vệ Vũ Minh, Tòng Hậu chỉ ngồi cùng xe.
Tùng Vi Nghĩa lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận:
- Nhưng Vi Nghĩa kiên trì nói xe do mình lái làm tình hình trở nên phức tạp, chúng tôi phải xác nhận lần nữa, dù Tòng Hậu bị người ta lừa gạt tôi cũng thấy lạ, theo lý, cậu ấy phải biết hậu quả của việc thừa nhận chuyện này là thế nào.

Mễ Kính Đạt chậm rãi gật đầu.

Hiện giờ ông ta đã bình tĩnh lại, vô số sự thực cho thấy chuyện càng phức tạp, càng không được kích động, nóng giận nếu không chỉ mang lại hiệu quả trái ngược.

Trong lời nói của Tùng Vi Nghĩa rõ ràng tiết lộ tin tức, cho dù Mễ Tòng Hậu bị người ta lừa, thì thân là nha nội hắn không ngu tới mức vô duyên vô cớ nhận tội cho kẻ khác, nhất định có điểm yếu gì đó bị cha con họ Vệ nắm trong tay, cho nên mới phải làm thế.

Mễ Kính Đạt đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng.

Tùng Vi Nghĩa vội đứng dậy nhìn theo lãnh đạo, hắn rất hiểu phiền não của lãnh đạo, không phải vì Mễ Tòng Đạt gây chuyện mà còn có nguyên nhân sâu hơn.

Mễ Kính Đạt tuy đã gần 60, nhưng con đường chính trị chưa đi tới tận cùng, sớm có tin đồn truyền ra, năm sau đổi khóa Mễ Kính Đạt sẽ tiến lên một bước, dù sao Hình Chính Du rất xem trọng ông ta.

Căn cứ vào quy định của TW cấp phó bộ tỉnh tuổi nghỉ hưu là 65, nhưng khi tròn 60 thường an bài tới hội đồng nhân dân, chính hiệp, thường gọi là "lùi về tuyến hai". Chính chức cấp tỉnh bộ tuổi nghỉ hưu cũng là 65, nếu như chưa hết nhiệm kỳ có thể kéo dài thêm ba năm, thực tế có thể tới năm 68 tuổi mới nghỉ hưu.

Cho nên năm sau có thể đảm nhận chính chức cấp bộ hay không với Mễ Kính Đạt mà nói là rất quan trọng, nếu được có nghĩa là ông ta ít nhất tại vị 5 năm nữa.

Tùng Vi Nghĩa thân trong quan trường hiểu rất sâu sắc kéo dài thêm 5 năm nghỉ hưu với một nhân vật lớn quen nắm đại quyền có ý nghĩa sâu xa.

Nếu chuyện Mễ Tòng Hậu không xử lý cho ổn thỏa, rất có khả năng liên lụy tới Mễ Kính Đạt.

- Vi Nghĩa, chuyện này các cậu định phán định tính chất cho nó là thế nào.

Mễ Kính Đạt đi lại tới bảy tám phút mới dừng lại hỏi.

Tùng Vi Nghĩa vội đáp:
- Là sự cố giao thông.

Mễ Kính Đạt chầm chập gật đầu.

Chuyện rõ ràng ra đó, dù người lái xe là ai không quen trọng, cho dù Mễ Tòng Hậu nhận tội thay cho Vệ Vũ Minh cũng phải có chuyện khó nói, ép Tùng Vi Nghĩa định tội lên người Vệ Vũ Minh, cha con họ vệ chó cùng rứt giậu nói không chừng nảy sinh ra chuyện còn có sức sát thương hơn nữa.

Biện pháp tốt nhất là xử lý tận tốc, phát định là sự cố giao thông, đợi chuyện này lắng xuống rồi hãy nói, Mễ Kính Đạt tiến thêm một bước thành công rồi, tính sổ với cha con họ Vệ cũng không muộn.

Một tên lưu manh xã hội sao có thể địch lại được quan lớn một cõi nắm đại quyền như Mễ Kính Đạt.

Trong chuyện này phải biết nắm chắc nặng nhẹ nhanh chậm.

- Vi Nghĩa, vất vả cho cậu rồi.

Mễ Kính Đạt mỉm cười rất thân thiết nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui